NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Hạ Tuyết đột nhiên phát hiện mình càng lúc càng không nhìn thấu Dương Minh.

Lần đầu gặp hắn thì hắn mới là học sinh cấp ba. Hắn vô tình dính vào vụ án giết người, cuối cùng được xác định là hành vi hiệp nghĩa. Hạ Tuyết có ấn tượng khá tốt với hắn.

Nhưng lần thứ hai làm Hạ Tuyết khinh bỉ Dương Minh. Đó là Dương Minh đã cưỡng hiếp một cô gái, mặc dù sau đó Lâm Chỉ Vận đột nhiên không tố cáo nữa. Nhưng Hạ Tuyết đã thay đổi nhiều cái nhìn với Dương Minh.

Đó chỉ là do hắn may mắn được người bị hại rút đơn tố cáo nên thoát thân.

Sau này cái nhìn của nàng đối với Dương Minh đã thay đổi. Hơn nữa bởi vì một lần Dương Minh thấy một chủ quán nhỏ ven đường bị côn đồ khi dễ, hắn đứng ra đánh người. Tuy là Dương Minh dùng bạo lực nhưng lại có thể làm cho đám lưu manh sợ hãi.

Qua đó có thể thấy Dương Minh rất lương thiện. Càng tiếp xúc, Hạ Tuyết càng có ấn tượng tốt đối với Dương Minh. Đương nhiên để cho Hạ Tuyết cảm thấy kinh ngạc đó là chuyện ở trụ sở bí mật của Vương Tích Phạm.

Có thể nói mình thoát thân khỏi đó là nhờ Dương Minh. Mình có được công lao cũng là do Dương Minh đưa cho mình.

Mấy hôm trước bởi vì có Dương Minh nên mình mới thoát chết vì tai nạn giao thông. Tất cả đều cho thấy Dương Minh không bình thường.

Nhất là nghe đại ca nói Cục Điều tra thần bí đã mời Dương Minh gia nhập, Hạ Tuyết càng giật mình. Dương Minh rốt cuộc có năng lực gì mà lọt vào mắt xanh ông anh?

Hạ Tuyết từng hỏi Hạ Băng một lần nhưng vì phải xử lý vụ án nên hai anh em không nói chuyện. Bây giờ có thời gian nên Hạ Tuyết nói: "Anh, Dương Minh sao lại lợi hại như vậy. Không ngờ một mình lại bắt được hung thủ? "

"Hắn lợi hại như thế nào thì sợ rằng chỉ có hắn mới biết"

Hạ Băng lắc đầu nói: "Kể cả anh cũng chỉ biết một phần nhỏ mà thôi. Dương Minh thích hoạt động một mình, không thích bị quản chế, cho nên cục cũng không có biện pháp. Dù sao rất nhiều chuyện không thể xử lý phải dựa vào người như Dương Minh giải quyết"

"Hả" Hạ Tuyết có chút sửng sốt mà nói: "Anh nói là Dương Minh không tình nguyện gia nhập Cục Điều tra thần bí?"

"Không phải là không tình nguyện, mà là rất ghét" Hạ Băng lắc đầu nói: "Anh trước đó đã nói Dương Minh không thích bị quản chế, thích tự do. Nếu không phải hắn hơi yêu nước thì đã không đồng ý rồi"

Hạ Tuyết nghe xong mới kinh ngạc, chẳng qua nghĩ đến tính cách của Dương Minh thì nàng không thấy lạ.

"Hì hì. Hắn chính là như vậy. Không ai có thể quản được hắn" Hạ Tuyết cười nói.

"Em gái." Hạ Băng đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Gì thế?" Hạ Tuyết có chút khó hiểu.

"Giữa em và Dương Minh có phải có chuyện gì mà anh không biết?" Hạ Băng nhìn chằm chằm Hạ Tuyết mà nói.

"Em. bọn em có thể có gì chứ?" Hạ Tuyết đỏ mặt nói.

Hạ Băng thấy vẻ mặt này của Hạ Tuyết thì càng thêm nghi ngờ: "Em gái, hai người có phải nói chuyện yêu đương? "

"Không có" Hạ Tuyết nghe thấy vậy liền vội vàng phủ nhận: "Anh, anh đừng nói linh tinh"

Hạ Băng sao có thể tin? Hắn vốn hơi nghi ngờ, bây giờ thấy Hạ Tuyết bối rối như vậy thì càng nghi trong này có chuyện nên nói: "Em nói thật xem, em có phải thích Dương Minh không?"

"Em. sao em lại thích hắn?" Hạ Tuyết lắc đầu liên tục mà nói: "Quỷ mới thích hắn"

Hạ Băng thở dài một tiếng thầm nghĩ chuyện này khó rồi. Có lẽ Hạ Tuyết thích nhưng còn không tự mình biết. Là một người đàn ông, Hạ Băng rất coi trọng Dương Minh, tên này làm việc quyết đoán. Mặc dù cuộc sống riêng hơi loạn nhưng không ảnh hưởng đến đại cuộc.

Nhưng dính dáng đến em gái của mình thì Hạ Băng sao có thể đứng im mà nhìn. Hạ Tuyết sao có thể làm vợ bé được? Cho dù Hạ Tuyết đồng ý thì bố bọn họ cũng không đồng ý.

Hạ gia là một đại gia tộc thì không bao giờ cho phép công chúa nhà mình trở thành vợ bé của người.

Nhưng mà Hạ Băng lại hiểu tính cách của Hạ Tuyết. Cô bé này còn quật cường hơn hắn. một khi quyết định thì đừng nói mười con trâu, mà mười chiếc tàu cũng không kéo lại được.

"Em không thích hắn là tốt nhất. Dương Minh có nhiều bạn gái lắm. Anh không hy vọng em có quan hệ gì với hắn" Hạ Băng nói.

"Vậy có quan hệ gì với em" Hạ Tuyết không cho là đúng, Dương Minh có bạn gái hay không thì Hạ Tuyết hiểu rõ.

"Anh chỉ nhắc em một chút mà thôi" Hạ Băng do dự một chút rồi nói: "Hơn nữa Dương Minh này không thích bị quản lý, không biết chừng sẽ gây họa lớn. Anh chỉ."

"Chỉ gì cơ?" Hạ Tuyết thấy Hạ Băng không nói nữa liền vội vàng hỏi.

Hạ Băng thở dài một tiếng thầm nghĩ con bé ngốc. mình chỉ lừa một chút mà cô bé đã mắc câu, vậy mà nói không có ý gì với Dương Minh? Hạ Băng đưa tay xẹt ngang qua cổ rồi nói: "Nếu không anh chỉ có thể ra tay với hắn"

"Anh dám" Hạ Băng giật mình đứng bật dậy, đầu đụng vào xe. Lúc này nàng mới nhớ mình đang ngồi trong xe, chẳng qua vẫn mở to mắt hung ác nhìn chằm chằm Hạ Băng: "Anh mà giết hắn, em không nhận anh là anh trai"

Hạ Băng đúng là muốn khóc. Em gái à, khi còn bé ai tốt với em? Ai mua đồ ăn ngon cho em, em gây họa ai chịu thay cho em? Vậy mà hôm nay vì một người đàn ông em lại muốn quyết liệt với anh. Đau lòng quá.

"Anh giết hắn thì có quan hệ gì với em? Em không phải là thích hắn đó chứ?" Hạ Băng bất đắc dĩ nói.

"Em. em đúng là không thích hắn mà. Nhưng anh không thể giết người vô tội. Anh giết hắn thì bạn gái của Dương Minh sẽ đau lòng như thế nào? Em quan hệ rất tốt với bạn gái của hắn. Cô bé đó rất đáng thương"

"Trần Mộng Nghiên đáng thương?" Hạ Băng không cảm thấy Trần Mộng Nghiên có gì đáng thương cả.

"Em nói chính là Lâm Chỉ Vận" Hạ Tuyết nói.

Hạ Băng lắc đầu thầm nói em cũng biết Dương Minh có hai bạn gái, em còn lao vào làm gì? Chẳng qua vì làm Hạ Tuyết an tâm nên Hạ Băng nói: "Anh chỉ đùa em chút thôi mà. Tổ chức của anh chẳng lẽ em còn không biết? Đối với nhân viên trong cục đều thả lỏng mà, bọn họ muốn làm gì thì cục có thể ngăn cản sao? Chỉ cần không ảnh hưởng đến an ninh quốc gia và xã hội thì không bao giờ để ý"

"Vậy anh dọa em làm gì?" Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

"Không có gì" Hạ Băng thầm nghĩ đây thử xem địa vị của Dương Minh trong lòng cô cơ mà? Chẳng qua Hạ Băng đã có được đáp án mà mình cần. hắn không có biện pháp gì hết, chỉ có thể hy vọng vào Hạ Tuyết.

Chính quyền dù Hạ Tuyết muốn làm như thế nào thì Hạ Băng đều ủng hộ. Hạ Băng đổi đề tài mà nói: "Đúng rồi, công lao lần này khi công bố ra ngoài sẽ do cục Công an nhận. Bởi vì Dương Minh bắt được hung thủ nên công lao này cho ai thì hắn có quyền rất lớn"

Nghe thấy công lao lớn như vậy mà rơi vào đầu cục Công an, Hạ Tuyết không khỏi thở hổn hển. Chẳng qua bố vợ Dương Minh là Trần Phi, công lao này có lẽ Dương Minh sẽ đưa cho Trần Phi.

"Vậy. hắn cho ai?" Hạ Tuyết hỏi.

"Hắn nói. hắn muốn cho em" Hạ Băng nói.

"Hả?" Hạ Tuyết vui mừng nói: "Cho em, thật sao?"

"Thật mà" Hạ Băng cười khổ nói: "Đây là công lao thứ hai hắn cho em phải không? Còn nói giữa hai người không có chuyện gì. Anh không tin"

"Bọn em là bạn tốt" Hạ Tuyết đỏ mặt nói: "Hơn nữa hắn là phiếu cơm suốt đời của em, không chiếu cố em thì chiếu cố ai chứ?"

"Hả?" Hạ Băng giật mình mở to mắt nhìn chằm chằm Hạ Tuyết: "Em nói gì? Phiếu cơm suốt đời? Hai người đã."

Thấy Hạ Băng như vậy, Hạ Tuyết cũng biết lời mình nói hơi mập mờ nên vội vàng giải thích: "Anh hai, anh đừng hiểu lầm. Ý của em là làm hắn về sau phải mời cơm em, không có ý khác"

Lúc trước Hạ Tuyết nói phiếu cơm suốt đời chỉ là đùa, nhưng sau này khi lên mạng thấy nó có nghĩa khác thì nàng mới hiểu.

Chẳng qua nàng và Dương Minh quen trêu đùa nhau nên thành quen. Nhưng lúc này nói với Hạ Băng thì hơi mập mờ nên Hạ Tuyết vội vàng giải thích.

Không ngờ càng giải thích càng loạn. Hạ Băng thấy Hạ Tuyết như vậy liền cười khổ một tiếng. Xem ra mình đoán không sai rồi. Giữa Hạ Tuyết và Dương Minh đúng là có chuyện.

"Được rồi em gái, anh không nói gì nữa. Chuyện của em, em tự quyết định. Chẳng qua dù như thế nào thì anh cũng ủng hộ em"

"Anh." Hạ Tuyết làm nũng kêu lên nhưng không nói gì nữa. Hạ Tuyết lúc này đang rất loạn, bị Hạ Băng nhắc như vậy nên nàng muốn đánh giá lại quan hệ giữa mình và Dương Minh.

Chẳng lẽ mình thật sự thích Dương Minh sao? Phì phì phì, ai thèm thích hắn. Hạ Tuyết lắc đầu rồi cười ha hả, nàng không nghĩ đến việc này nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc