"Việc này." Dương Minh vã mồ hôi nói: "Được rồi em thừa nhận lúc trước em có sai sót, sau này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Thằng ôn này, tôi thấy không nghiêm khắc với cậu 1 chút, cậu lại đem tôi ra đùa giỡn thôi." Hạ Băng Bạc nghe xong cười nói: "Cậu đưa điện thoại cho Lí Chí tôi nói chuyện với cậu ta."
"Được rồi, anh chờ chút." Dương Minh liền đưa điện thoại cho Lí Chí nói: "Lí ca, điện thoại của Hạ ca, anh nghe đi."
"Hạ đội." Lí Chí vội vàng nhận lấy điện thoại từ tay Dương Minh cung kính nói: "Tôi là Lí Chí."
"Lí Chí hả, chuyện ở đấy giải quyết xong chưa?" Hạ Băng Bạc hỏi.
"Đã giải quyết ổn thỏa rồi." Lí Chí nói: "Dương tiên sinh bình an vô sự rồi."
"Tốt, cậu có thể về được rồi." Hạ Băng Bạc nói: "Thân thủ của Dương Minh giỏi hơn cậu nhiều, không cần phải bảo vệ nữa."
"Vâng, Hạ đội." Lí Chí không hề tức giận, lập tức đáp ứng.Lí Chí biết Dương Minh là người có vị trí rất quan trọng trong tổ chức, nếu không thì Hạ Băng Bạc sẽ không khẩn trương như vậy, hơn nữa từ việc nhìn thấy mấy người nằm trên đất đã thấy được thân thủ của Dương Minh rồi, Lí Chí không có hoài nghì chút nào hết.
"Được rồi, cậu đưa điện thoại cho Dương Minh đi." Hạ Băng Bạc nói.
"Dạ, Hạ đội." Lí Chí nói xong liền đưa điện thoại cho Dương Minh: "Dương tiên sinh, Hạ đội tìm anh."
Dương Minh gật gật đầu cầm lấy điện thoại: "Hạ ca, còn chuyện gì nữa sao?"
"Thằng ôn này, gần đây an phận cho tôi 1 chút, đừng có xảy ra chuyện gì nữa!" Lời nói của Hạ Băng Bạc có mùi vị cảnh cáo Dương Minh.
"Hạ ca, yên tâm đi, em không sao đâu." Dương Minh cười cười: "Đây không phải là việc em có an phận không mà là người ta chủ động tìm đến gây sự với em."
"Ừ, có người tìm đến gây chuyện với cậu, cứ giết thẳng tay, đừng lưu lại hậu hoạn." Hạ Băng Bạc lạnh lùng nói: "Nhưng cậu cũng đừng loạn dùng cái quyền hạn này, sợ rằng sau này khi cậu đi rồi, trảm thảo mà không trừ căn sẽ đem lại chuyện bất lợi cho người nhà của cậu."
"Chuyện này em biết, em biết cân nhắc mà." Dương Minh tự nhiên cũng không phải là ma đầu giết người không gớm tay, những kẻ mà bị Dương Minh giết đều là những kẻ đáng tội chết, đều có nguyên nhân phải chết, nếu không phải là đáng tội chết thì Dương Minh cũng không có động thủ.
"Cậu biết thì tốt rồi, cái khác thì tôi không nói nhiều nữa, nhớ bảo trọng." Hạ Băng Bạc nói, anh ta cũng rất hiểu tính cách của Dương Minh, vì vậy cũng không lo lắng Dương Minh làm loạn.
"Bảo trọng." Dương Minh nói xong liền dập máy.
"Dương tiên sinh, vậy tôi xin đi trước.Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.Thành phố Cát Đốn này là địa bàn của tôi." Lí Chí chờ Dương Minh cất điện thoại đi mới lấy danh thiếp ra đưa cho Dương Minh.
"Được rồi." Dương Minh gật gật đầu, nghĩ 1 lúc rồi cũng móc danh thiếp của mình từ trong túi ra đưa cho Lí Chí: "Đây là phương thức liên lạc của tôi, ở trên không có chức vụ gì cả chỉ có số điện thoại thôi."
Danh thiếp của Dương Minh tương đối tùy ý, ở trên chỉ có tên và số điện thoại khác gì mấy với tờ giấy trắng.
"Không sao.Ha ha." Lí Chí cười xong liền đưa tay ra nhận lấy danh thiếp của Dương Minh, cẩn thận cất vào trong túi: "Vậy tôi đi trước nhé."
"Có gì thì gọi điện." Dương Minh nói.
Lí Chí cũng không nói nhiều, quay người bước lên xe, lái xe rời đi.
Kinh Tiểu Lộ vẫn giữ nguyên vẻ mặt sùng bái nhìn Dương Minh: "Dương Minh, hôm nay có phải em nằm mộng không?"
"Đương nhiên là không phải rồi." Dương Minh lắc lắc đầu.
"Lí Chí đó làm cái gì vậy? Còn Hạ đội là ai?" Kinh Tiểu Lộ chờ sau khi Lí Chí rời đi, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Dương Minh: "Tại sao anh ta vừa đến, mọi việc đều được giải quyết hết chứ?"
"Lí Chí là người thuộc 1 tổ chức đặc biệt của quốc gia, Hạ đội là cấp trên của anh ta.Và cũng là của anh." Dương Minh cười khổ nói.Chuyện này Dương Minh vốn không muốn nói cho Kinh Tiểu Lộ biết, nhưng không ngờ trong tình huống xảo hợp này, chuyện phát sinh hôm nay, Dương Minh cũng bó tay không thể không tiết lộ cho Kinh Tiểu Lộ thân phận của mình.
Dưới tình huống hiên tại, còn muốn chê dấu Kinh Tiểu Lộ cái gì nữa, Kinh Tiểu Lộ sẽ không chịu bỏ qua, hơn nữa Kinh Tiểu Lộ là cô gái thông minh, mình tùy tiện nói mấy câu lung tung Kinh Tiểu Lộ cũng sẽ không tin, chuyện đến nước này Dương Minh cũng muốn nói rõ ra cho Kinh Tiểu Lộ biết, tin rằng Kinh Tiểu Lộ là người biết phận biệt thị phi, mình nói với nàng phải giữ bí mật thì nàng cũng sẽ không đi nói với Trần Mộng Nghiên các nàng.
"Cái gì? Cũng là cấp trên của anh? Nói như vậy anh cũng là đặc công sao?" Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc mở to mắt không thể tin nổi nhìn Dương Minh: "Thật hay giả vậy?"
"Anh thẳng tay giết Dư Hướng Đức như vậy, mà còn đứng ở đây không có bị làm sao.Em nói là thật hay giả?" Dương Minh nhún nhún vai.
"Đúng nhỉ.Thì ra anh là đặc công, thì ra anh là đặc công, đúng là có chức danh như vậy a." Kinh Tiểu Lộ hưng phấn và kinh ngạc hét lên: "EM nói sao anh lại có thể bình chân như vại như vậy, thì ra anh có quyền hạn của đặc công! CŨng có thể nói, anh muốn giết ai thì giết đúng không?"
Dương Minh nhìn Kinh Tiểu Lộ lắc đầu bó tay thầm nghĩ mình có thân phận là đệ tử của Vua sát thủ, trên lí luận thì đúng là muốn giết ai thì giết, nhưng thận phận của đặc công đâu có thể tùy tiện giết người được.
"Tiểu Lộ, bọn anh đều có kỉ luật, tên Dư Hướng Đức này vốn không phải là người tốt với lại hắn muốn giết anh trước nên anh không thể không giết hắn." Dương Minh giải thích.Thực ra, lúc nãy Dương Minh cũng không muốn giết Dư Hướng Đức chỉ là sau khi Dư Hướng Đức rút sung ra Dương Minh mới nháy động tâm cơ, người như Dư Hướng Đức này có dã tâm báo thù rất mạnh, cho dù mình có tha cho hắn 1 lần, có thể trong thời gian ngắn hắn không dám làm gì nhưng ai dám bảo đảm trong thời gian sau này hắn không động tâm muốn ấy với mình hoặc với người nhà của mình thì đến lúc đấy Dương Minh có hối hận thì cũng đã muộn rồi.Hơn nữa mình còn phải đi Vân Nam nên Dương Minh không thể lưu lại cái hậu họa này, không thể không trảm cỏ trừ căn.
"Thì ra là như vậy, nhưng như vậy cũng rất oai phong rồi." Kinh Tiểu Lộ nói: "Dương Minh, sao trước đây anh không nói với em?"
"Việc này…Cũng là bảo mật." Dương Minh cũng chỉ đành giải thích như vậy: "Việc lần này em cũng được xem như là đương sự, không có cách nào khác."
"Nói như vậy, em là người phụ nữ duy nhất biết bí mật này của anh." Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói xong vui vẻ dị thường.
"Còn 1 người nữa, nhưng em không biết người ấy." Dương Minh là muốn nói Vương Tiếu Yên: "Nàng ta cũng tính là có nghề nghiệp không khác với anh là mấy."
"Cô ta cũng là đặc công?" Kinh Tiểu Lộ không ngờ Dương Minh còn có 1 người phụ nữ như vậy.
"Không phải là đặc công, nhưng cũng không khác là mấy." Dương Minh nói.
"Ồ, vậy cũng có thể nói, trong số những người phụ nữ bình thường của anh thì em là người duy nhất biết bí mật của anh?" Kinh Tiểu Lộ tiếp tục tự sướng nói.
"Oạch…Cũng có thể nói như vậy." Dương Minh cười khổ gật đầu.
"Hắc hắc, ha ha, hi hi…" Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh khẳng định chắc chắn như vậy liền cười như con điên.
"Sao lúc nãy em không có chút sợ hãi nào?" Dương Minh chuyển đề tài, không muốn lằng nhằng ở vấn đề này nữa, nếu có thể xoay chuyển được thì Dương Minh cũng không cần phải tiết lộ chuyện đi Vân Nam ra.
"Lúc trước em cũng có lăn lộn trong giang hồ a!Nhìn thấy chem. Nhau chảy máu cũng nhiều rồi, lần nào cũng thấy máu chảy có gì mà sợ chứ, em còn cảm thấy máu huyết sôi sục lên cơ." Kinh Tiểu Lộ nói.
Dương Minh nghe xong vã mồ hôi, nhưng cũng hiểu được, bản than mình lúc trước cũng thường xuyên đánh nhau nên không phải cũng quen rồi sao? Nhưng Kinh Tiểu Lộ so với mình còn mạnh mẽ hơn…
"Lên xe, đi về thôi, bữa cơm này không ăn được rồi." Dương Minh thở dài, gọi Kinh Tiểu Lộ lên xe.
"Đúng rồi, sao anh không để người gọi là Lí Chí kia hộ tống chúng ta về?" Kinh Tiểu Lộ nghĩ đến Lí Chí liền có chút thất vọng.
"Hộ tống? Bảo anh ta hộ tống là gì?" Dương Minh có chút kì quái nhìn Kinh Tiểu Lộ.
"Để anh ta đi trước mở đường thật là oai phong a, bật đèn nháy, hú còi cảnh sát thật là oai phong." Kinh Tiểu Lộ nói.
"A?" Dương Minh không ngờ Kinh Tiểu Lộ muốn Lí Chí đưa về là vì chuyện này, Dở khóc dở cười nói: "Chuyện này thì có gì oai phong chứ…!