NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Điều này làm cho Vũ Tích có chút bối rối không biết nên làm thế nào, tuy rằng Dương Minh nói cái cảm tình chỉ là thèm muốn sắc đẹp của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng, điều này nói lên, Dương Minh cũng đã từng rung động trước cô, vậy là quáđ ủ rồi…

- Không…không có…

Vũ Tích lắc lắc cái đầu:

- Dương Minh, anh…anh nói anh thật là đã rung động trước em?

- Ờ, không chỉ là lúc trước, thực ra là sau này tình cảm của anh cũng mãi như thế, chỉ là chân em…, anh cũng thấy hơi ngại khi nói ra chuyện này.

Dương Minh nói:

- Kỳ thực, khi em làm ở hộp đêm, anh nói em là tình nhân của anh cũng là tin đồn do anh làm ra, anh dự định mượn cơ hội đó lấy thật làm giả, thế nhưng ai ngờ đến em lại xảy ta chuyện ngoài ý muốn.

Dương Minh vì là muốnVũ Tích lấy lại tinh thần không nghĩ tiêu cực nữa, cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, hầu như tất cả mọi chuyện đều ôm vào mình, cũng chỉ vì muốn Vũ Tích tin tưởng.

- Ồ!

Vũ Tích sững sờ, lời dặn dò không phải nói ra lúc mình im lặng? lẽ nào Dương Minh cũng là …?

- Nhưng, khi em mở cửa, tôi nhìn thấy bộ dạng…vừa mới tỉnh ngủ của em, quả thực là anh không chịu được nữa, muốn bày tỏ cùng em, Vũ Tích, em bằng lòng nha?

Dương Minh nói với tìnhcảm nồng nàn.

- Em…em…em…

Trầm Vũ Thích ấp úng nói liền ba chữ "em", cô xúc động nói không lên lời, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ, Dương Minh cũng có tình cảm với mình, nếu như sớm biết như vậy, thì bảnt hân sớm đã được ở bên Dương Minh rồi, không phải đau khổ như bây giờ, nhưng giờ đây chân cô thế này, làm sao xứng với Dương Minh đây, thấy thật là mất mặt khi làm người yêu của anh ấy, nên giờ đây cô có chút bối rối. Tuy lời nói của Dương Minh làm cô cảm động, nhưng thâm tâm cô nhắc nhở bản thân bây giờ đã khác xưa rồi,cô sẽ không tiếp tục ấp ủ những hoang tưởng không thực tế nữa.

- Vũ Tích, em không nói gì coi như là đã đồng ý nha?

Dương Minh làm ra vẻ vui sướng, ôm chầm lấy Vũ Tích, tấm vải che đùi Vũ Tích tự nhiên rơi xuống đất.

Vũ Tích phía dưới cơ thể chỉ mặc một chiếc quần lót, vì chân cô có vấn đề, Quan Học Dân phải châm cứu theo định kì, mà bản thân lại phải thường xuyên mát xa, nên mặc quần ngủ rất bất tiện, vì thế bình thường cô chỉ che một tấm vải lên đùi. Dù sao Quan Học Dân cũng là bác sĩ, thêm nữa là cô lại nhận ông ấy làm cha nuôi, nên cô có thể antâm ăn mặc thoải mái.

Nhưng hiện tại bị DươngMinh ôm, cô rơi vào tình cảnh vô cùng bối rối:

- Ôi, tấm vải …

- Hà hà, tất cả đều nói ra hết cả rồi, VũTích, em còn ngại ngùng gì nữa?

Dương Minh bế Vũ Tích lên giường, vừa cười vừa nói.

Vũ Tích có chút hồi hộp,lẽ nào Dương Minh bây giờ muốn ôm mình, làm chuyện đó? Nhưng…thế này có phải là quá nhanh không? Tuy Vũ Tích không từ chối, nhưng đây là nhà của Quan Học Dân mà.

Với lại, chân mình có vấn đề, không thể thuận tiện làm chuyện ấy, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì Dương Minh lại nhặt tấm vải từ dưới đất lên che lại vào đùi cô:

- Đừng để bị cảm lạnh.

Má cô hơi ửng đỏ, thấyrõ mình nãy giờ nghĩ quá nhiều, Dương Minh lúc này không có ý đó, cô ngượng ngùng gật đầu:

- Dạ…

- Được rồi, cuối cùng thì anh cũng đã nói ra hết những điều nghĩ trong lòng, có thể yên tâm đi rồi.

Dương Minh thở dài.

- Đi? đi đâu?

Vũ Tích hơi ngạc nhiên,đang nghĩ làm sao để thân mật một chút với Dương Minh, thì đột nhiên hắn lại muốn đi? Vũ Tích có chút căng thẳng, vội vã hỏi lại.

- Đi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt.

Dương Minh cười:

- Bây giờ em coi như đã là người yêu của anh rồi, anh cũng không dấu em nữa.

-Ah…

Nghe thấy hắn nói mình là người yêu của hắn, trong lòng cô liền cảm thấy vui sướng vô cùng, suýt nữa thì hét toáng lên, khát khao bấy lâu của bản thân bỗng chốc trở thành hiện thực? Không phải chứ? Bây giờ không phải mình đang nằm mơ đấy chứ?

Đúng rồi, nhất định là mình đang mơ ngủ rồi, vừa nãy đang xem tài liệu trên mạng, không biết làm thế nào mà không biết gì nữa, bây giờ nhất định là đang trong mộng rồi.

- Vũ Tích, em làm sao vậy?

Dương Minh thấy Vũ Tích có những biểu hiện lo lắng kì quặc liền hỏi.

- Đây là mơ…Em sợ tỉnh dậy…

Vũ Tích lẩm nhẩm.

- Mơ đâu mà mơ.

Dương Minh ngay lập tức có chút "dở khóc dở cười":

- Người mơ, đâu có biết là mình đang mơ?Người nghi ngờ mình đang mơ, thông thường đều tỉnh lại, nếu như em không tint hì có thể véo mình một cái, nghe nói trong mơ sẽ không cảm thấy đau."

- Há?

Vũ Tích ngơ ngơ véo chân mình một cái:

- Không đau, đúng rồi, chắc chắn là mơ

- ….

Dương Minh nói:

- Nếu như chân em có cảm giác, thì em có thể đứng lên đi được rồi?.

- Đúng rồi.

Cô thấy hơi ngại, cuống quá đến nỗi không nghĩ tới chân mình đã không còn cảm giác, giờ lại bị Dương Minh nhắc, mới vội vàng đổi chỗ véo, quả thực là rất đau, không phải là mơ.

- Thế nào? Không phải là đang mơ chứ.

Dương Minh cười.

- Ừ… nói như vậy, Anh thật là thích em?

Cô tươi cười hỏi.

- Ngày trước chỉ là cảm giác thèm thuồng của con trai khi gặp con gái đẹp, nhưng qua thời gian tiếp xúc, anh thật là đã rất thích em.

Dương Minh nói:

- Đặc biệt là em có tinh thần kiên trì bất khuất đấu tranh với bệnh tật của em, là điểm hấp dẫn nhất mà tôi thích.

Dương Minh luôn tìm cơ hội cổ vũ động viên cô, khiến cô có động lực phấn đấu.

Quả nhiên, Vũ Tích hân hoan:

- Vậy sao? Vậy em sẽ kiên trì đến cùng, em sẽ đứng lên được…tới lúc đó, anh sẽ còn thích em không?

- Đương nhiên rồi.

Dương Minh gật gật đầu.

- Nhưng,, nghe cha nuôi nói có lẽ sẽ rất lâu, anh sẽ không chán em chứ?

Vũ Tích có chút lo lắng.Trước đó, cô luôn ảo tưởng rằng Dương Minh có thể đối xử tốt với mình, hoặc thường xuyên ở bên cô là cô đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, nhưng bây giờ, Dương Minh đã tỏ tình với cô, khiến cô có thêm nhiều tham vọng. Có được rồi, thì không muốn lại mất đi.

- Chuyện mà tôi phải nói với em, cũng chính là chuyện này.

Dương Minh cười:

- Anh phải về rồi, phải đi rất lâu đó.

- Là nhiệm vụ đặc biệt mà khi nãy anh nói à?

Cô nhanh chóng phản ứng, khi nãy anh nói có nhiệm vụ quan trọng: - Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

- Việc là thế này, thực ra, thân phận thật của anh, là chịu sự quản lý của một cơ quan tổ chức "
thần bí", tổ chức này chuyên thực hiện những nhiệm vụ cơ mật nguy hiểm.

Dương Minh nói:

- đến nỗi nội dung nhiệm vụ. Anh không thể nói ra, nhưng nhiệm vụ này rất phức tạp, nhất định phải đi rất lâu…có thể là vài tháng, cũng có thể là vài năm.

Bình luận

Truyện đang đọc