NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ở điểm dừng chân của nghiên cứu sinh cùng với mấy người hướng dẫn của nghiên cứu sinh bên đó. Lúc trao đổi xong hoạt động liên kết ngày mai sẽ diễn ra, thì cũng đã hơn mười giờ đêm. Rất nhiều nghiên cứu sinh đều đã tự trở về phòng mà thư giãn rồi, ở trong đại sảnh lầu một, cơ bản cũng không còn lại mấy người.

Nếu có cũng chỉ tụ tập hai ba người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Mà Phạm Kim Triết, thì ngồi ở trong một góc nhỏ. Hắn đang chờ đợi Trần Mộng Nghiên, chờ nàng xuất hiện!

Bây giờ là hơn mười giờ, tiểu tử Dương Minh kia hẳn là chuẩn bị đi ngủ rồi, đến lúc đó mình mang theo Trần Mộng Nghiên đi tróc gian, khà khà, xem Dương Minh hắn chết như thế nào!

Phạm Kim Triết vẫn chú ý chỗ cửa thang máy. 'đinh' một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phạm Kim Triết theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về cửa thang máy. Tối nay hắn đã nhìn cửa thang máy rất nhiều lần, mỗi lần thang máy mở cửa, hắn đều ngẩng đầu nhìn một chút.

Thế nhưng mỗi lần đều thất vọng, bởi vì Trần Mộng Nghiên còn chưa xuống lầu!

Mấy cô ả này rốt cuộc ở trên đó làm gì thế? Không phải là cùng soái ca nào đó chơi đùa chứ? Phạm Kim Triết phỏng đoán ác ý. Nếu chính mình có thể chơi đùa cùng Trần Mộng Nghiên, thì cũng có thể giải trừ được mối hận trong lòng. Bất quá, sau đó tên Dương Minh kia có thể sẽ giết mình mất. Ngẫm lại vẫn là thôi đi, cứ đêm tới cho hắn phiền toái trước, chuyện khác nói sau đi.

- A!

Phạm Kim Triết mắt sáng hẳn lên, bởi vì hắn thấy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận từ trong thang máy khoác tay đi ra! Phạm Kim Triết vội vàng đứng dậy, đón Trần Mộng Nghiên đi đến.

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận vốn tưởng rằng Phạm Kim Triết muốn vào thang máy, cũng không có để ý đến. Thế nhưng Phạm Kim Triết lại đứng chắn trước mặt hai người!

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Trần Mộng Nghiên ngạc nhiên, không nghĩ tới người này lại đột nhiên ngăn cản mình, vì thế nhướng mày, nghi hoặc hỏi.

- Ta xin tự giới thiệu, kẻ hèn này tên Phạm Kim Triết, là nghiên cứu sinh khoa kinh tế!

Phạm Kim Triết tự giới thiệu một cách nho nhã, lễ độ.

- Ngươi có chuyện gì sao?

Trần Mộng Nghiên có chút chán ghét nhìn tên Phạm Kim Triết nho nhã lễ độ kia. Người này trên mặt toàn vết thương, như là vừa bị đánh một trận, vậy mà còn giả vờ phong độ trước mặt mình, chẳng lẽ là muốn theo đuổi?

- Đương nhiên là có chuyện!

Phạm Kim Triết gật gật đầu nói:

- Xin dừng bước tìm một nơi nói chuyện!

- Có chuyện gì nói ngay tại đây đi, ta không có nhiều thời gian, ta còn muốn trở về.

Trần Mộng Nghiên càng cảm thấy người này hẳn là một kẻ theo đuổi đáng ghét, có cái gì không thể nói ở đây, còn cần đi đâu nói nữa?

- Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không nên đem ra ngoài rêu rao, nếu Trần Mộng Nghiên tiểu thư nhất định muốn ta nói ở đây. Thì ta cũng chỉ có thể nghe theo! Đến lúc đó có xấu mặt, cũng đừng nên trách ta nha!

Phạm Kim Triết thản nhiên nói.

Giờ phút này, trong đại sảnh tuy rằng không đông lắm, nhưng là vẫn là có vài người. Từ sau khi Phạm Kim Triết ngăn cản Trần Mộng Nghiên, dường như ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, muốn xem xem Phạm Kim Triết rốt cuộc muốn làm gì.

Trần Mộng Nghiên có chút tức giận. Cái gì là việc xấu trong nhà không thể rêu rao bên ngoài? Tuy rằng không muốn để tâm hắn, nhưng lại sợ hắn nói ra những lời khiến người ta ghê tởm, đành phải nói:

- Vậy ngươi theo ta ra bên ngoài đi!

- Thật hợp ý ta!

Phạm Kim Triết gật gật đầu, đi theo Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận ra tới ngoài hiên.

- Hiện tại, ngươi có cần nói cái gì, nói được rồi chứ?

Trần Mộng Nghiên hỏi.

- Đương nhiên, đây là một chuyện rất quan trọng đối với nàng!

Phạm Kim Triết nghiêm túc nói:

- Nàng quen Dương Minh phải không?

- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?

Trần Mộng Nghiên có chút mất kiên nhẫn:

- Ta đương nhiên là quen, bạn học trong trường cơ bản đều biết anh ấy là bạn trai của ta, có vấn đề gì sao?

- Ha ha, nàng nói hắn là bạn trai của nàng. Nhưng tại sao ta lại thấy hắn và nữ nhân khác ở cùng một chỗ nhỉ?

Phạm Kim Triết mỉm cười, nói.

- Nữ nhân khác? Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Sắc mặt Trần Mộng Nghiên hơi hơi trầm xuống. Dương Minh ngoài mình, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai, đương nhiên còn có nữ nhân khác, đại minh tinh Thư Nhã cũng là nữ nhân của hắn. Nhưng mà cái đó đều là bí mật, không thể nói ra bên ngoài. Cho nên Trần Mộng Nghiên theo bản năng nghĩ ngay rằng Phạm Kim Triết đã phát hiện cái gì đó, muốn đến đây để uy hiếp mình!

- Cũng chẳng có gì cả, chỉ là… nàng biết Triệu Oánh chứ?

Phạm Kim Triết nhún vai, đột nhiên hỏi.

- Oánh tỷ? Ta quen thì thế nào?

Trần Mộng Nghiên hơi hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ người Phạm Kim Triết muốn nói là Triệu Oánh?

- Ha ha, ta nhìn thấy Dương Minh và Triệu Oánh ở cùng một chỗ!

Phạm Kim Triết trịnh trọng gật gật đầu:

- Thế nào, bất ngờ phải không?

- Thế thì đã sao? Ta và Dương Minh vốn có quan hệ khá tốt với Oánh tỷ. Ngươi thấy bọn họ ở cùng một chỗ thì có sao chứ?

Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, vẻ không thèm để ý nói.

- Ha ha, thật không? Nhưng ta còn nhìn thấy hai người bọn họ đi tìm phòng nữa!

Phạm Kim Triết nói:

- Nàng có biết Dương Minh bây giờ ở chỗ nào không?

- Ở chỗ nào chứ? Ngươi đừng có tùy ý nói bậy!

Trần Mộng Nghiên đương nhiên sẽ không tin lời Phạm Kim Triết ngay. Ai biết người này tới với mục đích gì.

- Ngay tại làng du lịch này!

Phạm Kim Triết nói chắc như đinh đóng cột:

- Triệu Oánh và Dương Minh, ở ngay tại làng du lịch này. Thế nào? Nàng không biết sao? Bạn trai của nàng không ở với nàng, mà lại cùng nữ nhân khác vụng trộm đến đây tìm phòng đấy!

- Ngươi… Ngươi có chứng cớ gì? Ta vì sao phải tin ngươi chứ?

Giờ phút này nếu nói là Trần Mộng Nghiên không hề nghi ngờ, thì đó là không thể. Dù sao tên Phạm Kim Triết này nói có vẻ thật, mà hơn nữa Triệu Oánh cũng đúng là đang ở chỗ này!

Trước đó, Trần Mộng Nghiên còn có chút hoài nghi vì sao Triệu Oánh hôm nay lại khẩn trương vội vàng như thế. Vừa rồi đi đâu mất cũng không có xuất hiện, hơn nữa cũng không liên lạc với mình. Chẳng lẽ là ở cùng Dương Minh thật ư?

- Có chứng cớ gì sao? Ha ha, nàng theo ta đi tróc gian, không phải sẽ có chứng cớ liền à?

Phạm Kim Triết chẳng hề sợ Trần Mộng Nghiên sẽ không tin. Bởi vì đi tróc gian vốn không cần chứng cớ! Nhìn tận mắt thì chính là chứng cớ rồi

- Ta tại sao phải đi theo ngươi chứ?

Trần Mộng Nghiên cũng không phải là kẻ dễ dàng tin tưởng người khác như vậy. Phạm Kim Triết này thực sự rất khả nghi.

- Mộng Nghiên tỷ, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn, người này hâm hâm lải nhải, đừng nghe hắn nói!

Lâm Chỉ Vận trong lòng sốt ruột. Nàng trước đó cũng đã biết được Triệu Oánh là đến đây cùng Dương Minh, bây giờ nghe Phạm Kim Triết nói như thế, đương nhiên không thể không tin! Nhưng mà chuyện này không thể để cho Trần Mộng Nghiên biết được!

- Ngươi nếu không có chứng cớ, thì chúng ta đi đây. Ngươi đừng chặn đường nữa!

Trần Mộng Nghiên tuy rằng nghi ngờ, nhưng là cũng thấy được Lâm Chỉ Vận nói có đạo lý! Mình làm sao có thể bởi vì lời nói của một người xa lạ mà tùy tiện hoài nghi Dương Minh đây?

- Biển số xe Dương Minh là BK9999, là một chiếc Audi A8L, ta đã đi theo hắn cả quãng đường đến đây!

Phạm Kim Triết thấy Trần Mộng Nghiên muốn đi, nhất thời nóng nảy:

- Số xe này nàng biết phải không? Cả cái xe đó nữa?

Bình luận

Truyện đang đọc