"Không phải chứ? Đi khách sạn?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn Tôn Khiết, cũng không lái xe được nữa.
"Đúng, nếu không đi có phải trong lòng cậu không thoải mái?" Tôn Khiết gây sự
"Ách. tôi không phải có ý đó, tôi chỉ nói đùa mà thôi" Thấy Tôn Khiết như vậy, Dương Minh đúng là không biết làm sao.
"Dương Minh, cậu muốn tôi nói như thế nào cậu mới hiểu? Tôi cũng không có ý xem thường cậu" Tôn Khiết thấy giọng Dương Minh như vậy, cau mày nói
"Tôi đã nói rồi mà, tôi nói đùa" Dương Minh có chút xấu hổ nói.
"Được rồi, cậu lái đi, về công ty tôi" Tôn Khiết nói.
"Không đến khách sạn sao?" Dương Minh lập tức sốt ruột. Vừa nãy Tôn Khiết còn nói đi khách sạn, hắn do dự một chút. Bây giờ nói không đi, Dương Minh lại thấy sao đó.
"Mơ đó" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh: "Tôi cũng thế, nói đùa"
"Khụ khụ" Dương Minh bị Tôn Khiết nói như vậy đúng là chào thua. Dương Minh đúng là biết thế nào là đùa lửa, lửa thiêu.
"Thật sự không đi?" Dương Minh không cam lòng nói.
"Thật" Tôn Khiết nói.
"Ồ?" Dương Minh cũng không phải loại người thích dùng sức mạnh. Nếu Tôn Khiết nói không đi, hắn cũng không nói gì. Chẳng qua lúc này Dương Minh hết hy vọng, Tôn Khiết lại lên tiếng.
"Đi khách sạn, cậu muốn làm gì?" Tôn Khiết nói.
"Ách. chị nói xem?" Dương Minh không biết đáp như thế nào cho phải.
"Tâm sự cũng có thể. chẳng qua phải lấy hai phòng" Tôn Khiết cười nói.
"Vậy. coi như bỏ qua. đến công ty chị" Dương Minh thở dài một tiếng, tiếp tục lái xe, bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu đi.
Đến công ty Tôn Khiết, Dương Minh muốn đi vào bãi đỗ xe nhưng Tôn Khiết ngăn lại: "Đỗ ở ngoài là được"
"Đỗ ở ngoài? Không phải vào công ty chị sao, đỗ ở rìa đường không sợ bị trộm sao?" Nếu là xe đểu thì thôi. Nhưng xe này, Dương Minh sợ có chuyện.
"Đúng, tôi đi lấy tài liệu, cậu chờ tôi là được mà" Tôn Khiết nói.
"Tôi không đi?" Dương Minh có chút kỳ quái nói.
"Cậu đi làm gì? Cũng không có việc gì cần cậu giúp" Tôn Khiết có chút buồn bực nói: "Cậu ở đây chờ tôi là được"
"Chị không phải muốn hỏi gì tôi sao? Không lên công ty của chị" Phản ứng của Tôn Khiết làm Dương Minh khó hiểu.
"Đến nhà tôi là được, muộn thế này, lên công ty làm gì?" Tôn Khiết cười nói: "Vừa nãy ăn chẳng bao nhiêu, vẫn đói. Tôi đang muốn về nhà ăn súp"
"Đến nhà chị? Tôi cũng đi?" Dương Minh nghe Tôn Khiết nói, không khỏi suy nghĩ miên man. Tái ông thất mã. không biết chừng tốt nay lại là một đêm kích tình.
Nhìn Tôn Khiết biến mất vào trong tòa nhà, Dương Minh rút điện thoại di động ra gọi cho Hầu Chấn Hám.
"Dương ca." Hầu Chấn Hám nghe điện, đơn giản nói: "Có chuyện gì không?"
"Đại Hầu, vừa nãy thằng làm phiền Tôn Khiết là sao?" Dương Minh mặc dù cười cười tán tỉnh với Tôn Khiết, chẳng qua trong lòng vẫn suy nghĩ đến chuyện này.
Mặc dù cách nhau không quá xa, nhưng Dương Minh biết môi ngữ, xx lúc ấy nói gì, Dương Minh thấy rõ ràng. Bây giờ đám Bạo Tam Lập mới thống nhất được Tùng Giang, không nên trêu chọc đám mạnh mẽ.
"Người bị đám đàn em của Bạo Tam Lập mang đi, tôi vẫn chưa đi hỏi. Sao, có gì không ổn?" Hầu Chấn Hám nhận ra điều gì đó.
"Cẩn thận một chút hỏi xem thằng kia làm gì. Thời kỳ này không nên có phiền phức" Dương Minh nói.
"Được, tôi hiểu" Hầu Chấn Hám nói: "Hỏi xong, tôi lập tức gọi cho anh"
"Không cần, tôi đang ở ngoài, không tiện nói chuyện. Để tôi gọi cho cậu" Dương Minh nói.
Hầu Chấn Hám sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý của Dương Minh. Dương Minh và Tôn Khiết đi cùng nhau, như vậy đêm nay nhất định ở bên Tôn Khiết. Chuyện liên quan đến Tôn Khiết, cho nên không tiện nói là bình thường. Hầu Chấn Hám gật đầu: "Tôi biết"
Dương Minh dập máy, đợi một lát thì Tôn Khiết đã xuống.
Dương Minh mở cửa xe, Tôn Khiết lên xe.
"Muộn thế này còn lên công ty lấy tài liệu làm gì?" Dương Minh thuận miệng hỏi.
"Vừa nãy là bố tôi gọi điện bảo tôi đi lấy. Ông ấy rất sốt ruột, mai tôi phải báo cáo lại, nên đêm nay phải đọc" Tôn Khiết bất đắc dĩ nói.
"Đọc suốt đêm?" Dương Minh rất khó chịu, xem ra mình không có cơ hội rồi.
Dương Minh không rõ cảm giác của mình với Tôn Khiết là gì. Thích? Hay là do cảm giác chinh phục của đàn ông quyết định? Dương Minh lắc đầu, tự cười mình. Mình trước kia rất ít suy nghĩ mấy cái này mà,
Dương Minh vốn không quá để ý đến tình yêu, nhưng từ lúc trúng tâm cổ của Lam Lăng. Ai Lam Lăng, em hại chết anh.
"Vậy cậu cho rằng phụ nữ mạnh mẽ dễ làm như vậy sao?" Tôn Khiết cười khổ nói: "Nếu không phải Tôn Chí Vĩ quá kém cỏi, tôi đã sớm không làm. Thương trường quá tàn khốc, không thích hợp với phụ nữ"
"Thì ra là như vậy. Vậy không phải dễ giải quyết sao?" Dương Minh cười cười nhìn Tôn Khiết.
"Giải quyết như thế nào?" Tôn Khiết hơi tức vì Dương Minh nói có một nửa.
"Bảo bố mẹ chị sinh thêm một thằng em trai nữa là được." Dương Minh nói đến đây, nhìn vẻ mặt của Tôn Khiết. Quả nhiên Tôn Khiết đang thở hổn hển, trợn trừng mắt, nàng đang muốn cho hắn một trận. Nhưng Dương Minh lại nói tiếp: "Đương nhiên đây là điều không thể, cho nên chị có thể tìm một người bạn trai giúp mình"
"Cậu làm tôi tức chết" Tôn Khiết nghe xong tức giận nói: "Cậu nói toàn điều linh tinh"
"Sao lại là linh tinh. Đây không phải cho chị biện pháp sao?" Dương Minh cười nói.
"Tôi không phải không có bạn trai sao?" Tôn Khiết tức giận nói: "Nếu không cậu làm bạn trai của tôi?"
"Hả?" Dương Minh hoảng sợ, nhìn Tôn Khiết: "Chị nói gì?"
"Không có gì, nhìn cậu giật mình kìa" Tôn Khiết lắc đầu cười nói: "Cậu xem, cậu nếu không phải bạn trai của tôi, vậy cậu còn bảo tôi tìm bạn trai?"
Tôn Khiết nói như vậy, Dương Minh chỉ có thể cười khổ. Tôn Khiết là loại phụ nữ quật cường như vậy. Dương Minh cũng không dám tùy tiện lấy làm vợ. Hai người nói chuyện vui đùa thì còn được. Nếu đưa về nhà, mấy người phụ nữ của mình sao có thể là đối thủ của cô ta.
"Nhà chị rất được mà, người theo đuổi chị chắc là nhiều lắm nhỉ?" Dương Minh đổi đề tài, vừa nói liền nói bóng nói gió: "Người hôm nay tặng hoa cho chị là ai? Tôi thấy khá nho nhã đấy chứ?"
"Vừa nãy? Cậu nói Quách Đông Xuyên?" Tôn Khiết nhíu mày: "Tôi không có cảm giác gì đối với người này.
"Hắn làm gì?" Dương Minh hỏi.
"Con trai Quách Kim Bưu bên Cát Đốn" Tôn Khiết nói.
"Quách Kim Bưu là ai?" Dương Minh chưa từng nghe đến cái tên này.
"Địa vị của hắn ở Cát Đốn tương đương với Bạo Tam Lập ở Tùng Giang" Tôn Khiết giải thích. Đối với việc này, Tôn Khiết cũng không giấu Dương Minh, vì cũng chẳng cần thiết phải giấu. Thân phận của những kẻ đó rất dễ điều tra ra.
Hơn nữa không biết tại sao, Tôn Khiết cũng không muốn giấu Dương Minh. Mặc dù thoạt nhìn quan hệ giữa mình và Dương Minh không quá mức thân thiết. Nhưng trong lòng Tôn Khiết luôn cảm thấy chuyện giữa mình và Dương Minh không dừng lại ở đây.
Đó là trực giác của phụ nữ.
Dương Minh nghe Tôn Khiết nói thế cũng hơi sửng sốt, cũng hơi giật mình. Quách Kim Bưu là Lão Đại hắc đạo, Quách Đông Xuyên không phải tương đương thái tử sao?
Như vậy Bạo Tam Lập và Quách Kim Bưu coi như đã có thù với nhau. Dương Minh thở dài. Hy vọng đám Bạo Tam Lập biết chú ý một chút. Nếu không đánh Quách Đông Xuyên thành tàn phế, vậy không dễ giải quyết.
Chẳng qua đối với Quách Kim Bưu ở Cát Đốn, Dương Minh cũng không sợ gì hắn. Cát Đốn kém xe Tùng Giang, diện tích không bằng một nửa. Như vậy Quách Kim Bưu cũng chẳng tàn nhẫn được bao nhiêu.
Mặc dù đã có thù với nhau, mình là ông chủ phía sau sẽ hơi vất vả, phải đi dọa tên Quách Kim Bưu kia chút. Nếu không được thì thịt hắn.
"Cát Đốn quá nhỏ, kém rất nhiều so với Đông Hải, thằng Quách Đông Xuyên đúng là biết nghĩ" Biết có người định cưa Tôn Khiết, Dương Minh cảm thấy rất khó chịu.