NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Ông chủ Chu hít một hơi thật sâu vào, mồ hôi đầy người cũng mặc kệ, chạy nhanh về phòng để dành khi nãy, phục vụ đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn ông chủ, không biết là làm sao, nhưng mà cũng không ai dám hỏi.

Ông chủ Chu lúc này mới dám lau mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, cũng không dám dùng sức, hoàn toàn không còn vẻ như vừa rồi.

"Mời vào" Dương Minh thuận miệng nói, nghĩ rằng chắc là phục vụ mang đồ đến.

Nhưng mà, lại gặp ông chủ Chu kia vào, kì quái nhìn, không biết ông ta có chuyện gì nữa.

"Dương ca, vừa rồi tôi đã chậm trễ, ngàn vạn lần ngài cũng đừng để trong lòng!" Ông chủ Chu vừa đẩy cửa vào đã cúi đầu, cẩn thận cung kính nói.

"Rốt cục là ông đang nói cái gì thế?" ông chủ Chu biến thành như vậy, thật sự là làm cho Dương Minh khó hiểu, nghe mà không hiểu gì hết.

"Dương ca, tôi biết ngài là đại nhân vật, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, vừa rồi tôi không biết sâu cạn, đã kêu ngài là Dương lão đệ, tôi thật sự xin lỗi" Ông chủ Chu vội vàng giải thích.

Dương Minh choáng váng, nhìn ông chủ Chu, có chút dở khóc dở cười: "Chỉ chuyện này thôi sao?"

Ông chủ Chu gật đầu: "Báo ca nói, ngài ấy còn phải gọi ngài là Dương ca, tôi có mắt mà như mù vậy"

Dương Minh khoát tay, chặn lời ông ta, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không so đo mấy chuyện này đâu, so về tuổi ông cũng lớn hơn tôi, gọi tôi là lão đệ cũng bình thường, được rồi, không còn gì thì ông đi ra đi"

"Tôi. tôi có thể đi ra?" ông chủ Chu nhìn Dương Minh, thấy hắn không có nói giỡn, mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn.

"Ông cứ ra đi, thật sự không có gì đâu, ông đừng nghĩ nhiều" Dương Minh trấn an.

Ông chủ Chu thấy thế mới lui ra ngoài, Dương Minh thở dài, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt của Tôn Khiết đang nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt kia như muốn nhìn thấu mình vậy, không khỏi bật cười nói: "Cô nhìn tôi làm gì?"

"Dương Minh, cậu rốt cục là đang làm gì?" Tôn Khiết nghiêm trang hỏi.

"Có thể làm gì?" Dương Minh vô tội nói: "Chuyện của tôi, cô không phải là không biết"

"Vậy Bạo Tam Lập vì sao lại gọi cậu là Dương ca?" Tôn Khiết cũng không buông tha, một chút sơ hở này cũng đủ nắm được bí mật kinh thiên của Dương Minh.

"Cô thật sự muốn biết sao?" Dương Minh nhìn Tôn Khiết đắm đuối, mỉm cười hỏi.

Tôn Khiết gật đầu.

Tiếu Tình không biết hai người đang nói cái gì cả, nàng cũng không phải là người của xã hội đen, cũng không biết cái tên Bạo Tam Lập rốt cục là lớn cỡ nào! Cho nên mới kinh ngạc nhìn hai người.

Dương Minh đứng dậy, đi đến bên cạnh nói nhỏ vào lỗ tai của Tôn Khiết: "Muốn biết? Vậy tối nay anh sẽ nói cho em nghe"

Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, quả thật là giận muốn điên luôn, vốn tưởng rằng Dương Minh vì một số việc không muốn để cho Tiếu Tình biết, cho nên mới nhỏ giọng nói với mình.

Lại không ngờ rằng Dương Minh lại nhắc đến chuyện đó!

Tôn Khiết tức giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Tiếu Tình vừa thấy nụ cười xấu xa của Dương Minh cùng bộ dáng xấu hổ của Tôn Khiết, cũng biết rằng Dương Minh khẳng định là không nói cái gì hay rồi, đành phải đứng giữa làm hòa: "Được rồi, hai người sao cứ như là oan gian vậy? Nói chuyện có cần phải đâm chọc nhau như vậy không, thật sự là làm người ta không chịu nổi"

"Em đâu có làm gì đâu, lời em nói rất là dễ hiểu, vừa rồi em nói với nàng ta là." Dương Minh vừa định nói tiếp, thì Tôn Khiết đã hung ác quay lại trừng mắt nhìn hắn.

"Cậu câm miệng!" Tôn Khiết vốn đã xấu hổ không chịu được rồi, làm sao mà chịu cho Dương Minh nói lại lần nữa.

Dương Minh cười cười ngậm miệng lại, nhưng mà vẫn cười như không cười mà nhìn Tôn Khiết, cái biểu tình kia giống như là, nếu mà muốn biết chuyện của anh thì phải nghe lời anh vậy!

Nhưng mà, Tôn Khiết quả thật cũng rất tò mò! Nhất là trải qua cảnh vừa rồi, nàng càng thêm tò mò về thân thế của Dương Minh! Có đôi khi, tò mò có thể giết chết một con mèo (thành ngữ cổ), mà cũng có thể hại chết một con voi (thành ngữ hiện đại =)))

Kết quả là, Tôn Khiết sau khi suy nghĩ một hồi, cùng lắm là cùng với hắn một lần nữa, thì cũng đâu có sao. Dù sao hai người cũng đã từng có hai lần rồi, thêm một lần thì đã sao, cùng lắm là mình nằm trên giường bất động, nhắm mắt giống như đang ngủ, mặc kệ hắn, chắc rằng lần này hắn sẽ không có hứng thú đâu!

Nhưng mà, vấn đề mấu chốt là Tiếu Tình, Tôn Khiết vô cùng khẳng định là Dương Minh đang có chủ ý harem bậy bạ, hắn muốn trái ôm phải ấp đây! Cho nên, Tôn Khiết rốt cục vẫn chưa hạ quyết tâm được.

Nói mình có hảo cảm với Dương Minh, đó là sự thật! Cho dù chưa đến mức yêu, nhưng cái cảm giác mông lung này cũng đủ rồi, Tôn Khiết cắn răng, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống cái ực vào như là muốn nuốt sống Dương Minh vậy.

Vốn, Tôn Khiết muốn uống thêm rượu vào để cho can đảm, cho dù tối nay có làm chuyện hoang đường gì với Dương Minh thì cũng có thể đổ thừa là do rượu làm chứ không phải mình làm, nhưng mà, rượu vừa vào cổ họng, lập tức làm cho nàng ho khan ra, muốn nhổ ra ngoài mà không kịp, đành ực xuống hết rồi nói: "Rượu gì thế này, sao lại cay quá vậy?"

Tiếu Tình còn tưởng rằng Tôn Khiết và Dương Minh cãi nhau, cho nên khuyên: "Tiểu Khiết, em làm gì thế, uống rượu cái gì?"

Tôn Khiết vội vàng uống mấy ngụm nước chanh vào, mới có thể bình tĩnh được, há miệng ngáp khí liên tục, hiển nhiên là vừa rồi cay không chịu được.

Có thể bởi vì nổi giận, cũng có thể là do rượu, cho nên mặt của Tôn Khiết đã đỏ ửng, chu cái miệng nhỏ ra. Làm cho Dương Minh nhìn mà khô nóng cả người, lần này và lần đầu của Tôn Khiết trong toilet là rất giống nhau, nhớ lại tình cảnh khi đó, làm cho Dương Minh liền nổi máu nóng lên!

Hơi thở của Tôn Khiết đã đầy mùi rượu, cùng với mùi nước chanh hỗn loạn, đập vào mặt Dương Minh, càng làm cho hắn nhộn nhạo hơn.

Nếu không phải là đang ở quán bar, Dương Minh thật sự là muốn làm bậy rồi. Tiếu Tình thì không có phản ứng như Dương Minh, thấy Tôn Khiết khó chịu, khẩn trương hỏi: "Tiểu Khiết, em không sao chứ?"

"Uống rượu này khó chịu muốn chết!" Tôn Khiết không phải là loại con gái vừa uống vào đã say, chỉ là rượu này thật sự rất nặng, uống vào cứ như là ăn phải cái gì đó rất nóng vậy.

"Làm sao bây giờ? Dương Minh, em nhanh đi hỏi xem có thứ gì đó giải rượu không?" Tiếu Tình quay sang nói với Dương Minh.

"Không cần, đỡ em đi toilet, em muốn rửa mặt, nóng chết mất" Tôn Khiết cũng bị rượu làm cho toát đầy mồ hôi mặt.

Tiếu Tình nghe xong, vội vàng muốn đỡ Tôn Khiết đi, những bỗng nhiên nhớ đến Dương Minh, vì thế nói: "Em đỡ Tiểu Khiết đi đi, chị đi hỏi phục vụ xem có thứ gì giải rượu không?"

Tuy rằng Tôn Khiết không nặng, nhưng mà, bên cạnh có đàn ông, còn cần mình phải giúp đỡ sao? Huống hồ, Tiếu Tình cũng biết quan hệ của Tôn Khiết và Dương Minh, biết hai người cũng không có kiêng dè gì, cho nên trực tiếp để cho Dương Minh dìu Tôn Khiết đi.

Cái cảm giác mền mại chạm vào tay, làm cho Dương Minh càng khó chịu, len lén vuốt ve chúng.

"cậu còn chiếm tiện nghi của tôi?" Tôn Khiết nóng lắm rồi, muốn dùng nước rửa mặt để tỉnh táo một chút, cho nên với việc bị Dương Minh chiếm tiện nghị cũng lười quản, nhưng mà vẫn oán trách một câu.

Trong phòng có một phòng vệ sinh riêng, Dương Minh dìu Tôn Khiết vào, Tôn Khiết lập tức gục mặt xuống ngay bồn rửa mặt, mở nước chảy ròng ròng ra, bắt đầu rửa.

Dương Minh không khỏi cảm thán, tục ngữ thật sự nói rất đúng, ăn có thể ăn bậy, nhưng mà rượu thì không thể uống loạn được!

Dương Minh đã sớm nghe qua ở mỗi quán bar đều có một cách pha chế rượu đặc biệt tên là" thâm thủy – nước sâu", trộn lẫn nhiều loại rượu mạnh với nhau, có lẽ đại khái là Tôn Khiết đã chụp nhầm ngay cái ly đó cũng nên.

Tôn Khiết rửa mặt một hồi, cảm thấy thoải mái được một chút, nhưng mà, rượu vào làm cho đầu óc mơ hồ, làm cho nàng cảm thấy mơ mơ màng màng, ánh mắt trở nên mê ly, ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính bọt nước, khóe miệng hơi nhếch lên, hấp dẫn không thể tả được.

Dương Minh hít một hơi thật sâu, rốt cục, lý trí cũng bị dục vọng đè bẹp, nhắm ngay cái miệng nhỏ của Tôn Khiết mà hôn tới.

Rượu có thể làm tăng can đảm, đúng! Nhưng cũng đồng thời làm tăng thêm sắc đảm! Tôn Khiết vốn đang khô nóng, lại được Dương Minh hôn lên, cả người lập tức nóng rực lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ôm lấy Dương Minh, trong miệng cũng bắt đầu đáp trả Dương Minh.

Tuy rằng, lợi dụng người khác gặp khó khăn là hơi đê tiện, nhưng mà, Dương Minh lại cảm thấy rằng, đối phó với loại phụ nữ như Tôn Khiết, không thể sử dụng thủ đoạn bình thường được, bằng không thì đợi đến bao giờ mới thu phục được nàng?

Tôn Khiết rên lên một tiếng, đây là lần thứ ba! Mỗi lần Dương Minh đi vào trong cơ thể của nàng, đều mang đến cho nàng sự sung sứng cực hạn, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn! Tôn Khiết cũng không nói rõ được là vì sao, lần đầu có lẽ là do vấn đề sinh lý, như bây giờ, có lẽ phần lớn là do tâm lý.

Dương Minh cũng không biết bây giờ mình làm vậy có tính là đê tiện hay không, nhưng mà, cảm giác làm với Tôn Khiết trong toilet, quả thật là đặc biệt kích thích, loại cảm giác yêu đương vụn trộm này làm cho hắn hoàn toàn điên cuồng.

Tiếu Tình đi ra ngoài hỏi phục vụ, thì mới biết đây chính là công thức pha chế đặc biệt của quán, băng mà gặp phải rượu này cũng phải tan ra, khó trách sau khi Tôn Khiết uống xong lại có phản ứng mãnh liệt như vậy!

Mà loại rượu này bình thường đều để đàn ông uống, Đại Huy không ngờ Tôn Khiết lại uống vào, đành phải xin lỗi Tiếu Tình, rồi vội vàng kêu bartender pha chế một ly trà giải rượu đưa cho Tiếu Tình.

Tiếu Tình biết chuyện này cũng không thể trách được người ta, cho nên cũng không so đo, cầm lấy đi trà về phòng, thấy trong phòng không có người, biết rằng Dương Minh và Tôn Khiết vẫn còn đang ở trong toilet.

Vì thế, Tiếu Tình cầm lấy ly trà đi đến cửa toilet, cũng không gõ cửa, mà trực tiếp đi vào!

Nhưng cảnh tượng bên trong làm cho nàng hoảng sợ, tay run lên, đánh rơi cả ly trà.

Tiếu Tình thật không ngờ, Dương Minh và Tôn Khiết ở bên trong toilet lại làm ra chuyện kia, bây giờ quần của Tôn Khiết bị cởi ra hoàn toàn, cả người đang tựa vào trên tường, thở gấp liên tục.

Tiếu Tình xấu hổ để đỏ mặt, tuy rằng cũng đã từng làm chuyện này với Dương Minh, hơn nữa, nàng cũng không xa lạ gì thân thể của Tôn Khiết, chỉ là, nhìn thấy cái cảnh này, làm cho Tiếu Tình hận không có cái lổ để chui xuống.

Nếu biết hai người vụn trộm yêu đương trong toilet, có đánh chết thì Tiếu Tình cũng không vào! Bây giờ xấu hổ như vậy, mình có đứng đây tiếp cũng không phải, mà đi ra ngoài càng không được!

Nhưng mà, đứng ở đây, thì càng không nên. Tiếu Tình bắt đầu hối hận, đều là do mình lỗ mãng, nếu đứng ngoài cửa nghe, cũng có thể nhận ra sự khác thường bên trong mà!

Bình luận

Truyện đang đọc