NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Những công nhân ở ngoại sảnh, đại đa số vì miếng cơm manh áo mà làm thuê, đỗi với thế lực đứng đằng sau nơi này bọn họ không hề biết một chút gì.

Đối với Dương Minh, Lưu Diệp đang theo sau Bàn Tử, hướng phòng làm việc bên trong đi tới, mấy công nhân cũng không mấy quan tâm, dù sao tới nói chuyện làm ăn thì Bàn Tử cũng đưa ra sau, còn phần chỗ nào ở bên trong thì chẳng có ai biết.

Đang đi theo hành lang rộng rãi, Bàn tử xoay người đi vào một lối thoát hiểm khẩn cấp, theo một cái cầu thang nhỏ leo xuống, lại tiếp tục đi theo một tiểu hành lang dài hẹp tới một kho chứa đồ, rồi gõ cánh cửa cuối đường.

Tất nhiên động tác gõ cửa cũng có qui luật cùng tiết tấu rất đặc biệt, chắc là một loại ám hiệu nào đó.

Một lát sau cửa được mở ra, bên trong có hai đại hán cầm súng nhắm ngay vào Dương Minh cùng Lưu Diệp.

Bất quá nhìn thấy người là Lưu Diệp, tên đại hán đang nhắm vào Lưu Diệp lại chuyển họng súng qua hướng Dương Minh

"Thật xin lỗi, đây là quy củ. xin lấy giấy chứng nhân ra một chút. " Bàn Tử thay đổi thái độ, nghiêm túc nói với Dương Minh.

"Không thành vấn đề. " Dương Minh không hề tức giận, dù sao Bàn Tử cũng đang làm việc, chính mình mặc dù được Lưu Diệp dẫn đến, bất quá lại là lần đầu tiên tới nơi đây, bọn họ phải nghiêm túc, cẩn thận nếu không sẽ gây ra sai lầm lớn.

Vừa nói, Dương Minh vừa lấy giấy chứng nhận của mình ra, đưa cho Bàn Tử.

Bàn Tử nhận lấy giấy chứng nhận, cẩn thận xem xét trong chốc lát, rồi đem giấy chứng nhận quét qua một cái máy trong kho. Đợi trên máy hiển thị kết quả chứng thực thân phận xong mới đem trả lại cho Dương Minh, mà hai họng súng đang hướng vào Dương Minh kia cũng chậm rãi hạ xuống.

"Dương tiên sinh, chào mừng ngài, lúc trước thật sự xin lỗi. " Bàn Tử đem giấy chứng nhận trả lại cho Dương Minh, lần nữa giải thích một câu.

"Không có gì, ta hiểu. " Dương Minh cười cười, tỏ vẻ chính mình không hề để bụng.

"Vị này là cao thủ bên tổ đặc công, Dương Minh, chính là hắn hiệp trợ tôi bắt Lý Lôi Trì. " Lưu Diệp giới thiệu đơn giản thân phận Dương Minh, rồi quay sang hướng Dương Minh nói: "Người này chúng tôi gọi hắn là Bàn Tử, là liên lạc viên bên này, thân phận bên ngoài là quản lý khu nhà máy xử lý."

"Uy, xin chào Dương tiên sinh!" Bàn Tử thân mật vươn tay ra.

Dương Minh cùng hắn bắt tay: "Không cần khách sáo, ta đây cũng gọi ngươi là Bàn Tử. Chúng ta trước tiên đi xem xét Lý Lôi Trì chút?"

"Uhm, mời theo ta. " Sau khi Bàn Tử dẫn Dương Minh cùng Lưu Diệp vào trong kho thì hai đại hán phía sau khóa cửa lại.

Gian phòng trữ vật này thực ra là cửa vào một lối đi bí mật, từ vách tường trong kho có một cánh cửa ngầm khó phát hiện. Bàn Tử mang theo Dương Minh cùng Lưu Diệp vừa tiến vào lối đi, trải qua mấy cái ngã ba mở rộng gập ghềnh mới tới được một cái tử lộ, Bàn Tử thuần thục khởi động cơ quan bí mật trên vách tường, rồi mấy người mới rời khỏi lối đi.

Nơi này là một không gian rất trống trải bên dưới mặt đấy, không có đèn chiếu sáng nên tối thui một màu, bất quá ánh mắt Dương Minh lại có thể thấy rõ ràng, nơi đây có đỗ một chiếc xe.

Quả nhiên, Bàn Tử lên xe, mở đèn xe lên, không gian dưới đất mới sáng lên.

"Lên xe. " Bàn Tử nói.

Lưu Diệp đã tới nơi này hiển nhiên trên mặt cũng không có bất kỳ thần sắc kinh ngạc nào. Dương Minh lúc trước cũng thấy rõ tình huống nơi đây nên cũng không nghi ngờ.

Bất quá, Dương Minh gặp tình huống này mà không hiển lộ bất kỳ thần sắc nào khiến cho Bàn Tử âm thầm bội phục, cao thủ đúng là cao thủ, gặp loại tình huống nào cũng không hề sợ hãi.

"Dương tiên sinh, thì ra Lôi Trì là do ngài phối hợp bắt lại, lúc trước Tiểu Diệp nói ta còn rất kinh ngạc vì có cao thủ như thế mà ta không thể gặp mặt thật là tiếc nuối, bất quá hôm nay lại phát hiện Dương tiên sinh lại trẻ như thế, đúng là tuổi trẻ tài cao. " Bàn Tử vừa lái xe vừa nói.

"A. " Dương Minh cười nhạt, đột nhiên rùng mình, lập tức đứng dậy hét lên: "Dừng xe!"

Bàn Tử cả kinh, theo bản năng đạp phanh, xe chợt ngừng lại, Bàn tử có chút không giải thích được: "Tại sao vậy Dương tiên sinh?"

"Đường đi có vấn đề. " Dương Minh nhíu nhíu mày.

"Có vấn đề? Không thể nào a? Con đường này ta chạy không dưới mấy ngàn lần, hơn nữa trong xe có hệ thống kiểm tra hoạt động rất tốt mà. " nếu không phải Bàn Tử đã xác nhận thân phận Dương Minh, thì sẽ không giữ thái độ tương đối hòa hoãn như thế này để nói chuyện với Dương Minh.

Làm cho người ta điếng hồn, muốn hù chết người mà.

Dương Minh không giải thích gì thêm, giờ phút này cũng đã nhảy xuống xe bước nhanh tới trước, sau đó từ trên mặt đất nhặt lên một cái cái hộp nhỏ trực tiếp đưa cho Bàn Tử: "Tự mình xem đi."

Bàn Tử không nghĩ tới Dương Minh từ trên mặt đất nhặt lên một cái hộp, có chút nghi ngờ nhận lấy, vừa nhìn xong, sắc mặt kịch biến trở nên vô cùng khó coi.

"Cái này. ai lại để chỗ này. " Thời điểm Bàn Tử nói những lời này, mồ hôi lạnh đã tuôn ra đầm đìa.

Ánh mắt Bàn Tử cũng không kém, đây là một quả bom nhỏ, chốt mở ở phía trên, chỉ cần xe đi qua sẽ nổ tung, đến lúc đó.

"Cái này ta cũng không biết, ta nghĩ ngươi nên điều tra đi. " Dương Minh nhún nhún vai thản nhiên nói.

Mặc dù Dương Minh không hoài nghi cái tên Bàn Tử này, nhưng Dương Minh là ai chứ? Là truyền nhân vua sát thủ, bất cứ lúc nào cũng cẩn thận không một chút phân tâm, nhất là ở dưới một hoàn cảnh lạ lẫm càng không thể nào phớt lờ.

Mặc dù xe Bàn Tử thuộc loại tự động, hơn nữa Lưu Diệp đã đi con đường này mấy lần nhưng Dương Minh không vì thế mà lơi lỏng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm trên đường. Quả nhiên đã phát hiện có vấn đề

"Dương tiên sinh. Ta." Bàn Tử biết mình đã trở thành đối tượng hoài nghi.

"Không cần phải nói, ta không hoài nghi ngươi. " Dương Minh lại nói: "Trừ phi ngươi cũng muốn chết, với quả bom này, không những chúng ta mà ngay cả chiếc xe cũng tan tành."

"A. Cám ơn." Bàn Tử nghe Dương Minh nói liền thở phào nhẹ nhỏm. Bất kể vật này do người nào để ở chỗ này, tóm lại là trên địa bàn của mình, mình cũng khó thoát tội.

"Chớ nói nhiều, mau đi xem Lý Lôi Trì, nếu ta đoán không sai, hắn đã bị diệt khẩu rồi. " Dương Minh thở dài, nhìn qua thì nội bộ Bàn Tử có vấn đề rồi. Bất quá, chuyện này dù sao cũng không thuộc chức trách của Dương Minh, Dương Minh cũng không cần biết nhiều như vậy.

"Uhm." Bàn Tử hít một hơi, tắt hệ thống lái tự động, chuẩn bị chính mình lái xe. Dù sao cũng đã gặp chuyện như vậy ai biết trên đường còn có bẫy hay không. Bàn Tử không dám xem thường nữa.

"Mở hết tốc lực đi, không còn bẫy nữa. " Dương Minh nhìn thấu tâm tư Bàn Tử, nhàn nhạt nói một câu. Lúc nãy Dương Minh cũng đã xem xét qua, đã phát hiện một cái bẫy như vậy nên không dám đem mạng của mình ra giỡn, nếu không phản ứng không kịp thì ô hô.

Bình luận

Truyện đang đọc