NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Chân Trầm Vũ Tích đích xác có thể thông qua châm cứu mà khỏi, nhưng vấn đề mấu chốt, lấy trình độ Quan Học Dân hiện nay còn chưa đủ để chữa khỏi hoàn toàn.

Quan Học Dân cũng rất thẳng thắn:

- Năm đó ta được một vị cao nhân chỉ điểm, trên phương diện châm cứu có chút tiểu thành, nếu như là vị cao nhân kia đích thân ra tay, tình huống Trầm Vũ Tích trăm phần trăm nắm chắc chữa khỏi, người này sao với ta cao tay hơn không biết bao nhiêu lần!

- Vị kia cao nhân là.?

Dương Minh có chút vội vàng, hỏi ngay.

- Vị cao nhân kia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản là không có nổi danh trong giới y học, ta trải qua nhiều cách tìm kiếm, mới biết hắn tên là Lâm Đông Phương, thần y Lâm Đông Phương!

Quan Học Dân có chút tiếc nuối:

- Chỉ nhận chút chỉ điểm mà ta được thế nhân xưng là Đông y Thái Đẩu, nếu vậy vị thần y kia đích thân tới thì sẽ như thế nào?

- Lâm Đông Phương!

Dương Minh mặc niệm một chút cái tên này:

- Bất kể thế nào vẫn cám ơn ngài, Quan lão!

- Ha ha, không cần khách khí.

Quan Học Dân thở dài:

- Nếu sau này ngươi thật sự có gặp Lâm Đông Phương thần y, nhờ ngươi xin giúp cho ta bái kiến hắn một lần, ta thật sự muốn tái kiến hắn vô cùng, cái gì cũng không đáng nhắc đến, chỉ là muốn thấy mặt.

- Cái này. nếu như có thể mà nói, cháu tất nhiên vui vẻ hỗ trợ.

Dương Minh gật gật đầu đáp ứng yêu cầu Quan Học Dân.

- Trầm Vũ Tích thì ở lại đây đi, cũng tiện cho việc trị liệu của nàng, mỗi ngày ta châm cho nàng ba lượt, hẳn là có hiệu quả.

Quan Học Dân nói.

- Chỉ là. cuộc sống thường ngày của Vũ Tích có nhiều khó khăn. cháu sợ.

Điều Dương Minh muốn ám chỉ chính là những lúc Trầm Vũ Tích ăn cơm hay đi WC, Quan Học Dân cũng vô pháp chăm sóc nàng.

- Ha ha, không sao, có Lưu mẫu trong nhà!

Quan Học Dân cười nói:

- Lưu mẫu là giúp việc trong nhà, hiện tại không có gia đình, nên sống luôn ở đây, bà ấy chăm sóc cho Vũ Tích chắc không có chuyện gì chứ?

Nếu Quan Học Dân đã đề nghị như thế, Dương Minh cũng không làm kiêu, cùng Trầm Vũ Tích thương lượng một lát, để Trầm Vũ Tích lưu lại tại nhà Quan Học Dân, còn mình và Trầm Cuồng Ngưu cùng nhau quay trở về Tùng Giang.

Trên đường về, Trầm Cuồng Ngưu có chút không yên lòng:

- Tỷ phu, tỷ tỷ của ta một mình ở lại nơi này, có cảm thấy tịch mịch hay không?

- Ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng, bất quá nếu ngươi có thời gian, cũng nên đến thăm tỷ tỷ ngươi.

Trong khoảng thời gian này Dương Minh đến thăm Trầm Vũ Tích thật ra không thành vấn đề, chẳng qua điều lo lắng chính là lúc sau phải đi Vân Nam.

- Yên tâm đi tỷ phu! Đó là tỷ ta, ta đương nhiên phải đến thăm nàng!

Trầm Cuồng Ngưu gật gật đầu.

o0o

Buổi tối thứ sáu, Dương Minh đang muốn lên mạng liên lạc với Triệu Oánh, chuẩn bị cho ngày mai, lại thấy Trần Mộng Nghiên thu dọn đồ đạc, cảm thấy có chút kỳ quái liền hỏi một câu:

- Mộng Nghiên, em đang làm gì vậy?

- Thu thập những gì cần thiết cho ngày mai!

Trần Mộng Nghiên nói.

- Đồ cần cho ngày mai? Ngày mai em đi đâu sao?

Dương Minh kinh ngạc, mỉm cười nói, Trần Mộng Nghiên cũng muốn ngày mai viễn hành sao?

- Ngày mai, hệ kinh tế tổ chức đi chơi xuân, em là chủ tịch hội học sinh, đương nhiên phải chuẩn bị để đi rồi!

Trần Mộng Nghiên nói tới đây, có chút tiếc nuối:

- Nhưng lại không cho mang người nhà cùng bằng hữu đi cùng, nếu không em dẫn theo anh cùng Giai Giai.

- Em? Ngày mai đi chơi xuân?

Dương Minh mở to hai mắt ra nhìn, trong lòng thầm hô không ổn, chính mình còn tưởng rằng chỉ có nghiên cứu sinh hệ kinh tế ngày mai mới đi chơi xuân, thật không ngờ sinh viên chưa tốt nghiệp cũng cùng đi!

- Đúng vậy! Chỉ có em cùng Lâm muội muội là có thể đi.

Trần Mộng Nghiên nói:

- Nghiên cứu sinh người ta thì có thể mang người nhà cùng bằng hữu, song cũng không có biện pháp, ai bảo chúng em là sinh viên chưa tốt nghiệp?

- Như vậy a. vậy ngày mai bọn em định đi như thế nào?

Dương Minh trong lòng kêu khổ không thôi.

- Vốn em muốn tự mình lái xe, nhưng em lại là chủ tịch hội nên chỉ có thể đi xe buýt cùng mọi người.

Trần Mộng Nghiên nói:

- Bất quá không có chuyện gì, xe buýt cũng rất thoải mái a, lộ trình cũng không phải quá xa, địa điểm Đông Hải, nằm trong làng du dịch biển Minh Nguyệt!

Làng du lịch Minh Nguyệt? Tên này như thế nào mà nghe quen vậy nhỉ?

Dương Minh nghĩ nghĩ, hình như trong TV từng có tuyên truyền, là ở noi phụ cận bờ biển xây dựng thôn giả, trong ấy còn xây dựng sơn giả, dựa vào bờ cát cùng biển khơi. nơi này hấp dẫn không ít du khách.

Đúng rồi! Dương Minh đột nhiên nhớ ra, đây là công trình do mẹ Chu Giai Giai cùng Tôn Khiết đầu tư!

Song hiện tại, hẳn là do Điền Đông Hoa phụ trách, Dương Minh cười khổ, chính mình một lần cũng chưa từng đi đến đấy, không biết làng du lịch là cái dạng gì! Từ khi Chu phụ thôi làm quản gia, hai phu thê cứ đi du lịch vòng quanh thế giới, của cải trong tay đều ném cho Điền Đông Hoa quản lý.

Hiện tại hai người đang ở lại trên đảo, chắc có ý định cư, Chu phụ có kinh nghiệm làm quản, ở lại đảo làm quản gia cũng dư dả! Nghĩ nghĩ chắc bọn họ cũng minh bạch rồi, tiền đối với Dương Minh mà nói bất quá cũng chỉ là vật ngoài thân, nữ nhân của Dương Minh cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thiếu tiền, cho nên không cần phải khổ tâm kinh doanh, chi bằng sớm buông tay để hưởng thụ thú vui nhân sinh!

- Đây không phải làng du lịch của nhà Giai Giai sao?

Dương Minh hỏi.

- Ân? Hình như là vậy.

Trần Mộng Nghiên cũng vừa mới nhớ ra:

- Đây không phải là làng du lịch Hoa a di cùng Tôn Khiết tỷ mở ra sao?

Trần Mộng Nghiên tất nhiên biết Tôn Khiết, lần trước công ty xảy ra vấn đề chính là Tôn Khiết giải quyết, cho nên đối với Tôn Khiết cũng không xa lạ gì. Đây là nữ cường nhân trong thương trường, khiến Trần Mộng Nghiên rất bội phục, Lâm Chỉ Vận lại càng bội phục hơn, cũng có khi nàng liên hệ cùng Tôn Khiết, hỏi xin ý kiến.

Cho nên lần này đi Đông Hải, Lâm Chỉ Vận còn tính đi bái phỏng Tôn Khiết tỷ.

Đương nhiên, Trần Mộng Nghiên không biết quan hệ giữa Tôn Khiết cùng Dương Minh, nếu mà biết thì đi bái phỏng làm cái gì?

- Ân, hẳn là đúng rồi!

Dương Minh làm bộ lơ đãng hỏi:

- Đúng rồi, Mộng Nghiên, nghiên cứu sinh bên kia cũng đến làng du lịch này sao?

- Đúng vậy, sao thế?

Trần Mộng Nghiên gật gật đầu.

- Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.

Dương Minh nói:

- Nhiều nghiên cứu sinh đều là người đã có việc làm đến học, tuổi tác so với bọn em sai biệt khá lớn, hẳn là không đi cùng hả nhỉ?

- À, bọn họ không ở cùng chúng em, chắc là tự lo liệu?

- Như vậy a.

Dương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu quả thật như lời Trần Mộng Nghiên, thì coi như cũng được, nếu không chẳng phải mình và Triệu Oánh phải đối mặt Trần Mộng Nghiên cùng Lâm Chỉ Vận sao?

Bất quá ngay cả như vậy, Dương Minh cũng phải hơi hơi thay đổi kế hoạch một chút, ngàn vạn lần không thể để cho Trần Mộng Nghiên gặp phải mình và Triệu Oánh. Nếu không, trước khi mình đi nội bộ đã mâu thuẫn rùm beng, mình đi cũng không sống yên ổn được.

- Mộng Nghiên, anh lên lầu trước, em chuẩn bị đồ cho tốt, chút nữa hai ta ngủ chung a?

Dương Minh trưng bộ mặt vô sỉ nói.

- Ân!

Trần Mộng Nghiên mặt cười đỏ lên, tất nhiên hiểu Dương Minh muốn nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc