NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Quy tắc của trò lớn nhỏ trong sòng bạc chính là đếm số lượng của ba hột xúc xắc. Sau khi đã lắc hột xong, từ bốn nút cho đến mười nút là nhỏ, còn mười một cho đến mười bảy là lớn. Đặt trúng thì nhà cái đưa tiền, còn thua thì đưa lại tiền đặt cho nhà cái.

Nhưng mà, còn có một tình huống vô cùng đặc biệt, chính là nếu nhà cái lắc ra ba hột giống nhau, tức là ba hột xúc xắc cùng một số, thì gọi là" con Báo", và nhà cái sẽ ăn sạch. (Ở chổ em người ta gọi là bão đấy =)))

Cho nên, nếu nhà cái mà lắc ra được tổ hợp" một một một" " hai hai hai" đến" sáu sáu sáu" thì gọi là con Báo, và cho dù người chơi có đặt lớn hay nhỏ cũng đều tính là thua.

Vương Điểm Học bây giờ kêu quản lý đổ ra con Báo, chính là muốn nuốt trọn toàn bộ tiên của Dương Minh! Chứ mà nếu kêu hắn trả mười tỷ kia, quả thật là nói giỡn, còn không thì lấy mạng của hắn luôn đi!

Người thư kí nhẹ nhàng lại gần quản lý, nhẹ giọng nói vài câu, trong lòng người quản lý nhất thời cả kinh, loại chuyện gian lận này nếu bị phát hiện ra, thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của sòng bạc. Cho nên hắn chỉ có thể lắc ra lớn hoặc nhỏ thôi, nhưng mà lần nào cũng là Dương Minh thắng cả. Bây giờ, nếu đã là mưu kế của tổng giám đốc, thì quản lý cũng không quản nhiều nữa, ổn định tinh thần, quyết định lắc ra con báo.

Sau khi nói xong, người thư kí chuẩn bị rời đi, ánh mắt chợt dừng lại Hoàng Nhạc Nhạc đang ngồi trong lòng của Dương Minh, trong mắt co rút mạnh một cái, lại nhìn Dương Minh, đăm chiêu gật đầu, sau đó bước nhanh lại chổ Vương Điểm Học.

"Thế nào, có nói cho quản lý biết chưa?" Vương Điểm Học khẩn trương hỏi.

"Nói rồi, nhưng mà tôi phát hiện ra một chuyện quan trọng" Người thư kí nhỏ giọng nói: "Tôi đã biết người này đại biểu cho thế lực nào rồi."

"Cái gì? Chú biết?" Vương Điểm Học cả kinh, vội hỏi: "Là ai?"

"Nếu tôi đoán không sai, thì bọn họ là người của sòng bạc Hoa Uy!" Người thư kí nói.

"Vì sao lại nói vậy?" Vương Điểm Học nghi hoặc nói: "Không thể nào? Dư Đắc Ý đang ở trong sòng bạc của họ lật bảng, bọn họ không có khả năng đến đây để quấy rối được? Nhà mình không lo mà đi quậy nhà của người ta? Hơn nữa, có cao thủ như vậy sòng bạc Hoa Uy còn chịu ngồi yên sao? Chắc chắn đã đưa ra thi đấu trong hội nghị trao đổi rồi"

"Cái này thì tôi không rõ, nhưng mà, Vương tổng, ông có biết cô bé đang ngồi trong lòng hắn ta là ai không?" Thư kí chỉ vào Hoàng Nhạc Nhạc đang ngồi trong lòng của Dương Minh, nói.

"Cô bé kia? Sao tôi phải biết là ai chứ?" Vương Điểm Học nhíu mày nói: "Nói trọng điểm đi, đừng nói mấy cái vô dụng này"

"Vương tổng, tôi cũng vừa mới nhìn thấy cô bé kia, cho nên mới đưa ra phán đoán như vậy" Thư ki giải thích: "Cô bé kia tên là Hoàng Nhạc Nhạc, là thiên kim của chủ tịch sòng bạc Hoa Uy"

"Cái gì!" Vương Điểm Học sửng sốt, mở to hai mắt nhìn về hướng Hoàng Nhạc Nhạc, kinh ngạc nói: "Là người của Hoàng gia? Vậy người kia là ai?"

"Đúng vậy, là người của Hoàng gia, nhưng người thiếu niên kia thì tôi không nhận ra, nhưng mà xem ra, hẳn là bạn trai của cô bé kia"

Trong khi hai người đang nói chuyện thì người quản lý đã lắc ra ba con một, rồi dùng cái giọng nói bình thản của mình, nói: "Được rồi, đặt xong thì rút tay lên"

Dương Minh cũng không nóng lòng đặt, mà chỉ cười như không cười nhìn ngưới quản lý một cái, sau đó thản nhiên nói: "Xem ra bây giờ chỉ có một mình tôi đặt."

Người quản lý không biết Dương Minh có ý gì, nhưng mà vẫn gật đầu nói: "Bây giờ chỉ có một mình tiên sinh đặt cược thôi"

"Ồ, vậy nói cách khác, nếu tôi không đặt, thì sẽ không còn ai chơi?" Dương Minh nhún vai, không đợi người quản lý nói gì, đã nói tiếp: "Vậy tôi chơi với anh"

Người quản lý còn tưởng rằng Dương Minh không muốn chơi nữa, làm cho hắn choáng váng, tốn công lắc ra con Báo. Nhưng nghe nói Dương Minh tiếp tục chơi, mới nhẹ nhàng thở phào.

Lần này thì Dương Minh không đặt toàn bộ, mà chỉ tùy tiện lục trong đống thẻ đó, lấy ra hai thẻ có giá trị nhỏ nhất, ném vào hai vị trí lớn và nhỏ.

"Hai mươi ngàn?" Người quản lý sửng sốt, kinh ngạc khó hiểu nhìn Dương Minh: "Tiên sinh, sao ngài đã đặt xuống còn hai mươi ngàn?"

"Không được sao?" Dương Minh hỏi ngược lại: "Tôi đặt bao nhiêu, đó là chuyện của tôi, sòng bạc các người có thể bắt buộc à?"

"Vậy thì không phải. chỉ cảm thấy kì quái thôi." Người quản lý xấu hổ nói.

"Kì quái? Có cái gì mà kì quái?" Dương Minh nhún vai nói: "Anh hẳn là nên vui mới đúng, lần này vô luận là mở lớn hay nhỏ, các người đều có lợi, cùng lắm là trả tôi mươi lăm ngàn, các người vẫn kiếm được năm ngàn. Đương nhiên. nếu mở ra con Báo, thì hai mươi ngàn này đều là của anh."

Nụ cười trên mặt của người quản lý nhất thời đọng lại! Sao có thể chứ? Chẳng lẽ hắn ta thật sự biết nghe xúc xắc? Hay là hắn nghe thấy thư kí nói với mình?

Cũng không đúng, thư kí sau khi nói xong thì mình mới tùy tiện lắc mà.

Sau khi lắc, ra lớn hay nhỏ gì thì Dương Minh cũng không có lý do gì để biết là con Báo!

Bây giờ xem ra chỉ có một khả năng duy nhất, Dương Minh là một cao thủ! Là một cao thủ thật sự! Có lẽ, hắn có thể nghe thấy xúc xắc chạy!

Quản lí kinh ngạc, Trương Tân và Vương Mi cũng kinh ngạc, mà ngay cả Hoàng Nhạc Nhạc không thích đánh bạc cũng phải kinh ngạc! Nếu lần này Dương Minh vẫn đặt giống nãy giờ, thì sẽ thua toàn bộ.

Bên kia, Vương Điểm Học càng thêm kinh ngạc, không ngờ Dương Minh căn bản là không đặt nhiều. Bây giờ có thể xác định được Dương Minh chính là một cao thủ chân chính, mình muốn dùng những kỹ xảo ấy để đánh bại hắn ta, quả thật là không có khả năng!

Nhìn thấy đống thẻ tiền chất trên bàn của Dương Minh, ước chừng cũng đến bảy tám chục tỷ, Vương Điểm Học thật sự là khóc không ra nước mắt! Lần này thua rất lớn, nếu phải đưa tiền ra, thỉ chỉ sợ những gì mình đang có cũng phải ộc ra.

"Mau gọi điện cho Dư Đắc Ý, kêu hắn trở về nhanh, đừng ở bên kia làm xấu hổ!" Vương Điểm Học thở dài, quay sang nói với thư kí.

"Vâng." Thư kí cũng biết, tình hình bây giờ nếu mà Dư Đắc Ý còn tiếp tục ở Hoa Uy, cho dù có thắng thua cũng không còn ý nghĩa. Thắng thì thế nào? Sòng bạc Nam Thành sắp phá sản rồi!

.

Dư Đắc Ý nhìn đống thẻ trên bàn của mình, lại nhìn số thẻ bên bàn của Trịnh Thiếu Bằng, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, Trịnh Thiếu Bằng còn chưa đến một triệu, mình chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là có thể giành lấy thắng lợi.

Xem ra, lần này Vương tổng khẳng định là sẽ cho mình một số tiền thưởng kếch xù, Dư Đắc Ý vẫn còn đang rất cao hứng, thì điện thoại đột nhiên vang lên.

"Xin lỗi, nghe điện thoại một chút" Dư Đắc Ý đang tự sướng thì bị điện thoại làm phiền, nhưng nhìn thấy số điện thoại là của thư kí Vương tổng, không thể không nghe được.

"Alo? Dư cố vấn sao? Vương tổng kêu ngài lập tức trở về!" Điện thoại vừa chuyển, người thư kí đã liền nói.

"Trơ về?" Dư Đắc Ý sứng sốt: "Bây giờ? Tôi sắp thắng Trịnh Thiếu Bằng rồi"

"Đúng, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, thắng thua đã không còn quan trọng, trong sòng bạc xảy ra chuyện, ngài nên trở về nhanh lên."

"Nhưng ván bài vẫn còn chưa chấm dứt, sao có thể đi được? Chẳng lẽ phải nhận thua?" Dư Đắc Ý bực bội nói, rốt cục là thế nào, mình sắp thắng rồi, lại kêu mình về là sao?

"Vậy nhận thua đi" Thư kí bị Vương Điểm Học liếc một cái, liền nói.

"Cái gì? Nhận thua? Ý của ai? Là của ông hay Vương tổng?" Dư Đắc Ý phẫn nộ nói: "Lập tức đưa điện thoại cho Vương tổng ngay"

"Được rồi." Thư kí bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Vương Điểm Học, nói: "Vương tổng, ngài nói với hắn đi."

"Dư Đắc Ý, bây giờ anh lập tức trở về sòng bạc ngay! Nhận thua thì cứ nhận thua, sòng bạc sắp phá sản rồi!" Vương Điểm Học bây giờ sắp mất lí trí rồi, nói xong liền cúp điện thoại.

"Có ý gì? Mẹ kiếp!" Dư Đắc Ý tức giận mắng một câu, nhưng mà nếu đã là Vương Điểm Học nói, vậy chỉ có thể làm theo, đứng dậy, đẩy số thẻ của mình ra bàn, nói: "Tôi nhận thua!"

Nói xong, cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi cửa, để lại Trương Quốc Tông và Trịnh Thiếu Bằng với vẻ mặt đầy khó hiểu.

.

"Tiên sinh, tôi là tổng giám đốc Vương Điểm Học, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, chừa cho chúng tôi một con đường.,." Tình thế ép người, không thể không cúi đầu, Vương Điểm Học không thể kiêu ngạo được nữa.

"Giơ cao đánh khẽ? Thế nào gọi là giơ cao đánh khẽ?" Dương Minh cười lạnh nói: "Sòng bạc của ông mở cửa làm ăn, tôi đến chơi, tại sao lại muốn giơ cao đánh khẽ?"

"Tiên sinh, chúng ta người ngay không nói lời gian. vị tiểu thư này, là thiên kim của sòng bạc Hoa Uy đúng không." Vương Điểm Học nhìn Hoàng Nhạc Nhạc nói.

Dương Minh sửng sốt, không ngờ Hoàng Nhạc Nhạc đã bị nhận ra, vốn còn muốn tiếp tục chơi, bây giờ nếu đã bại lộ thân phận rồi, cũng không cần phải chơi nữa, đối phương đã chịu thua, thì đã đến lúc nên bàn điều kiện!

"Hừ, nếu đã biết rồi thì cũng không sao" Dương Minh thản nhiên nói: "Cố vấn nhà ông đến sòng bạc chúng tôi chơi, tôi đương nhiên cũng có thể đến chổ của ông để chơi!"

"Tiên sinh, trước đó là chúng tôi không đúng.tôi đã kêu Dư Đắc Ý tự nhận thua rồi, ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi đi." Vương Điểm Học không thể không cúi đầu được.

"Bỏ qua cho các người?" Dương Minh buồn cười nói: "Được, nếu như vậy, tôi cũng đi"

"Vậy cảm ơn!" Vương Điểm Học sửng sốt, không ngờ Dương Minh lại sảng khoái như vậy.

"Không cần phải ơn nghĩa gì cả, số tiền tôi thắng, trực tiếp gửi vào trong thẻ cho tôi!" Dương Minh chỉ vào đống lợi thế trên bàn, nói.

"A?" Vương Điểm Học xém tí đã lăn ra bất tỉnh, cái này và không buông tha có gì khác nhau đâu? Nếu phải đưa tiền, sòng bạc Nam Thành chẳng khác nào phá sản?

Bình luận

Truyện đang đọc