NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Đúng vậy, nghe nói ở Tùng Giang cũng có một cái" Vào lúc này, thông tin khách sạn Douglas bị khách sạn quốc tế Tùng Giang thu mua vẫn còn bị bưng bít chưa có công bố ra ngoài cho nên Vương Mị làm sao mà biết được chứ.

"Được rồi, để tôi thu xếp vài chuyện xong rồi lập tức đến chỗ cô" Dương Minh an ủi nói: "Cô cũng đừng nên sốt ruột, bọn chúng chỉ muốn tiền cho nên nếu chưa có tiền bọn chúng sẽ không làm hại Trương Tân đâu. Chuyện mà cô cần làm bây giờ là thông báo cho bọn chúng rằng đợi thêm một thời gian nữa sẽ có người mang tiền qua trả"

"Được rồi, Dương ca tôi biết rồi.cảm ơn anh" Vương Mị cảm thấy hơi kích động nói một câu.

"Không cần cám ơn tôi. Tôi và Trương Tân cũng là anh em tốt cho nên chẳng có ơn nghĩa gì ở đây hết. Nhưng mà lần này cô vì Trương Tân mà làm được ít chuyện tốt, xem như tạm thời cũng có chút ấn tượng tốt trong mắt tôi, mong rằng cô đừng để tôi thất vọng." Dương Minh thản nhiên nói.

Chuyện Dương Minh đi Vân Nam đã là không thể sửa đổi được rồi, lần này đi lành ít dữ nhiều cho nên hắn muốn trước khi đi sẽ để lại công ty châu báu cho Trương Tân. Chỉ là cô gái Vương Mị này khiến hắn có chút không tin tưởng cho lắm vì thế mà hắn mới cố tình dằn mặt cô ta một câu.

Cúp điện thoại, Dương Minh đột nhiên thấy đau đầu, hai ngón tay không ngừng vuốt vuốt Thái Dương. Không biết Trương Tân nghiện đỏ đen hay chỉ là do thua bạc nhiều quá khiến cho đỏ mắt thôi?

Nếu là trường hợp thứ nhất thì hình như chuyện này có chút khó khăn, còn nếu là trường hợp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều. Bảo đảm qua lần này thì Trương Tân sẽ cạch đến già.có cho vàng hắn cũng chẳng dám chơi.

Về phần Trương Tân thiếu bao nhiêu tiền, Dương Minh chẳng để vào mắt. Tiền hắn không thiếu, hơn nữa lần này gia tộc Douglas mà nghe hắn đến thì chắc chắn sẽ không dám hó hé gì đâu.

Vốn trước khi Vân Nam, Dương Minh cũng chẳng muốn rời khỏi Tùng Giang. Hắn muốn ở bên cạnh những người hắn yêu thương thêm một thời gian nữa, chỉ là tình huống có vẻ không được theo ý muốn cho lắm.

Nghĩ đến đây Dương Minh lắc đầu cười khổ, lập tức gọi cho Bạo Tam Lập bảo hắn mua giúp vé máy bay từ Đông Hải đến Ma Cao. Sau đó lại gọi cho Trần Mộng Nghiên bảo rằng phải đi qua Ma Cao xử lý chuyện của Trương Tân.

Chuyện Trương Tân đi Ma Cao, Trần Mộng Nghiên cũng biết đến cho nên vội vàng hỏi Dương Minh đã xảy ra chuyện gì.

Dương Minh không muốn nàng lo lắng chỉ bảo là Trương Tân ở bên kia muốn mua một lô hàng nhưng thiếu tài chính mà thôi.

Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói vậy cũng không nói gì thêm mà không ngừng dặn dò hắn phải cẩn thận.

Sau khi gọi cho Trần Mộng Nghiên, Dương Minh bắt đầu gửi tin nhắn một lượt cho Tiểu Tình, Tôn Khiết, Kinh Tiểu Lộ, Vương Ngữ Yên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận.kể sơ qua sự tình cho các nàng biết bảo rằng khi về hắn sẽ liên lạc. (DG: nhiều quá cũng khổ thấy chưa các bác =.=")

Suy nghĩ một chút, Dương Minh liền nhắn tin cho Triệu Oánh, mặc dù Dương Minh cảm thấy thời gian này không nên liên lạc với cô bằng thân phận thật nhưng nói gì thì nói hai người cũng biết rõ tình cảm giành cho nhau nên cũng không thể bỏ mặc cô được.

Triệu Oánh đang học trong lớp, bỗng nhiên thấy điện thoại rung lên.

Vốn Triệu Oánh còn cho là "
thế giới nào có chân tình" nhưng khi thấy là Dương Minh nhắn tin cho cô thì bất giác Triệu Oánh có chút kích động.

Triệu Oánh vội vàng xem tin nhắn nhưng chứng kiến ngữ khí bình thản của hắn thì có chút hẫng hụt.

Dương Minh chỉ bảo là hắn muốn ra nước ngoài một chuyến, gần đây bận quá không có dịp gặp mặt cô cho nên để khi về hắn sẽ mời cơm để tạ lỗi.

Triệu Oánh nhìn thấy ngữ khí bình thản của hắn, trong lòng bắt đầu phiền não hẳn lên. Vốn cô muốn nói là dù sao cô và hắn cũng không thể cùng một chỗ, vậy thì nhắn tin làm gì chứ?

Chỉ là Triệu Oánh cảm thấy nếu nói như vậy thì có vẻ cự tuyệt quá nên chỉ trả lời là chú ý an toàn, về nước thì liên lạc.

Mắt thấy ngữ khí bình thản đó của Triệu Oánh, Dương Minh thầm nhíu mày, chẳng lẽ Triệu Oánh đã quyết định thích "
thế giới nào có chân tình"?

Bất quá lập tức Dương Minh lại bật cười: "
Chẳng phải hắn cũng chính là mình hay sao? Tự dưng đi ghen với chính mình." (DG: Dạo này bệnh viện trị chưa dứt bệnh là thả ra ngoài rồi.ài)

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Minh reo lên, thì ra là Vương Ngữ Yên gọi đến.

"
Dương Minh, chuyện gì xảy ra vậy? Phải thực hiện kế hoạch sớm hơn à?" Thanh âm Vương Ngữ Yên có chút lo lắng, dồn dập hỏi.

"
Không phải" Dương Minh nghe Vương Ngữ Yên hỏi vậy thì liền biết Vương Ngữ Yên đã hiểu lầm. Tưởng rằng hắn phải chấp hành cái nhiệm vụ nguy hiểm kia sớm hơn dự định.

"
Là một người bạn của anh thua bạc ở Ma Cao, hiện giờ đang bị người ta bắt giữ cho nên anh qua đó xử lý chuyện này." Dương Minh chăm chú giải thích.

"
Vậy sao!" Vương Ngữ Yên nghe thấy thật sự là không có chuyện gì, liền thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện này anh chỉ cần tùy tiện tìm người là được rồi cần gì phải đi qua Ma Cao chứ? Gần đến ngày anh chấp hành nhiệm vụ rồi, anh phải ở nhà nghỉ ngơi đi.hay là anh không tin người ngoài? Nếu như vậy thì để em đi làm việc đó giúp anh cho".

"
Haha nhìn em kìa, làm như đi ám sát người nào không bằng ấy. Anh đi giải quyết vấn đề thôi mà, có hao sức khỏe gì đâu. Em đi làm gì chứ?" Dương Minh cười nói.

"
Chẳng lẽ anh đi cứu người phụ nữ khác sao?" Vương Ngữ Yên đột nhiên hỏi một câu.

"
Em ghen sao? Không phải đâu là đàn ông" Ngừng một chút, Dương Minh cười nói: "Hơn nữa dạo này ở nhà mãi cũng chán, anh muốn đi ra ngoài để tinh thần thoải mái một chút"

"
Được rồi, ai thèm ghen chứ em chỉ hỏi vậy thôi" Vương Ngữ Yên ngượng ngùng nói tiếp: "Anh đi cẩn thận đó"

"
Anh biết rồi mà. À anh chưa có thông báo cho Victoria biết chuyện này, chừng nào em gặp cô ấy thì nói giúp anh" Dương Minh sực nhớ ra chuyện này nên vội vàng nói.

"
Được rồi em sẽ thông báo cho cô ấy" Vương Ngữ Yên cười cười đáp ứng.

Về phần Hoàng Nhạc Nhạc và Tô Nhã, một người là ngôi sao nổi tiếng, một người là tiếp viên hàng không. Cả hai đều hay di chuyển khắp nơi cho nên Dương Minh cũng không muốn hai cô phải lo lắng. (DG: Mụi đã bảo là nhiều người quá không tốt mà các bác không nghe)

Một lúc sau, Tôn Khiết gọi đến dặn dò Dương Minh ra ngoài phải cẩn thận. Dù sao hắn cứ đi đây đi đó suốt cho nên Tôn Khiết cũng đã quen rồi không nói nhiều với hắn làm gì.

Sau đó, Dương Minh gọi cho cha mẹ nói qua ý kiến về việc giao cho Trương Tân công ty châu báu.

Dương phụ và Dương mẫu cảm thấy con trai đã lớn, có một số việc không tiện xen vào cho nên cũng không nói gì thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc