NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Hầu Chấn Hám rời đi, Dương Minh và Triệu Oánh liền bắt đầu đi dạo quanh hội chùa. Triệu Oánh mặc dù khá háo hức nhưng không nóng lòng như Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận.

Trên phố buôn bán, Triệu Oánh tùy tiện mua vài thứ rồi hai người đến phố biểu diễn. Tại sao không đến phố trò chơi? Bởi vì Dương Minh ở đó có chút xấu hổ, Dương Minh sợ Triệu Oánh lại mang theo mình chơi trò gì đó. Nên vô thức Dương Minh liền dẫn Triệu Oánh đến con đường khác.

"Ở đây thật náo nhiệt" Triệu Oánh nhìn đám đông liền nói tận đáy lòng: "Chị ở Tùng Giang nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên đến xem hội"

"Chị năm nào cũng về nhà ăn tết, tự nhiên không thể thấy" Dương Minh cười nói.

"Đúng thế, lúc trước chiếu cố đám học sinh như em, không đi nghiên cứu mấy thứ này" Triệu Oánh gật đầu nói: "Bây giờ làm sinh viên mới có thời gian rảnh"

"Đúng, chị, vậy sau này chị không định làm giáo viên nữa sao?" Dương Minh nói.

"Chị không phải đã nói rồi sao, chị muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ trong thương trường." Triệu Oánh gật đầu nói: "Chỉ là bố mẹ chị cảm thấy nghề giáo viên rất ổn định, thu nhập cũng cao, không muốn chị đi làm kinh doanh"

"Vậy chị còn làm nghiên cứu sinh khoa kinh tế?" Dương Minh cười nói.

"Hì hì, thi sau lưng bố mẹ, chẳng qua bây giờ đã thành sự thật, bọn họ cũng không thể làm gì được" Triệu Oánh cười cười giảo hoạt: "Chị là tiền trảm hậu tấu, bọn họ biết đã chậm. Ồ? Dương Minh bên kia là gì vậy, sao nhiều người như vậy?"

Triệu Oánh đột nhiên chỉ về một hướng cách đó không xa.

"Ồ?" Dương Minh ngẩng đầu nhìn thì ra là biểu diễn người đẹp và con trăn. Một cô gái rất đẹp lại trẻ tuổi đang biểu diễn với một con trăn to, làm mọi người khá chú ý.

"Là biểu diễn người đẹp và con trăn" Dương Minh nói với Triệu Oánh: "Người xem rất nhiều, chúng ta sang đó xem không?"

"đương nhiên là đi rồi" Nếu đã đến, Triệu Oánh cũng không muốn bỏ qua cái gì, chẳng qua đi được hai bước lại nói: "Không đúng, Dương Minh, mắt em sao lại tốt như vậy?"

"Em. đeo kính áp tròng mà" Dương Minh vội vàng lấy lý do mà nói. Cũng đúng, khoảng cách xa như vậy, nếu là người khác cũng không thấy rõ, vậy mà mình nói ra được.

"kính áp tròng?" Triệu Oánh có chút sửng sốt: "Em đeo kính áp tròng?"

"Đúng, chị quên rồi sao, hồi cấp ba chị còn đeo kính áp tròng cho em trong một tiết kiểm tra mà" Dương Minh gật đầu nói.

"Ồ. Chị nhớ rồi, là lần đó" Triệu Oánh gật đầu: "Chị còn tưởng em cố ý phân tán sự chú ý của chị để quay cóp. Thì ra đúng là em bị cận"

"Ha ha, cũng bị nhưng không nặng" Dương Minh cười cười, sợ Triệu Oánh hỏi tiếp sẽ lộ, vì thế đổi đề tài mà nói: "Chị, chị sao lại không tin thực lực của em à. Em thi mà cần phải phân tán sự chú ý của giáo viên để quay cóp sao?"

Ý của Dương Minh là nếu mình quay cóp thì trực tiếp nhìn, căn bản không cần dùng chiêu thức kém cỏi đó.

"Hì hì, sao chị lại phát hiện bài của em giống hệt bài Trương Tân? Em có gì giải thích không?" Triệu Oánh nói.

"Em học tốt hơn cậu ta, không biết chừng cậu ta chép bài em" Dương Minh dõng dạc nói.

"Bài của em hình như ghi tên cậu ta đó?" Triệu Oánh chu miệng. Bây giờ thành tích của Dương Minh tốt hơn Trương Tân thì đúng, nhưng trước kia khó mà nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến chỗ đám đông.

Quả nhiên bên trong đang diễn trò đó, một cô gái trẻ tuổi đang quay con trăn trong không trung, con trăn cũng theo ý cô ta.

Mọi người ở đây khá kỳ quái, Triệu Oánh cũng nhìn đến xuất thần, trông rất hưng phấn. Cô gái biểu diễn tạp kỹ này làm mọi người rất hứng thú, người xem đều vỗ tay.

Đột nhiên cô gái trẻ tuổi hơi đổi thế một chút, con rắn hơi chuyển người, bay vù đến một cây cột gỗ, sau đó con trăn mở miệng, không biết cô gái bắn gì vào miệng nó mà con trăn há miệng phun ra một ngọn lửa, vừa lúc nhằm vào hướng Dương Minh và Triệu Oánh.

"A" Triệu Oánh hoảng sợ hét lớn, bởi vì ngọn lửa sắp đốt vào nàng và Dương Minh.

Đương nhiên đây chỉ là Triệu Oánh cho rằng như vậy. Thực ra ngọn lửa còn cách bọn họ một đoạn. Hơn nữa cho dù chạm phải thì cũng không sao cả.

Nhưng Triệu Oánh không biết, tình huống khẩn cấp như vậy nên nàng kéo tay Dương Minh, sau đó cả người trốn ra sau Dương Minh. Đây là bản tính của phụ nữ, gặp nguy hiểm là thích trốn sau lưng người đàn ông.

Mà trong tiềm thức của Triệu Oánh đã coi Dương Minh là chỗ dựa của mình, cho nên suy nghĩ này càng đậm hơn. Khi thấy ngọn lửa đến nàng cho rằng Dương Minh sẽ bảo vệ mình.

Dương Minh thấy Triệu Oánh như vậy không khỏi Cười cười một tiếng. không mấy khi Triệu Oánh như vậy trước mặt mình, đã lâu rồi không có cảm giác như vậy.

Dương Minh thở dài một tiếng, thuận thế ôm vai Triệu Oánh, để nàng thoải mái dựa vào lòng mình. Thực ra các cô gái ở đây hầu hết đều giống như Triệu Oánh, kêu lên một tiếng rồi lao vào lòng bạn trai mình.

Ngọn lửa trong nháy mắt đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện, không đốt vào ai cả. Lúc này các cô gái đều lớn tiếng hét lên ủng hộ người biểu diễn.

Mà Triệu Oánh cũng cảm thấy sự mập mờ của hai người, đỏ mặt ho khan một tiếng, không biết nên nói gì.

Mặc dù nói Dương Minh động tay động chân với nàng, nhưng đây là do mình chủ động cầm tay Dương Minh trước. Dương Minh chỉ là tiến gần một bước thôi, không thể nói cậu ta lưu manh được? Chuyện này nói không rõ.

Dương Minh cũng không kiên trì, Triệu Oánh hơi giãy dụa là hắn thả lỏng tay ra. Động tác rất tự nhiên làm cho Triệu Oánh không thể nói gì.

Thực ra Dương Minh bây giờ đang đoán tâm lý của Triệu Oánh. Trong nháy mắt vừa rồi nhất là khi gặ nguy hiểm, đó là nội tâm thật sự của Triệu Oánh.

Khi gặp nguy hiểm rất ít người có thể giữ tỉnh táo, mà trong nháy mắt đó sẽ có phản ứng đúng với lòng mình. Cho nên giây phút đó Triệu Oánh cầm lấy tay mình, trốn ra sau mình.

Điều này có nghĩa gì?

Khả năng lớn nhất là ở sâu trong lòng Triệu Oánh đã coi mình là chỗ dựa, giống như trước kia vậy.

Nhưng tại sao biểu hiện của Triệu Oánh với mình lại lạnh nhạt hơn trước? Vì Trần Mộng Nghiên sao? không thể loại trừ khả năng này. Còn một khả năng là Triệu Oánh coi mình là tấm lá chắn, khi gặp nguy hiểm sẽ tiện tay lấy ra. Đây là bản năng của con người. Nếu nói như vậy, đổi là một người khác Triệu Oánh cũng chộp lấy chắn trước mặt mình. Chẳng qua Triệu Oánh hình như không phải loại người như vậy.

Tất cả đều là do Dương Minh đoán. Vẻ mặt Triệu Oánh bây giờ đã bình thường trở lại, giống như vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì. Dương Minh thở dài một tiếng, đồng thời cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Suy nghĩ của con người là khó cân nhắc nhất.

"Vừa nãy sợ lắm à?" Dương Minh cười nói.

"Ừ, có một chút. Chị còn tưởng ngọn lửa đốt vào mình chứ" Triệu Oánh vẫn có chút sợ hãi.

"Vậy chị đẩy em ra trước, không sợ em bị đốt sao?" Dương Minh không nghĩ ra, tự nhiên muốn tìm cách cho Triệu Oánh nói.

Triệu Oánh không hề đề phòng, nàng đâu ngờ Dương Minh đang giăng bẫy mình, không hề suy nghĩ mà nói: "Khi đó trong tiềm thức chị cho rằng em có thể bảo vệ chị. Em trước kia không phải đã nói sẽ bảo vệ chị sao? Sao vậy? Không tính à?"

"Sao có thể thế chứ" Dương Minh cười khổ một tiếng, trong lòng lại mừng rỡ. Quả nhiên trong mơ hồ Triệu Oánh đã lộ ra tiếng lòng của nàng. Triệu Oánh tin tưởng mình, chỉ là tin tưởng đó là quan hệ chị em. hay còn ý gì khác?

Câu nói cuối cùng của Triệu Oánh làm Dương Minh hơi mê hoặc. Triệu Oánh coi mình là em trai sao?

Bình luận

Truyện đang đọc