NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trước kia do dự và thận trọng, hoàn toàn là vì Trần Mộng Nghiên. Mà hiện tại có Tôn Khiết làm đồng minh rồi, chính mình còn sợ gì? Trần Mộng Nghiên không chấp nhận thì cứ không chấp nhận đi, bản thân ở cùng Tôn Khiết, Tiếu Tình, Chu Giai Giai bọn họ, không phải rất tốt, rất vui vẻ sao?

Huống hồ, còn có Vương Tiếu Yên cũng đứng ở phía mình. Cứ như vậy đi, coi như Chu Giai Giai đứng giữa, thì cũng có ba người cỗ vũ mình. Có nhiều bằng hữu như vậy cổ vũ, mình còn phải bận tâm cái gì nữa?

Có đôi khi, suy nghĩ một việc phải dùng tới thời gian vài năm, mà cũng không chắc có thể thông suốt. Nhưng cũng có khi, chỉ là trong nháy mắt liền đã hiểu được. Cái ngộ ra đó chính là đạo lý này.

- Các tỷ muội, chúng ta trước tiên cho một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Triệu Oánh.

Tôn Khiết nói xong vỗ tay trước, sau khi được nàng khích lệ, những người cũng vỗ tay theo.

Đương nhiên, tất cả mọi người là thật tâm hoan nghênh Triệu Oánh, chứ không phải làm bộ ứng phó ngoài mặt.

- Cám ơn mọi người, cám ơn mọi ngươi.

Triệu Oánh không nghĩ đến mọi người lại nhiệt tình như vậy, kích động rối tinh rối mù:

- Hôm nay, là ngày vui vẻ nhất cả đời ta, có các ngươi cổ vũ, ta rất vui.

- Ha hả, sau này mọi người thấy hiểu bao dung cho nhau là tốt rồi.

Tôn Khiết cười nói:

- Oánh Oánh, ngươi cũng đã gia nhập đại gia đình chúng ta, như vậy nhân cơ hội này, có vài điều, ta cũng muốn cùng mọi người nói một chút.

Tôn Khiết nói xong, thu lại nụ cười trên mặt, ngồi ngay ngắn lại trên sa pha.

Mọi người nghe Tôn Khiết nói đến chính sự, tất cả cũng nhao nhao thu hồi nụ cười, đôi mắt nhìn vào Tôn Khiết không hề chớp, đều là bộ dáng chăm chú lắng nghe.

- Các tỷ muội, ta muốn nói về một việc có liên quan đến hạnh phúc của mọi người chúng ta.

Tôn Khiết nghiêm túc nói:

- Chúng ta đều thích Dương Minh, nhưng, mọi người cũng biết, chính quy bạn gái của Dương Minh là Trần Mộng Nghiên. Tin rằng tính cách Trần Mộng Nghiên như thế nào thì tất cả mọi người cũng rõ rồi, mà Triệu Oánh muội muội thì lại càng nhận thức sâu sắc.

Chuyện Triệu Oánh ở hội chùa bị Trần Mộng Nghiên mắng là hồ ly tinh không phải là bí mật gì, rất nhiều người cũng biết. Cho nên cũng từ việc này mà thấy quan hệ giữa Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh, thật sự cũng không tốt. Quan hệ hiện nay còn tốt là vì Trần Mộng Nghiên cảm giác được Triệu Oánh và Dương Minh không có vấn đề gì. Nhưng một khi hai người có quan hệ, Trần Mộng Nghiên sẽ đón nhận nàng sao?

Đây là một vấn đề rất quan trọng. Trần Mộng Nghiên vốn là người lòng dạ có chút hẹp hòi, mặc dù cũng có thay đổi chút, tiếp nhận Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận và Thư Nhã, nhưng nếu là người khác nữa chắc hẳn nàng sẽ không đón nhận.

Nhất là Triệu Oánh trước kia là cô giáo còn có Tiếu Tình vai vế tỷ tỷ, kể cả Tôn Khiết, loại tính cách mạnh mẽ háo thắng chỉ sợ Trần Mộng Nghiên sẽ không chịu tiếp nhận.

- Tôn Khiết tỷ, kỳ thật, Mộng Nghiên chỉ là tính tình tiểu hài tử, còn chưa lớn lên mà thôi.

Triệu Oánh nhỏ giọng giải thích nói

- Cho dù nàng có phải tính tình trẻ con hay không, hiện tại đã đến lúc phải giải quyết vấn đề này rồi, thậm chí đã là rất cấp bách đó mọi người. Chúng ta đều là nữ nhân của Dương Minh, chúng ta cũng là người yêu của hắn, sau này Trần Mộng Nghiên, nhỡ đâu không muốn chấp nhận chúng ta thì làm sao đây?

Tôn Khiết có vẻ rất phiền muộn nói. Chuyện này, nàng thật ra đã sớm có dự tính. Trần Mộng Nghiên là bạn gái chính quy của Dương Minh, nhưng lại không phải lựa chọn tốt cho vị trí hậu cung chi chủ. Trần Mộng Nghiên có chút lòng dạ hẹp hòi, thích ăn dấm chua, mặc dù trong thời gian này cũng đã thay đổi rất nhiều. Thế nhưng đối với việc đón nhận nhiều người bọn họ như vậy, phỏng chừng Trần Mộng Nghiên chắc là sẽ không chấp nhận được.

Vì tránh gia tăng mâu thuẫn về sau, Tôn Khiết phải đề xuất ra một phương án giải quyết. Dương Minh sớm muộn phải ẩn cư tại X đảo, nhưng tới lúc đó, mọi người rốt cục là đi theo hay là không đi theo đây?

Trần Mộng Nghiên khẳng định là sẽ đi theo rồi, nhưng người khác thì sao? Người khác cũng không thể cứ thế tiếp tục ở lại Tùng Giang được?

Nếu như đến thời khắc mấu chốt, mâu thuẫn đột nhiên bùng nổ mà không có chuẩn bị, vậy là hỏng rồi. Không bằng thừa lúc bây giờ còn chưa tới tình trạng mâu thuẫn ở mức không thể thỏa hiệp, chính mình trước tiên lôi kéo chúng nữ về phía mình. Chí ít đến lúc nếu như Trần Mộng Nghiên gây khó khăn, thì đám người bọn họ cũng đã có chuẩn bị rồi.

Mặc dù tất cả mọi người đều thấy được, Tôn Khiết hình như đã nói hơi quá lên. Nhưng nếu có thể được ở cùng Dương Minh một cách chính đại quang minh giống như Trần Mộng Nghiên, thì đó cũng là tâm nguyện của mọi người.

Cho nên giờ phút này Tôn Khiết đem đề tài nói ra, không ai phản đối cả. Tất cả mọi người đều yên lặng cúi đầu. Làm người thì luôn có tư tâm, có thể không tranh đoạt với người ta, nhưng cũng không hy vọng bị người ta khi dễ.

- Tôn Khiết, chúng ta bàn luận vấn đề này, có thể làm khó Dương Minh hay không?

Tiếu Tình tương đối hiểu đạo lý, không muốn làm cho Dương Minh thêm phiền.

- Sẽ không đâu, hắn nếu như mà biết chúng ta đang bàn luận vấn đề này, có lẽ vui mừng còn không kịp nữa là.

Tôn Khiết bĩu môi, nói về nắm bắt tâm tư Dương Minh, Tôn Khiết vẫn là người rõ nhất:

- Chúng ta giải quyết hộ hắn phiền toái trong lòng này, hắn khẳng định sẽ rất cao hứng. Bằng không đến lúc đó, người đau đầu là hắn.

Nghe xong lời Tôn Khiết nói, Dương Minh đang dùng dị năng trốn ở dưới bậc thang rình coi bọn họ nói cái gì, cũng muốn trầm trồ khen ngợi Tôn Khiết. Tôn hồ ly này thật đúng là giảo hoạt, mình nghĩ cái gì đều biết cả.

Đích xác, vấn đề những nữ nhân này có thể hay không hòa thuận ở chung, là một cái tâm bệnh của Dương Minh. Trước kia luôn luôn nghĩ giải quyết vấn đề này như thế nào. Nhưng bởi vì sắp phải đi Vân Nam làm nhiệm vụ đặc thù nguy hiểm kia, cho nên đối với hòa hợp quan hệ của các nữ nhân bên người, Dương Minh cũng không mấy để tâm.

Có thể trở về hay không còn không có chắc, còn lo lắng nhiều như vậy làm gì? Đương nhiên, nếu như có thể bình an mà về, tiếp tục nghiên cứu chuyện khác cũng không muộn. Bất quá nếu Tôn Khiết có thể trợ giúp mình giải quyết phiền toái này trước một bước, như vậy Dương Minh cũng rất vui vẻ mà đón nhận kết quả.

Chỉ là không biết Tôn Khiết muốn chung sống hoà bình với Trần Mộng Nghiên, hay là muốn mưu quyền cướp ngôi, chiếm lĩnh vị trí đứng đầu hậu cung. Vì thế, Dương Minh mở to hai mắt, chuẩn bị xem xem tiếp theo Tôn Khiết sẽ nói cái gì.

- Cái này cũng thật là một vấn đề đấy.

Tiếu Tình gật gật đầu, nhìn về phía Chu Giai Giai:

- Giai Giai, ngươi thấy thế nào đây?

- Ta. Ta không muốn thương tổn ai cả. Ta cũng không biết nên làm như thế nào.

Sắc mặt Chu Giai Giai có chút tái nhợt lắc lắc đầu:

- Mộng Nghiên tỷ tỷ đối ta rất tốt, ta không muốn thương tổn nàng. Nhưng là Tiếu Tình tỷ tỷ cũng rất chiếu cố ta, ta cũng không thể khiến nàng thất vọng.

Chu Giai Giai có chút khó xử. Quan hệ của nàng và Trần Mộng Nghiên rất tốt, nhưng là quan hệ với Tiếu Tình cũng tốt như vậy. Bắt nàng lựa chọn một người, đối lập với người còn lại, nàng không làm được.

- Giai Giai, ta không phải muốn ngươi khó xử

Tôn Khiết nghe Chu Giai Giai nói xong, cười nói:

- Chúng ta cũng chỉ là chuẩn bị cách ứng phó mà thôi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh cái gì với Trần Mộng Nghiên, cũng không muốn đi làm người đứng đầu hậu cung gì gì đó. Ta chỉ là muốn mọi người đoàn kết lại, giữ gìn một chút lợi ích của tỷ muội chúng ta. Trần Mộng Nghiên nàng không muốn tiếp nhận chúng ta, tự chúng ta nếu còn không cố gắng, như vậy ai có thể trợ giúp chúng ta đây?

Bình luận

Truyện đang đọc