NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Phùng Tứ Bưu tức đỏ cả mặt, ánh mắt ác độc nhìn Dương Minh, hắn rất muốn tát một phát chết Dương Minh ngay bây giờ. Hắn không ngờ được Dương Minh lại âm hiểm như thế, chơi ra một chiêu đó làm cho hắn mất mặt trước mọi người, đúng là không ra cái gì cả!

- Thằng dở người, người ta đã nhường rồi còn giành giật!

- Đúng thế, thích tự khoe sức mạnh à?

- Đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

- Người như thế đi diễn xiếc khỉ chắc hay lắm, ở chỗ này thật sự mất mặt mà!

Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua số học sinh không biết sống chết dưới đài, cầm mic thản nhiên nói với Dương Minh:

- Con người tao đánh quyền không thích quy tắc, cho nên quy tắc của tao là không có quy tắc nào cả!

- Thật tốt quá, con người tôi cũng đã quen không có quy tắc, đã nghe qua đánh loạn chưa? Tôi rất thích chơi như thế! - Thanh âm của Dương Minh rất lớn, mặc dù không cầm mic nhưng vẫn vang vọng, toàn trường có thể nghe được, thoáng cái đã làm cho Phùng Tứ Bưu rơi xuống hạ phong.

Phùng Tứ Bưu nhíu mày, thầm nghĩ cổ họng lớn thì có tác dụng gì? Ca sĩ chẳng phải cũng có cổ họng lớn hay sao, nhưng mà cũng chẳng đánh nhau được!

- Hừ, nếu không có quy củ thì sống chết sẽ do trời, nếu ngộ thương thì sao, tao không hy vọng sau này có người truy cứu không tha! - Phùng Tứ Bưu lạnh lùng nói.

- Thật tốt quá, tôi đang suy nghĩ nếu đánh cho anh tàn phế thì có bị đòi tiền thuốc thang hay không đây! - Dương Minh lập tức mừng rỡ nói:

- Bưu ca, anh thật tốt, ngay cả tiền thuốc thang cũng không cần, tới đây chỉ để tôi luyện tay, thật sự tốt quá! Người tốt như anh, chủ động tới chịu đòn, thật sự đã ít lại càng ít! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù có thì cũng là đồ thiểu năng!

"Ha ha ha ha!" Lời của Dương Minh một lần nữa làm các sinh viên bên dưới cười rộ lên, Dương Minh nói quả thật quá châm chọc, làm cho những học sinh này cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như vừa trút được một ngụm ác khí vậy.

- Sính miệng lưỡi là thói quen của người thành thị à, hay là lát nữa rồi nói lại nhé! - Phùng Tứ Bưu cười lạnh nói:

- Phùng Cửu Năng, mang hiệp nghị miễn trách nhiệm ra đây, mỗi người một phần, tao với nó cùng ký!

"Tốt!" Phùng Cửu Năng hơi gật đầu, vội vàng lấy ra hai bản hiệp nghị, đưa cho Dương Minh và Phùng Tứ Bưu mỗi người một bản.

Dương Minh cũng không cự tuyệt, cầm hiệp nghị nhìn lại thì thấy trên đó chỉ viết nếu trong lúc tranh tài xảy ra một ít vấn đề, làm cho một bên bị thương hoặc là tạo thành thương tổn vĩnh viễn thì cũng không được truy cứu và bắt đền. Hai phương tự chịu trách nhiệm cho bản thân, sau này không được báo cảnh sát, cũng không được khởi tố.

Dương Minh không ngờ Phùng Tứ Bưu này cũng chuẩn bị thật chu toàn, thật ra thì Dương Minh muốn đánh chết Phùng Tứ Bưu cũng không cần kỹ kết cái hiệp nghị gì cả, hiệp nghị này chẳng có tác dụng gì với Dương Minh. Nhưng mà hắn vẫn ký tên của mình vào rồi nói: "Tôi đồng ý."

Mà Phùng Tứ Bưu hiển nhiên đã biết trước nội dung hiệp nghị này, nhanh chóng trực tiếp ký tên mình lên, trao đổi với Dương Minh rồi lại cùng ký tên lần nữa, rồi cất vào trong túi áo.

Phùng Tứ Bưu không nghĩ đến Dương Minh lại thoải mái ký như vậy, đúng là Dương Minh quá tự đại rồi, hay là tên này vẫn chưa ý thức được nguy hiểm?

Nhưng bất kể thế nào thì cũng không sao cả, nếu Dương Minh đã đón nhận hiệp nghị của mình thì cũng phải trả cái giá tương ứng! Đó chính là thảm bại!

Chẳng qua sinh viên dưới đài cũng hơi nổi giận, tên Phùng Tứ Bưu này chẳng lẽ là cao thủ gì đó? Nếu không tại sao lại muốn ký hiệp nghị miễn trách nhiệm gì đó với Dương Minh? Đây rõ ràng là muốn đánh nặng tay, hơn nữa tự giải vây cho sự nặng tay của mình đúng không?

Lúc Dương Minh tỷ thí cùng xã đoàn Teakwondo cũng không có ký kết mấy thứ này, cho dù đánh nhau cũng không hạ sát thủ. Chẳng nhẽ tên Phùng Tứ Bưu này đang định hạ sát thủ? Nghĩ tới đây thì sinh viên dưới đài đều nổi giận.

- Đây chỉ là thi đấu giao hữu, ký hiệp nghị sinh tử cái gì?

- Các người có phải muốn hạ sát thủ hai không?

- Không công bằng, không công bằng!

- Dương Minh cũng đồng ý rồi, các bạn gấp cái gì? Thật là hoàng đế chưa vội thái giám đã cuống cuồng! - Phùng Cửu Năng hơi khó chịu nhìn sinh viên dưới đài.

- Cái gì? Ai là thái giám?

- Tên chủ trì này vừa nhìn đã biết là phần tử nguy hiểm, tý nữa hắn xuống đài thì các anh em cùng lên đập cho hắn một trận!

- Đúng thế, thằng này quá khốn nạn, đánh cho mẹ của nó cũng không nhận ra!

- Tao tham gia!

- Tao cũng tham gia!

- Tập thể ký túc xa chúng tao cũng tham gia!

- Tập thể lớp học lại chúng tao cũng tham gia!

- Tính cả nương tử quân của nữ sinh nữa, cùng nhau đánh hắn!

- Quá cần ăn đòn!

"Xặc?!" Phùng Cửu Năng lập tức trợn tròn mắt, thế này là thế nào? Sao mà tình thế lại thay đổi lớn thế này? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao lại đánh mình?

Phùng Tứ Bưu trợn mắt nhìn Phùng Cửu Năng một cái, thằng này đúng là tự làm tự chịu, chọc giận khán giả, tý nữa cho mày bị úp sọt, chiến thuật biển người, có bị đánh chết cũng không biết là ai ra tay, không biết hu-li-gân cực kỳ lợi hại hay sao?

Những kẻ mê ca nhạc, kẻ mê đá bóng mà bạo động đó, chưa từng nghe qua hay sao? Những người này rõ ràng hâm mộ Dương Minh, thế mà lại dám mắng người ta là thái giám, không muốn chết là cái gì?

Người ta vốn đã bị chọc tức, tìm không ra cái cớ từ nãy giờ, bây giờ thì hay rồi, mắng người ta thì người ta có lý do rồi. Có đánh chết thì trường học chắc chắn cũng toàn lực bảo vệ sinh viên, có thể chết vô ích cũng không chừng!

Coi như chết vô ích đi, người đã chết thì còn tác dụng gì nữa!

- Phắn sang một bên đi. - Phùng Tứ Bưu hơi mất kiên nhẫn khoát tay áo, ý bảo Phùng Cửu Năng xuống trước, không nên ở chỗ này cản trở.

Phùng Cửu Năng cũng có ý đó, hắn đã muốn chuồn cho chóng, những sinh viên này rõ ràng không thuận mắt với hắn rồi, hắn thật sự sợ bị đánh!

- Như vậy, xin mời mọi người bên dưới cùng quan sát cuộc thi đấu, tôi sẽ nhường sàn đấu lại cho hai tuyển thủ! - Phùng Cửu Năng phô trương một câu:

- Xin mọi người cho một tràng pháo tay nhiệt liệt!

- Đi xuống đi, đi xuống đi!

- Đi xuống đây ăn đòn đi!

- Nhanh lên, anh sẽ mài quyền tụ chưởng chờ mày!

- Dương ca đánh phía trên, Lý ca tao đây đánh phía dưới!

Phùng Cửu Năng choáng váng, những người này muốn đánh hắn thật sao? Nhìn tình hình này thì không đi được nữa, trước tiên cứ trốn sau đài tránh gió tránh bão rồi nói sau!

Sau khi Phùng Cửu Năng lui xuống, trên đài chỉ còn lại hai người Dương Minh và Phùng Tứ Bưu.

- Ra tay đi, tao nhường năm chiêu. - Phùng Tứ Bưu rất khinh miệt nhìn Dương Minh nói.

- À, không cần đâu, nhường tôi một chiêu là được rồi. - Dương Minh nói lớn.

- Hừ, cũng đừng có to mồm. - Phùng Tứ Bưu cười lạnh một tiếng:

- Hay là cứ năm chiêu đi cho lành!

- Một chiêu là có thể chết ngay rồi, lại còn nhường tôi năm chiêu, chẳng lẽ cho tôi đánh năm lần? Đánh thế còn không chết người sao? - Dương Minh hơi khó khăn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc