NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Những chuyện lúc trước hiện lên trong đầu Đức ca như 1 cuốn phim.Đã từng có những áp bức và lăng nhục, đã từng có những ân oán tình thù, những người đã từng tổn thương và làm nhục hắn, làm cho tay của Đức ca lại nắm chặt lại.

Lực lượng của mình đã đủ chưa? Đức ca không chỉ 1 lần nghĩ đến vấn đề này, nếu nói đến thủ hạ của mình thì bây giờ cũng có hơn 100 người mà người nào cũng là cao thủ đánh nhau, vậy mình còn thiếu cái gì nữa?

Cái thiếu chính là dũng khí tử chiến đến cùng.

Càng đi trên mảnh đất này, lòng thù hận trong người Đức ca càng bùng lên dữ dội, thậm chí có 1 xung động lập tức giết trở lại báo cái thù xưa, nhưng lí trí đã giúp hắn trấn tĩnh lại.

Lần này hắn đến đây là giúp Trương Tiểu Nạo giáo huấn người ta, chứ không phải đến báo thù, trong lòng Đức ca tự thuyết phục bản thân.

"Nhìn thấy chưa? Nó đang ở đâu?" Đức ca từ bỏ ý định trước mắt, nhìn Trương Khai Viễn đang nhìn trước ngó sau hỏi.

"Đang nhìn, các hàng ăn ở đây thật là nhiều quá đi." Trương Khai Viễn vốn cho rằng ở xung quanh đây không lớn lắm nên sẽ không khó tìm, kết quả vừa ra ngoài liền phát hiện ra các hàng ăn xung quanh đây đã thành 1 khu lớn, chỗ nào cũng có.

"Đây là khu vực thắng cảnh, người dân xung quanh cũng hi vọng kiếm ít tiền mà!" Mã Lão Tứ nói: "Nhưng chúng ta có xe, lượn thêm mấy vòng cũng không sao."

Mã Lão Tứ thấy, ông chủ lần này là thật lòng muốn giúp chuyện này, chứ không phải chỉ là ứng phó cho xong, vì vậy cũng chú ý hơn.

"Cảm ơn Lão Tứ ca." Trương Khai Viễn có cảm giác được yêu mà sợ nói.

"Không cần cảm ơn hắn, chú ý nhìn bên ngoài, đừng để đến lúc hằng ôn đấy đi về phòng làm cho chúng tôi đến 1 chuyến lại không giúp được gì." Đức ca nhắc nhở.

"Yên tâm đi Đức ca, mắt em có thể nhìn rất xa, tương đối lợi hại đó." Trương Khai Viễn bốc phét, đang bốc phét được 1 nửa, Trương Khai Viễn bỗng kêu lên: "Trước mặt, ở ngay đằng trước, em nhìn thấy rồi, đúng là chúng nó."

Trương Khai Viễn vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng Bánh bao thịt dê Phong vị Tây An ở trước mặt không xa.

"Ở cửa hàng trước mặt, Vương Lão Gia bánh bao thịt dê Phong vị Tây An!"

"Tao dis" Đức ca vừa nghe xong kinh ngạc trợn tròn mắt: "Tôi nói này Trương Tiểu Nạo, cậu không phải có công năng đặc biệt đấy chứ? Xa như vậy mà cũng có thể nhìn rõ? Tôi ngay cả người ở đó là nam hay nữ cũng không nhìn được, cậu còn có thể nhìn ra?"

"Oa…Đức ca, cái đó là em nhìn thấy xe của bọn nó đỗ ở trước cửa." Trương Khai Viễn xấu hổ nói: "Con BMW X5 đỗ ở trước cửa là của 2 đứa chúng nó đi đến, lúc trước em đã thấy qua rồi."

"…" Đức ca không có gì để nói, vỗ vai Trương Khai Viễn nói: "Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng cậu có công năng đặc biệt."

Đức ca tự mình ngạc nhiên mừng rỡ 1 hồi, vốn nghĩ rằng, tên Trương Tiểu Nạo này có công năng đặc biệt, vậy mình giúp hắn chuyện này, không phải sau này mình báo thù sẽ có thêm phần thắng sao?

Nhưng sau khi nghe Trương Khai Viễn nói ra nguyên nhân, Đức ca cũng đành phải chấp nhận hiện thực, trên đời này vốn không có nhiều công năng đặc biệt, cho dù là có, mình cũng không có khả năng gặp được, quá hão huyền rồi.

"Em nói đùa thôi…" Trương Khai Viễn ngượng ngùng nói.

"Thằng ôn đó đi BMW, cũng thật là có tiền đất." Đức ca cũng không để ý, bảo Mã Lão Tứ, chạy xe đến trước cửa quán Vương Lão Gia bánh bao thịt dê Phong vị Tây An, sau đó nói với Trương Khai Viễn: "Trương Tiểu Nạo, cậu xem bọn nó có ở trong đấy không?"

Cái quán này rất lớn, mùa hè thì không có cửa, mùa đông thì có 1 tầng cửa kính, có thể nhìn thấy hết tình hình ở bên trong.

Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ dự định ra ngoài đi dạo 1 vòng, nhưng vì Kinh Tiểu Lộ thể lực không tốt lắm, Dương Minh thì đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên cũng không cảm thấy gì, vì vậy để chiều theo ý Kinh Tiểu Lộ, 2 người liền quay lại khu nghỉ dưỡng lấy xe đi ra ngoài, vì thể mà Trương Khai Viễn có thể tìm được bọn họ.

"Bọn nó ngồi ở kia, bàn thứ 2 ở bên trái, thằng ôn đó mặc bộ thể thao màu xanh, còn con ranh kia thì mặc cái áo gió mầu đen." Trương Khai Viễn chỉ về phía Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ nói với Đức ca.

"Ồ? Con ranh đó cũng đẹp thật, cậu gặp nhiều trắc trở như vậy cũng đáng chứ." Đức ca sau khi nhìn thấy Kinh Tiểu Lộ cũng không nhịn được gật gật đầu nói.Bởi vì Dương Minh ngồi quay lưng lại nên Đức ca cũng không nhìn thấy mặt mũi Dương Minh như thế nào, nhưng Đức ca với con trai thì không có hứng thú gì, mặt mũi Dương Minh như thế nào thì có quan hệ gì với hắn chứ.

"Hắc hắc…" Trương Khai Viễn nghĩ đến lát nữa Kinh Tiểu Lộ rên rỉ dưới thân thể hắn, không nhịn được mà mỉm cười: "Nhưng những cái này đều phải nhờ Đức ca thành toàn cho mới được."

"Yên tâm đi, tôi sẽ lo hết." Đức ca vỗ ngực nói: "Mã Lão Tứ, dắt mấy anh em xuống, biết làm thế nào rồi chứ? Cứ theo kế hoạch lúc nãy mà làm, còn làm thế nào thì mày tự tìm lấy 1 cái lí do đi, chuyện này mày làm còn tốt hơn cả tao."

"Đức ca, không vấn đề gì, anh cứ ngồi đây mà xem." Mã Lão Tứ nhấn ga quay vô lăng 1 vòng, đỗ xe ngay trước xe của Dương Minh.

Đỗ xe xong, Mã Lão Tứ liền dắt theo 3 đệ tử xuống xe, nghênh ngang đi vào trong quán.Bốn người ve mặt côn đồ, dáng đi cũng rất lưu manh vừa đi vào trong quán, ông chủ đã nhìn thấy bốn người, biêt 4 người đến này là 4 đại gia khó dây, không dám đắc tội bọn chúng liền vội vàng chạy ra nghênh đón: "Bốn vị đại gia, muốn ăn cái gì đây?"

"Cút sang một bên." Mã Lão Tứ đâu phải đến ăn cơm, mà là đến tìm Dương Minh để gây sự, vì vậy không thèm nhìn đến ông chủ quán, mà thẳng tay đẩy ông sang 1 bên.

Ông chủ bị đẩy 1 cái mà lảo đảo suýt ngã, tức giận mà không dám nói, đối với bọn lưu manh đầu đường xó chợ như thế này, người làm ăn như ông không dám đắc tội, ông chủ biết rõ kết quả nếu như đắc tội với loại người như thế này, bọn chúng sẽ 3 ngày 2 lần đến làm loạn, đến lúc đó đừng có mong yên ổn mà làm ăn nữa.

"Mấy vị đại ca, có phải là có chỗ nào phục vụ không chu đáo, xin đừng trách…" Chủ quán cho rằng mấy người này chắc là vì trước đây phục vụ không được chu đáo nên lần này đến đây gây sự, vội vàng tiếp tục nói.

"Cút, thằng già này, không có chuyện của mày." Mã Lão Tứ chỉ tay: "Đứng sang 1 bên, các ông mày đến tìm người."

"Ồ…Ồ…" Chủ quán vừa nghe thấy là đến tìm người, liền thở phào: "Vậy mấy vị đại ca cứ tự nhiên, muốn ăn cái gì, xin cứ dặn dò."

Chủ quán còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhìn thấy bộ mặt khó chịu của Mã Lão Tứ liền ngậm miệng lại.Đứng tránh sang một bên.

Sau khi bốn người này đi vào, Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ liền chú ý đến bọn chúng, nhưng cũng không để ý gì, với việc lưu manh đến gây sự, Dương Minh cũng không định đi quản chuyện không đâu.

"Con xe nát ở ngoài cửa là của thằng chó nào? Đứng lên cho ông!" Mã Lão Tứ chỉ ra ngoài cửa lớn tiếng quát.

Con xe nát ở ngoài cửa, Mã Lão Tứ vừa quát lên như vậy, mọi ngưởi trong quán liền nhao nhao nghển cổ nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy ở bên ngoài có 2 chiếc xe, 1 chiếc BMW màu xanh, 1 chiếc Nissan màu trắng nát đến nỗi không thể nát hơn được nữa…

Những người đến đây ăn, đa số đều không đi xe, đều là dân ở gần đây, vì vậy sau khi vì hiếu kì mà quay ra nhìn chiếc xe ở cửa, lại cúi đầu xuống.Mà đối với cái xe nát mà Mã Lão Tứ vừa nói, mọi người đều cho rằng là chiếc Nissan màu trắng.

"Dis…Dis.Dis con mẹ nó, hỏi …hỏi chúng mày đó, con xe nát… nát ở ngoài cửa con mẹ nó là của thằng nào? Nghe…Nghe thấy gì không? Điếc…Điếc hết rồi à?" Mã Lão Tứ không thấy có ai trả lời, liền cuống lên.Hắn vừa cuống lên liền nói lắp, bệnh hồi bé lại tái phát trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc