NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Người ra tay đương nhiên là chị hai Vương Tiếu Yên rồi, điều này làm cho Hoàng Nhạc Nhạc và Hoàng Vinh Tiến vô cùng kinh ngạc, nhưng riêng Dương Minh thì không có gì bất ngờ, bởi vì hắn hiểu rõ tính cách của Vương Tiếu Yên, ngoại trừ ngoan ngoãn với mình ra, còn lại đều không cần phải khách khí, cô nàng này mở miệng ra là đòi đánh đòi giết mà.

Lý Thiên Giai kêu lên một tiếng, ôm lấy cái đầu của mình, bởi vì phía sau ót của hắn đã có một cục u giống như người cổ đại vậy! Sức mạnh của Vương Tiếu Yên là bao nhiêu? Chưa ném vỡ đầu hắn là may rồi.

"À, thật xin lỗi, tay của tôi run lên, không cẩn thận ném chén vào đầu anh!" Vương Tiếu Yên cũng bắt chước y chang câu nói của Lý Thiên Giai, vô tội nhún vai, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta huề nhau, không cần anh mời khách, con người của tôi rất độ lượng, trả lại chén cơm cho anh, coi như xong!"

Nếu như nói hành vi hồi nãy của Lý Thiên Giai có chút giả dối, thì bây giờ, động tác của Vương Tiếu Yên vô cùng dứt khoát gọn gàng.

Trước đó, hành động của Lý Thiên Giai đã gây chú ý với người khác, đương nhiên, bọn họ chỉ cười nhạt mà thôi, cũng có chút chán ghét cái tên tự cho là đúng này.

Cho nên khi Vương Tiếu Yên phản kích, những người khách này không hẹn mà cùng cười ầm lên, thậm chí là còn có người vỗ tay tán tưởng.

Trong lòng Lý Thiên Giai vốn đã có lửa giận, lúc đầu nghĩ muốn ra vẻ trước mặt Hoàng Nhạc Nhạc một chút, nhưng khô? ng ngờ rằng lại bị một cô gái khác cho" ăn" một chén cơm gà vào đầu, lại còn bị người khác cười nhạo, làm cho hắn liền bùng phát!

Đúng vậy, gần đây Lý gia vô duyên vô cớ có được bốn mươi tỷ bồ tệ, sự nghiệp phải nói là lên như diều gặp gió, và chuyện đầu tư khoáng sản bên nước X nữa, tất cả chuyện này khiến cho lòng tin của Lý Thiên Giai bành trướng cực độ, cho rằng mình giỏi vô đối rồi!

Huống chi, bây giờ Hoàng gia gần phá sản mà lại dám gây chuyện với hắn, vì thế, Lý Thiên Giai liền vươn tay chỉ vào mặt Vương Tiếu Yên, hét lớn: "Cái đis con mẹ mày! Mày có biết tao là ai không? Bây giờ cho mày một cơ hội, xin lỗi tao, sau đó đi chơi với tao một buổi tối, tao coi như chuyện này chưa từng phát sinh, nếu không, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!"

Vương Tiếu Yên có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thiên Giai đột nhiên nổi điên, nhíu mày, nghi hoặc nói: "Anh bị ngu hả?"

"Hahaha…." Những người khách đến đây ăn cũng có một số người có thân phận, bọn họ chỉ cười nhạt về sự tự tin cực độ của Lý Thiên Giai mà thôi, bây giờ lại nghe Vương Tiếu Yên chửi cho một câu, nhất thời không nhịn được, cười ầm lên.

Sắc mặt của Lý Thiên Giai đổi từ màu hồng sang màu trắng, mà sắc mặt của tên kế bên cũng không tốt gì, dù sao hắn cũng đi với Lý Thiên Giai, người ta cười Lý Thiên Giai cũng như là cười hắn.

Mà thằng nhãi này, cũng là một thằng con nhà giàu, lúc tuổi còn trẻ cũng từng làm một số ít chuyện xấu, thuộc về cái loại không sợ trời không sợ đất, lúc này rốt cục không nhịn được, vỗ mạnh bàn quát: "Cười cái con mẹ gì!"

Nếu như lời này là từ trong miệng Dương Minh nói ra, tin rằng sẽ có chút uy nghiêm và lực chấn nhiếp, nhưng mà từ miệng của thằng nhãi này ra lại nghe nói quái quái sao ấy, có chút khôi hài! Thằng nhãi này giống như đang lấy hơi, lúc mà nói ra cái tiếng cực kỳ khàn, vô cùng quái dị.

Dương Minh bắt đầu quan sát cái tên đi cùng Lý Thiên Giai này, tên này có thân phận gì? Nhưng mà thoạt nhìn thì hắn chỉ có vẻ là công tử nhà giàu thôi, cũng không phải là loại người kiêu ngạo kia.

Người kiêu ngạo, phần lớn đều có cái vốn để kiêu ngạo, hoặc ít hoặc nhiều, nhưng mà cũng không thể không nói, những người có bản lĩnh thì nhất định sẽ kiêu ngạo, nhưng mà xét đến cùng, thì loại người có bản lĩnh để kiêu ngạo lại ít hơn những thằng dựa hơi để kiêu ngạo.

Bởi vì giới trẻ bây giờ cứ tưởng rằng gia đình của mình, cha của mình mẹ của mình hay gì gì đó, nói chung là của người ta không phải của mình, đều là vô đối, cho nên mới dựa vào đó để kiêu ngạo, điển hình là vị trước mặt này.

"Mày nhìn cái chym gì?" Tên này thấy Dương Minh đang quan sát mình, nhất thời khó chịu mắng.

"Ồ, tao đang nhìn cái chym này!" Dương Minh gật đầu nói.

"Ơ?" Tên này sửng sốt, không hiểu Dương Minh đang nói gì: "Cái chym này ở đâu? Ai là cái chym này?"

Tên này vừa dứt lời lại càng khiến cho khách trong tiệm cười ầm ầm cả lên, ngay cả Vương Tiếu Yên và Hoàng Nhạc Nhạc cười đỏ mặt, tên này càng nói càng không hiể? u gì cả, nghi hoặc nhìn về hướng Lý Thiên Giai, hỏi: "Bọn họ cười cái gì thế? Con mẹ này ở đâu?"

"Bọn chúng đang nói cái chym con mẹ mày đó!" Lý Thiên Giai bất đắc dĩ giải thích cho tên này hiểu, trong lòng thầm mắng tên này ngu ngốc không gì tả được, cái gì thế này, người ta chửi mẹ mày mà mày cũng không hiểu, nếu không phải gia tộc của tao có quan hệ làm ăn với nhà của mày, thì tao mới lười đi ra ngoài chơi với mày.

"Mày mới là cái chym con mẹ mày đó!" Thằng này trừng mắt nhìn Lý Thiên Giai: "Mày chửi tao làm gì?"

"Cái này không phải là tao chửi, là hắn chửi!" Lý Thiên Giai thật sự muốn khóc rồi, cái này không phải là điên rồi sao? Lý Thiên Giai giơ tay chỉ về hướng Dương Minh, nói: "Là hắn chửi mày đó!"

Tên ngốc lúc này mới quay đầu lại, vỗ bàn nói: "Mày dám chửi tao?"

"Mày bị khùng hả, là mày hỏi tao đang nhìn cái chym con mẹ gì, thì tao nói tao đang nhìn cái chym con mẹ mày!" Dương Minh không ngờ hôm nay lại gặp phải một thằng bị thiểu năng nặng.

"Mày vừa rồi nhìn tao, vậy ý của mày chính là chửi cái chym mẹ tao?" Tên ngốc này bắt đầu ăn nói loạn lên.

"Cái này tao không nói, là mày nói mà!" Dương Minh nói.

"A?" Tên ngốc gãi gãi sửng sốt, gãi gãi đầu nói: "A? Hình như là tao chửi tao? Tại sao tao lại chửi tao? Mày xem đầu tao rối loạn quá"

Lý Thiên Giai tức giận, âm thầm chửi tên ngốc này, biểu hiện của tên này còn mất mặt hơn cả mình nữa! Lý Thiên Giai đang suy nghĩ về chỉ số thông minh của tên này là bao nhiêu? Với cái chỉ số thông minh ấy, sau này tiếp quản sự nghiệp của gia đình, còn không phải là tiêu tùng trong tay hắn sao?

Các người khách lại phá lên cười ầm ầm, Lý Thiên Giai thật sự không chịu nổi sự mất mặt này nữa, kéo tay tên ngốc chạy ra ngoài, nhưng mà trong lòng thầm thề, nhất định phải cho Hoàng gia và hai người kia đẹp mặt!

"Mày kéo tao làm gì? Chúng ta không ăn cơm?" Tên ngốc kỳ quái hỏi.

"Còn ăn cái chym mẹ gì?" Lý Thiên Giai tức giận mắng.

"Mày nói cái gì? Mày muốn ăn chym mẹ tao?" Tên ngốc sửng sốt hỏi.

Khi hai tên này đi ra ngoài rồi, bên trong tiệm vẫn còn cười không dứt, tiệm cơm gà lúc đầu yên tĩnh cũng trở nên nhộn nhịp hơn, lúc này, phục vụ đã mang hai phần cơm gà khác đến chổ bàn Dương Minh, đặt lên trên bàn: "Thưa anh, thưa chị, đây là hai phần cơm gà mới cho các vị, ông chủ chúng tôi nói, ông ta mời khách! Đoạn đối thoại khi nãy của các vị rất thú vị!"

"Vậy cảm ơn ông chủ của anh!" Dương Minh cũng không khách khí, cầm lấy chén cơm gà đặt trước mặt Vương Tiếu Yên, cười nói với phục vụ, người phục vụ này nói ông chủ mời khách với vẻ thiện ý, không giống như Lý Thiên Giai kia nãy, toàn là vẻ khinh thường người khác, cho nên đối với ý tốt của ông chủ, Dương Minh cũng không từ chối.

"Vâng, xin mời dùng!" Người phục vụ nói xong, cũng bắt đầu thu dọn đồ dưới đất.

"Dương Minh, cái tên Lý Thiên Giai thì không cần phải sợ, nhưng mà tên bên cạnh hắn…" Hoàng Vinh Tiến do dự một chút, rồi quyết định nhắn n? hở Dương Minh.

"Cái tên ngốc ấy có địa vị gì?" Dương Minh hỏi.

"Cha của hắn là một thương nhân, nhưng mà cũng lập nghiệp trong hắc đạo, bây giờ Hắc Ưng bang của ông ta đã hoàn toàn khống chế một địa bàn rất lớn, anh sợ bọn họ sẽ đến tìm em trả thù…." Hoàng Vinh Tiến nói: "Nhưng mà, tuy rằng bây giờ kinh tế Hoàng gia bị đình trệ, nhưng không phải dễ bị người ta uy hiếp, em và bạn của em cứ ở nhà của anh, không ai dám làm gì bọn em đâu!"

"Haha, không sao đâu!" Vương Tiếu Yên cười, không thèm để ý, nói: "Nếu bọn họ muốn gây phiền phức cho em, thì cứ việc đến"

"Ồ?" Lời nói của Vương Tiếu Yên làm cho Hoàng Vinh Tiến giật mình, một cô gái tuổi còn trẻ mà lại có gan lớn như vậy, lại bình tình như vậy: "Nhưng bọn họ là xã hội đen, em … em…."

"Anh hai, không cần lo lắng cho nàng, không có gì đâu, đừng nói là xã hội đen, cho dù lợi hại hơn thì cũng không chịu nổi mấy chiêu của nàng đâu, nếu như tên ngốc kia dám lỗ mạng, em tin rằng hắn có đi mà không có vể!"

"Lợi hại vậy sao!" Hoàng Vinh Tiến vô cùng tin tưởng lời nói của Dương Minh, nhưng mà, nhìn thế nào thì Vương Tiếu Yên cũng nhỏ nhắn xinh xinh, không giống như là lời giới thiệu của Dương Minh.

Bởi vì bị Lý Thiên Giai làm ảnh hưởng, cho nên mọi người cũng không còn hăng hái như trước, sau khi ăn xong liền vội vã đira ngoài.

Nhưng mà, ngay khi bốn người vừa ra khỏi tiệm, thì một chiếc Mec bảy chổ dừng lại cái két trước cửa tiệm, tên ngốc khi nãy mở cửa cạnh người lái ra, nhảy xuống, nhìn thấy đám người Dương Minh, lập tức quát lên: "Chính là bọn chúng, bọn chúng chửi mẹ tao!"

Cửa xe được mở ra, từ trên xe nhảy xuống bốn tên cao to vạm vỡ, nghe tên ngốc này nói vậy, lập tức vây lấy bốn người Dương Minh.

"Hắc hắc, không phải mày muốn chửi mẹ tao sao? Ngày hôm nay tao muốn nhìn xem rốt cục là ai chửi ai!" Tên ngốc hưng phấn nói: "Bọn mày đập chết mẹ nó cho tao!"

"Vâng, cậu chủ!" Bốn tên này cười hắc hắc, gật đầu, bắt đầu vây sát lại gần đám người Dương Minh.

Hoàng Vinh Tiến nhíu mày, không ngờ rằng tên ngốc này dưới ban ngày ban mặt mà dám làm càng, gọi người đến đây đánh nhau! Cái này không phải là quá cuồng sao?

"Nhạc Nhạc, báo cảnh sát!" Hoàng Vinh Tiến sợ xảy ra chuyện, cho nên che lấy Hoàng Nhạc Nhạc, nhỏ giọng nói.

"A, được" Hoàng Nhạc Nhạc nghe Hoàng Vinh Tiến nói xong, vội vã móc điện thoại ra báo cảnh sát.

Bình luận

Truyện đang đọc