Khoảng giữa Tùng Giang cùng Đông Hải có 1 huyện nhỏ gọi là Song Lợi trấn. Chính vì vị trí địa lý thuận lợi cho nên kinh tế phát triển cũng khá, sắp tới lại chuẩn bị mở một làng du lịch, theo sau là một loạt chính sách du lịch ưu tiên, làm cho Song Lợi trấn rất nhanh trở thành một điểm nóng du lịch.
Bởi vậy tại Song Lợi trấn, khá nhiều khách sạn mọc lên, chất lượng cũng không tồi.
Xuất hiện một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng như thế cảnh sát tất nhiên không dám chậm trễ. Rất nhanh, có hai cỗ xe cảnh sát vội vàng chạy đến, theo sau là xe cứu thương cùng xe tải.
Nhìn cảnh người bị thương máu me đầm đìa được đưa lên xe cứu thương, Lâm Chỉ Vận sợ tới mức úp mặt vào ngực Dương Minh. Dương Minh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của nàng, thở dài.
Đã nhiều lần gặp người chết nhưng Dương Minh cũng không khỏi có chút xúc động. Tai nạn a, làm sao những người này có thể nghĩ đến nạn nhân là mình?
Từng chiếc xe hơi được tách ra, chiếc Audi R8 của Dương Minh có vẻ không nghiêm trọng lắm, vì rúc xuống gầm xe tải nên chỉ bị bẹp phần nóc, thân xe cũng không hư hại mấy, tuy nhiên so với những chiếc xe gần như biến thành sắt vụn kia thì đã là nhẹ nhàng lắm rồi.
Chiếc Audi R8 của Tôn Khiết tại Đông Hải cũng rất nổi tiếng, cảnh sát giao thông xử lý hiện trường nhìn biển số xe chợt lộ vẻ ngưng trọng.
Chỉ đến lúc nhìn trong xe không có người mới yên tâm.
"Cậu là. chủ xe?" Cảnh sát giao thông thấy người đi tới không phải Tôn Khiết liền nghi ngờ hỏi.
"Không phải xe của ta, xe của một người bạn" Dương Minh nói.
"Uhm. Vậy cậu có thể gọi điện thoại liên lạc với chủ xe được không?" Nếu là chuyện bình thường thì cảnh sát này cũng không quan tâm đến thế, nhưng vì hắn cùng Tôn gia cũng có chút hiểu biết, biết rõ chiếc R8 này Tôn Khiết không hề cho nam nhân nào đi, cho nên mới sinh ra nghi ngờ, suy đoán chiếc xe này cùng Dương Minh có lai lịch bất chính.
"Được." Dương Minh cũng định nói với Tôn Khiết một tiếng sau đó mới tìm người sửa xe.
"Chuyện gì thế? Dương Minh" Tôn Khiết trả lời điện thoai, nhỏ giọng nói tiếp" Ta đang cùng cha ta bàn chuyện công ty."
"Xe cô gặp tai nạn trên đường cao tốc Đông Hải - Tùng Giang, một vụ đâm liên hoàn ba mươi bảy chiếc xe" Dương Minh nói tiếp" Ta hiện còn chút việc, xe cứ để tạm đây đã, cô cùng cảnh sát giao thông nói chuyện chút nhé?"
"Được rồi" Tôn Khiết nghe nói xe gặp tai nạn cũng không có giận Dương Minh, ngược lại trong tiềm thức lại thoáng lo lắng cho an nguy của Dương Minh. Tuy nhiên bây giờ Dương Minh đã gọi điện cho nàng, chứng tỏ hắn cũng không bị thương gì. Vì thế Tôn Khiết cũng không hỏi han nhiều.
Dương Minh đem điện thoại đưa cho viên cảnh sát giao thông, Cảnh sát giao thông cầm điện thoại cẩn thận hỏi" Là Tôn Khiết tiểu thư sao? Ta là Tiểu Chu a, bạn trai của Tiểu Đường. Chị khỏe chứ. À, vâng. Ta hiểu, Tôn tỷ cứ yên tâm."
Cảnh sát giao thông này là Tiểu Chu, bạn gái hắn Tiểu Đường là Tôn Khiết thông qua Dương Lệ quen biết được. Tiểu Đường gia cảnh không tệ, cùng ăn cơm với nhau mấy lần. Tuy nhiên bối cảnh của Tôn gia vẫn là lớn nhất.
Trả điện thoại lại cho Dương Minh, Tiểu Chu vội vàng nói" Ngài bận việc thì cứ đi trước, việc ở đây cứ giao cho ta."
"Vậy được, làm phiền ngươi!" Dương Minh cũng đã hiểu, người trước mắt cùng Tôn Khiết có quen biết, nên cũng không nói thêm nữa.
Dương Minh ôm Lâm Chỉ Vận hướng Song Lợi trấn bên kia đi đến. Tiểu Chu trong nội tâm âm thầm phỏng đoán, vị này chẳng lẽ là khách quý của Tôn gia? Xe của Tôn Khiết vốn là không cho nam nhân sờ vào, người này cùng Tôn Khiết là quan hệ như thế nào? Cô bé trong ngực hắn là ai?
Tiểu Chu lắc đầu, những chuyện này không phải hắn có quyền hỏi đến, chỉ âm thầm nuốt nghi hoặc vào bụng, xoay người tiếp tục đi xử lý sự cố giao thông.
"Đến du lịch hay là tạm thời nghỉ ngơi?" Trước cổng Song Lợi trấn lượn lờ rất nhiều xe ôm, lái xe đều cao giọng mời chào du khách.
Thấy Dương Minh cùng Lâm Chỉ Vận, lập tức có một cậu bé tay mắt lanh lẹ chạy tới, những người khác cũng đành phải ngậm ngùi bỏ đi.
"Tạm thời nghỉ ngơi, giúp ta tìm một khách sạn sạch sẽ" Dương Minh đỡ Lâm Chỉ Vận lên xe máy của cậu bé kia.
"Vâng" Cậu bé lên tiếng" Tiền xe 5 đồng, được không?"
"Đi." Mặc dù là thành trấn du lịch, nhưng giá cả như thế cũng không tệ. Mà cao đến đâu cũng chẳng sao, Dương Minh cũng không quan tâm chút tiền lẻ này, nhẹ gật đầu.
Rất nhanh đem Dương Minh cùng Lâm Chỉ Vận đưa đến trước cửa một khách sạn trang bị không tệ, Dương Minh thanh toán tiền xe, cùng Lâm Chỉ Vận đi vào. Cậu bé cầm tiền xe xong cũng không rời đi. Dương Minh biết rõ, dẫn khách đến khách sạn thế nào cũng được trích một ít phần trăm. Tuy nhiên Dương Minh cũng không quan tâm.
Rất nhiều nơi đều giống như thế, họ có hay không trích phần trăm thì cùng Dương Minh cũng chẳng liên quan, tiền này cũng không tính vào đầu Dương Minh. Giá cả thuê phòng là cố định, ghi tại cửa ra vào, chỉ có điều khách sạn trích đi một ít phần trăm thì bớt đi một ít tiền lời thôi.
Tuy nhiên cho dù là như thế thì khách sạn đều can tâm tình nguyện mà trả khoản phí này, vì chỉ hy vọng lần sau những người xe ôm này dẫn đến càng nhiều khách cho họ.
"Hai vị ở trọ hay là tạm thời nghỉ ngơi?" Khách sạn lão bản nương nhiệt tình đón tiếp.
"Tạm thời nghỉ ngơi" Dương Minh nói" Cho ta một gian phòng có thể tắm rửa"
"Tốt, tạm thời nghỉ ngơi thì dựa theo tiếng đồng hồ tính tiền, một giờ hai mươi đồng." Lão bản nương nói tiếp" Thấp nhất dựa theo một giờ mà tính. Qua 1 giờ, trả dựa theo mỗi nửa giờ, đương nhiên là hơn kém vài phút thì bỏ qua. Trước hết xin mời đặt 100 đồng thế chấp."
"Được" Dương Minh rút ví, đưa tiền cho lão bản nương. Lão bản nương sau khi kiểm tra thật giả liền đưa cho Dương Minh xâu chìa khóa, bảo phục vụ đưa Dương Minh lên lầu.
Dương Minh đi theo người phục vụ, giả vờ vô ý nhìn lướt qua phía sau, chỉ thấy thằng bé vừa dẫn mình tới đang cầm 5 đồng tiền phần trăm cao hứng rời đi.
Đương nhiên, tiền phần trăm này chỉ có khi Dương Minh ở lại. Nếu như Dương Minh rời đi thì tất nhiên là không có.
Gian phòng được trang bị không tệ, là một gian phòng đôi, có khu vệ sinh riêng, có điều hòa, TV đầy đủ. Chăn ga gối đệm sạch sẽ, vừa nhìn qua đã cảm thấy thoải mái.
"Nước nóng cung cấp 24/24, TV lấy từ đường cáp vệ tinh của trấn." Người phục vụ nói tiếp" Còn những yêu cầu khác xin mời gọi điện thoại cho phục vụ dưới lầu, số điện thoại là 1001."
"Được rồi, ngươi có thể đi." Dương Minh nhẹ gật đầu, người bán hàng liền rời đi.
Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, tuy nhiên Lâm Chỉ Vận cũng chỉ có chút đỏ mặt, không có ý kiến gì khác. Ở Đông Hải, hai người cũng đã cùng nằm trên một giường rồi.
"Trước hết cứ đi tắm đã" Dương Minh nhìn tóc Lâm Chỉ Vận dính đầy bông tuyết liền nói" Đừng để bị lạnh."
"Dạ." Lâm Chỉ Vận cũng đã rét run lên, giờ này đang muốn đi tắm chút nước nóng. Dương Minh bật điều hòa lên, sau đó vào toilet, dùng dị năng quét qua 1 lượt không phát hiện camera các kiểu mới yên tâm.
Vặn vòi, Dương Minh kiểm tra một chút nhiệt độ rồi mới gọi" Chỉ Vận, em vào đi"
"Vâng." Lâm Chỉ Vận rời giường, vẫn còn mang theo một chút sợ hãi. Đem áo khoác ngoài cởi ra, treo trên móc, hướng phòng tắm đi đến.
"Nước ấm chuẩn bị xong, em có thể tắm được rồi." Dương Minh nói xong, vừa muốn đi ra ngoài lại khẽ chạm vào người Lâm Chỉ Vận, phát hiện áo nàng một mảnh ướt sũng.
"Ân?" Dương Minh kinh ngạc, đưa tay sờ sờ áo Lâm Chỉ Vận, nói" Sao lại ướt thế này?"
"Em. vừa rồi sợ quá toát mồ hôi lạnh." Lâm Chỉ Vận có chút ngượng ngùng nói.
"Mau cởi ra đi, để anh mang ra chỗ điều hòa phơi khô" Dương Minh vội vàng nói.
"Uhm. Vâng." Lâm Chỉ Vận thẹn thùng nhẹ gật đầu" Anh. Anh đi ra ngoài trước đi"
"Ha ha" Dương Minh cười, xoay người ra khỏi toilet, sau đó đóng cửa lại. Một lát sau, chợt nghe tiếng Lâm Chỉ Vận" Dương Minh, anh có ở ngoài đó không?"
"Anh đây." Dương Minh nói" Đưa quần áo cho anh!"
"Dạ" vừa nói xong, cửa phòng khẽ mở ra một khe nỏi, Lâm Chỉ Vận thò tay đưa một bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài.
Dương Minh tất nhiên sẽ không ghé vào khe cửa nhìn lén, hắn mà muốn nhìn thì trực tiếp dùng dị năng chẳng phải cái gì cũng thấy a?
"Nội y cùng quần lót đâu?" Dương Minh nhìn qua đám quần áo trên tay, hỏi.
"A. Cái kia. Cũng không cần đâu." Lâm Chỉ Vận gấp gáp nói.
"Sao lại không cần? Quần áo mặc sát người như thế mà ướt thì mặc khó chịu lắm." Dương Minh có chút dở khóc dở cười" Quan hệ giữa chúng ta còn có nhiều cấm kỵ vậy sao?"