NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Tôn Chí Vĩ, em ầm ĩ có đủ chưa?" Một giọng nói sắc bén, giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt của Tôn Chí Vĩ.

"A?" Tôn Chí Vĩ hoảng sợ, cả kinh ngẩng đầu, thấy vẻ mặt tức giận của Tôn Khiết, lập tức sợ đến mức chân mềm ra: "Chị. tại sao chị lại ở đây."

Hai tên thủ hạ, lúc đạp cửa xong vào, đã nhìn thấy Tôn Khiết, liền sợ đến mức đơ ra, nhưng cũng không dám nhắc nhở Tôn Chí Vĩ, chỉ đứng ngây ngốc một bên.

Chỉ có Tôn Chí Vĩ đang làm trò hề nên không nhìn thấy chị của mình.

"Tại sao chị ở đây? Em nhìn xem em bây giờ ra bộ dáng gì? Lao vào phòng rồi đánh người? Em cho rằng em đang đóng phim hả?" Tôn Khiết cau mày khiển trách: "Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

"Chị. em. em chỉ muốn dạy dỗ Dương Minh một chút, không dám làm gì chị." Tôn Chí Vĩ giải thích.

"Dương Minh là bạn của chị, em đánh hắn, cũng là đánh chị!" Tôn Khiết tức giận mắng: "Em và Dương Minh có mâu thuẫn gì?"

Tôn Chí Vĩ ở nhà, sợ nhất chính là Tôn Khiết và bác, cho nên bây giờ nghe Tôn Khiết chửi mắng, không dám thở mạnh ra ngoài, cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng Tôn Khiết.

"Nói chuyện! Tại sao không nói?" Tôn Khiết hừ lạnh một tiếng nói: "Em thật có năng lực, còn tự xưng là người Tôn gia, thật sự làm mất mặt Tôn gia! Người ta còn tưởng Tôn gia là thứ du côn vô lại nữa chứ!"

"Chị."

"Em. emmm."

"Em biết sai rồi."

Tôn Chí Vĩ nhỏ giọng nói.

"Bây giờ mới biết sai?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Tôn Chí Vĩ, nói: "Bây giờ muốn làm gì? Em nói rõ cho chị biết, hôm nay rốt cục xảy ra chuyện gì, còn hai người, không phải là người của Tùng Giang, đến đây làm gì?"

Hai tên thủ hạ nghe Tôn Khiết hỏi, cũng không dám giấu diếm, vội vàng trả lời: "Đại tiểu thư, bọn em từ Đông Hải đến, thiếu gia tìm bọn em hỗ trợ."

"Đúng rồi!Bọn mày, tao nhớ ra bọn mày rồi!" Không đợi Tôn Khiết nói, Dương Minh đột nhiên chỉ tay vào hai tên thủ hạ: "Bọn mày nhận ra tao không?"

"A?" Hai tên này sửng sốt, mê mang nhìn Dương Minh, thầm nghĩ, có quen đâu mà nhận ra. Nếu Tôn thiếu gia không dẫn bọn tao đi đánh mày, bọn tao còn biết mày là ai! Chẳng qua vì đại tiểu thư ngay ở trước mặt, cũng biết người này và đại tiểu thư có quan hệ, cho nên chỉ đáp: "Chúng tôi không biết?"

"Có cần suy nghĩ lại không?" Dương Minh cười như không cười, nhắc nhở: "Tối qua? Bọn mày đã quên? Thừa dịp tao uống rượu, rồi dùng cây đập đầu tao!"

"Cái gì? Người hôm qua là anh?" Hai tên đồng thời sửng sốt, cẩn thận nhớ lại người hôm qua, quả nhiên có bộ dạng tương tự Dương Minh!

"Với thân thủ của bọn mày, cũng dám lại đây?" Dương Minh cười nhạo: "Nếu không phải Tôn Khiết quen bọn mày, bọn mày đã sớm nằm viện rồi, tao xỉn không thấy đường về mà bọn mày cũng không phải đối thủ của tao. Hôm nay tao tỉnh rồi mà còn dám mò đến, thật sự là bội phục đảm lượng của hai đứa bây!"

Tôn Chí Vĩ ngơ ngác, nghe Dương Minh nói xong cũng biết chuyện xảy ra tối qua, hai tên này bị Dương Minh đánh? Hơn nữa còn bị Dương Minh đánh trong tình trạng say xỉn? Cái này cũng được sao?

Hai tên này dám gạt mình! Còn nói là một đám người cùng đánh, nói bị quần ẩu, còn bị đánh không nhẹ! Chẳng qua, Tôn Khiết đang ở trước mặt, Tôn Chí Vĩ cũng không nói họ, chỉ ghi hận trong lòng!

Chẳng qua, bây giờ Tôn Chí Vĩ đã có chút sợ, nếu Tôn Khiết không có ở đây, người bị đánh có thể là mình không? Tôn Chí Vĩ quả thật làm việc rất xúc động, còn có tính tình của con nít, nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn ngu ngốc. Hôm qua Dương Minh xỉn rồi mà vẫn có thể đánh hai tên này bầm dập, huống chi là bữa nay tỉnh táo?

"Được rồi, cậu đừng nói gì hết!" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh một cái: "Để tôi giải quyết!"

"Nể mặt cô. nhưng mà, thằng này là em của cô?" Dương Minh nghe được trong đoạn đối thoại biết được quan hệ của Tôn Khiết và Tôn Chí Vĩ, tự nhiên lại là chị em!

Thật không ngờ, Tôn Khiết và Tôn gia trâu bò ở Đông Hải, lại là một Tôn gia!

"Con trai của chú hai tôi!" Tôn Khiết bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhà của tôi chỉ có một mình nó là nam, từ nhỏ đã dạy hư rồi!"

"Tiểu tử, lần này tao nể mặt chị của mày, không đập chết mẹ mày!" Dương Minh vỗ vỗ vai Tôn Chí Vĩ nói.

"Được rồi, hù dọa con nít đã chưa?" Tôn Khiết bất mãn nói với Dương Minh.

"Hắn? Con nít?" Dương Minh cười khổ, xem ra, Tôn Khiết đã đem mình trở thành bạn cùng trang lứa với nàng. chẳng qua vậy cũng tốt, tên Tôn Chí Vĩ chẳng phải sẽ thấp hơn mình một bậc sao?

Tôn Chí Vĩ cũng buồn bực, chị và Dương Minh rốt cục có quan hệ gì? CHẳng qua, tựa hồ như rất quen thuộc! Sao mà xui quá vậy! Xem ra chuyện hôm nay nếu không nói rõ ràng, chị nhất định sẽ không bỏ qua, đành phải kiên trì nói: "Em. em chỉ muốn hù dọa hắn."

"Hù dọa hắn?" Tôn Khiết có chút buồn cười, hôm nay là ngày gì vậy nhĩ! Tính tình của Dương Minh Tôn Khiết rất rõ ràng, lần trước Vân Nghiễm Đô cho mình coi một đoạn phim, Dương Minh hành hung lái xe của hắn, đã làm cho Tôn Khiết ấn tượng rất mạnh! Em trai của mình thật gan dạ, dám chọc đến một người bạo tính như Dương Minh! Không bị hắn đánh gãy hết răng mới lạ: "Em hù dọa hắn làm gì? Em và Dương Minh rốt cục có chuyện gì? Em nói rõ cho chị biết"

"Em. em là lớp trưởng của hắn, hắn không nghe lời của em." Tôn Chí Vĩ đành phải nói: "Em cảm thấy rất mất mặt, nên muốn dạy dỗ hắn một chút?"

"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Tôn Khiết nhìn chằm chằm vào mặt của Tôn Chí Vĩ, hỏi: "Em xác định là không gạt chị?"

"Chị.em. em kỳ thật cũng xuất đầu vì huynh đệ thôi." Tôn Chí Vĩ từ nhỏ đã sợ Tôn Khiết, nên giờ phút này cũng không dám giấu chuyện của Vương Chí Đào nữa.

"Vì huynh đệ xuất đầu? Tại sao?" Tôn Khiết nhíu mày.

"Là Vương Chí Đào, là bạn tốt của em, Dương Minh đoạt gái của hắn, nên em tức giận, muốn giáo huấn Dương Minh một chút." Tôn Chí Vĩ giải thích.

Tôn Khiết nhìn Dương Minh một cái, ánh mắt làm cho Dương Minh lạnh đến sống lưng, ý nói: Thì ra là do cậu phong lưu!

Dương Minh có chút bất đắc dĩ, Vương Chí Đào vẫn còn hận chuyện Trần Mộng Nghiên sao? Người này hình như lòng dạ hẹp hòi? Theo Dương Minh được biết thì bây giờ Vương Chí Đào đang theo đuổi Chu Giai Giai mà!

Chẳng qua, Vương Chí Đào cũng có năng lực đó! Nhớ rõ hắn và Tôn Chí Vĩ hình như không thân thiết, lúc khai giảng còn đụng chuyện nữa mà. Sao đột nhiên là trở thành bạn tốt?

Không thể không nói, người này thật sự quá âm hiểm! Cũng may Dương Minh vẫn chưa có ý định buông tha hắn

"Vương Chí Đào là ai?" Tôn Khiết vẫn mắng: "Chuyện của người khác có liên quan gì đến em? Tại sao hắn không tự tìm Dương Minh, mà phải kêu em?"

"Hắn nói hắn đã tìm người dạy dỗ Dương Minh rồi, nhưng không thành công, hơn nữa, Vương gia bọn họ ở Tùng Giang cũng không ghê bằng Tôn gia Đông Hải của chúng ta!" Tôn Chí Vĩ nói.

"Vương gia Tùng Giang?" Tôn Khiết sửng sốt: "Vương gia nào? Có phải cha hắn là Vương Tích Phạm hay không?"

"Vương Tích Phạm gì? Em chỉ biết có Phùng Hi Phạn, bên trong Lộc Đỉnh Ký đó, bị Vi Tiểu Bảo đánh quá trời." Tôn Chí Vĩ lắc đầu nói: "Bất quá em biết công ty nhà hắn hình như được gọi là tập đoàn Hùng Phong Vương thị."

"Quả nhiên là Vương gia này!" Tôn Khiết phẫn hận nói: "Tôn Chí Vĩ à, em trai à, em làm chị không biết nên nói thế nào với em nữa? Em đã bị người ta lừa rồi!"

"Hả? Lừa cái gì?" Tôn Chí Vĩ vẫn không rõ.

"Vương Tích Phạm mặc dù không lợi hại như bác của em, nhưng người ta đã kinh doanh ở Tùng Giang nhiều năm như vậy, căn cơ còn ổn định hơn Tôn gia chúng ta!" Tôn Khiết cả giận nói: "Hắn nhờ em làm, chính là muốn thí em!"

"Thật không. không thể nào!" Tôn Chí Vĩ hỏi: "Vương Chí Đào có quan hệ rất tốt với em, hắn rất tôn kính em, không có khả năng hại em!"

"Tôn Chí Vĩ, em thật là. Chừng nào thì em mới thông minh lên vậy!" Tôn Khiết lắc đầu: "Được rồi, từ hôm nay trở đi, em về phòng diện bích cho chị, không được ra ngoài gây chuyện!"

"Chị. em." Tôn Chí Vĩ vẫn còn muốn giải thích, nhưng đã bị Tôn Khiết chặn lời.

"Đừng nói gì nữa, em có nghe lời chị hay không?" Tôn Khiết hỏi.

"Nghe." Tôn Chí Vĩ ủ rũ gật đầu, xoay người rời đi.

"Còn hai người, cũng trở về đi, trực tiếp quay về Đông Hải, chuyện này coi như hết, lần sau còn dám làm loạn với Chí Vĩ, xem tôi thu thập hai người thế nào!" Tôn Khiết nhìn thoáng qua hai tên thủ hạ, hừ lạnh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc