NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Mà Trương Tân lại thường xuyên cùng tới ăn cơm với Dương Minh, cho nên bà chủ biết Trương Tân, hơn nữa mỗi lần bọn họ tới đều giảm giá cho mỗi người một chút.

- Vâng, tốt nghiệp rồi, hôm nay trở về xem một chút nên đi ngang qua nơi này! - Dương Minh gật đầu cười.

Bà chủ hơi hâm mộ nhìn thoáng qua chiếc BMW đậu bên ngoài của hai người, mặc dù không biết cụ thể bao nhiêu tiền nhưng nhất định là không rẻ! Không thể nghi ngờ, hai người này bây giờ cũng phát đạt, không còn là học sinh nghèo lúc trước nữa! Nhưng mà thế thì cũng là người tốt gặp lành, bà chủ cũng cảm thấy Dương Minh cùng Trương Tân làm người không tệ cho nên có thành tựu bây giờ cũng bình thường.

- Ăn chút gì chứ? Đầu bếp vẫn là người lúc trước, tất cả thức ăn cũng là mùi vị cũ! - Bà chủ cười nói.

- Có thừa phòng riêng không? Chúng cháu có chút chuyện cần bàn. - Dương Minh hỏi bà chủ.

- Tất nhiên là có! Thời gian này, trường học tổ chức lớp tự học buổi tối rồi, đều không có khách gì cả! - Bà chủ dẫn Dương Minh và Trương Tân tới một căn phòng riêng, sau đó đưa thực đơn cho bọn họ.

Dương Minh nhận lấy thực đơn, chọn mấy món trước kia hai người thường ăn.

Dương Minh tới nơi này cũng là nhớ về thời xưa một chút, hơn nữa là tâm sự cùng Trương Tân, cũng không phải ăn là chủ yếu.

Bà chủ nhìn thấy Dương Minh chọn nhiều món ăn như vậy nhất thời mừng rỡ xuống bếp gọi món.

Mà Dương Minh thì hàn huyên cùng Trương Tân.

- Tân tử, công ty châu báu làm ăn thế nào? - Dương Minh tùy ý hỏi.

- Cũng không tệ lắm! Bây giờ mức tiêu thụ mỗi quý đã hơn ngàn vạn, lợi nhuận cũng có mấy trăm vạn. - Trương Tân lưu loát nói:

- Lão đại, phần hoa hồng mày được chia cũng đã tới ngàn vạn rồi, khi nào thì mày tới lấy?

- Không cần, để trong công ty cũng được. - Dương Minh khoát tay áo, lấy một phần giấy tờ ra đặt trước mặt Trương Tân:

- Mày xem phần giấy tờ này một chút, nếu không có vấn đề thì ký vào.

Trương Tân hơi khó hiểu nhận lấy giấy tờ Dương Minh đưa, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ "hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần" thì nhất thời sợ hết hồn, chẳng lẽ Dương Minh muốn thu hồi hết cổ phần trong tay lại? Nhưng mà Trương Tân thấy Dương Minh không phải là loại người như vậy mà!

Mang theo nghi ngờ, Trương Tân cẩn thận đọc xuống dưới, nhưng mà vừa nhìn xuống lại càng bị hù dọa mạnh, bởi vì nội dung hiệp nghị lại là Dương Minh chuyển cổ phần của hắn cho mình vô điều kiện!

- Lão đại… mày muốn chuyển tất cả cổ phần của công ty châu báu cho tao sao? - Trương Tân hơi khó tin nhìn Dương Minh.

- Ừ, đều cho mày hết. - Dương Minh gật đầu:

- Tao giữ trong tay cũng không dùng vào việc gì, coi như trước khi tao đi lưu lại một chút sản nghiệp cho người anh em tốt này, mày không chê ít là được.

- Ít? Nhiều như vậy… ít làm sao được? Nhưng mà lão đại, tao nghe hơi không hiểu được, đang yên đang lành mày đưa những cổ phần này cho tao làm gì? Hơn nữa, mày vừa nói đi cái gì? Trước khi đi? Đây là ý gì?

Trương Tân nghe như lọt vào sương mù, không biết lời Dương Minh nói rốt cuộc có ý gì.

- Thân phận của tao, mày đại khái có thể hiểu một chút. - Dương Minh khoát tay áo, ý bảo Trương Tân bình tĩnh đừng vội, sau đó nói:

- Lúc ở Las Vegas, mày đã biết tao còn có một thân phận đặc thù, đúng là thuộc về một ngành thần bí của quốc gia, gọi là cục điều tra thần bí, đặc biệt thi hành một ít nhiệm vụ đặc thù, khẩn cấp, nguy hiểm. Tính chất công việc cũng giống với đặc công, nghề của bọn tao bên ngoài cũng gọi là đặc công…

- Tao kháo! Lão đại, mày trâu vậy à? - Trương Tân mở to hai mắt nhìn, lúc trước dù biết một phần nhỏ về chuyện của Dương Minh nhưng lại không ngờ Dương Minh lợi hại như thế, lại là đặc công, làm cho Trương Tân kinh ngạc tột đỉnh.

- Ha ha, lần trước tao không cùng mày trở về nước cũng là vì có nhiệm vụ khẩn cấp cần thi hành nên mới ở lại! - Dương Minh nói:

- Mà hai ngày sau, tao còn phải đi thi hành một nhiệm vụ tương đối đặc thù, chẳng qua nhiệm vụ này cũng khá nguy hiểm, có thể trở lại hay không cũng không dám nói chắc…

- A! Không phải chứ, lão đại? - Vẻ mặt Trương Tân trong nháy mắt trở nên hơi mất tự nhiên, trong mắt tràn đầy lo lắng:

- Thật hay giả? Làm sao tao lại cảm thấy như đang nằm mơ? Lão đại, mày không gạt tao đấy chứ?

- Không có gạt mày, thật sự tao phải đi thi hành nhiệm vụ, trước khi đi có một chút chuyện hậu sự phải hoàn thành mới được. - Dương Minh khoát tay áo, thở dài nói:

- Công ty châu báu để lại cho mày, sau này kinh doanh cho tốt, không chừng ngày nào đó tao trở về lại gặp mày nói muốn quay lại cũng không chừng!

Dương Minh nói ra một câu đùa giỡn nhưng mà Trương Tân thì không cười nổi, vẻ mặt đau khổ, không biết nói cái gì cho phải, bởi vì hắn thật sự không biết nói gì, rốt cuộc hắn cũng biết tại sao Dương Minh lại gọi mình ra ăn cơm!

Dương Minh ngoại trừ nhớ về chuyện xưa thì còn muốn tự nói với mình đại sự này, nhưng mình ngoại trừ lắng nghe ra thì không thể có bất cứ ý kiến gì, bởi vì hắn không hiểu những điều này, hơn nữa cũng không thể ngăn cản Dương Minh, bởi vì nếu ngăn cản mà nói… Dương Minh chắc cũng không nghe hắn!

Dương Minh nếu đã lựa chọn nói với hắn những chuyện này thì cũng đã quyết định chủ kiến rồi, vậy cũng chỉ đơn thuần coi mình là một người bạn tri kỷ nói hết ra mà thôi! Sau khi Dương Minh chuẩn bị xong hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần thì đã buông chuyện này xuống rồi.

- Tao rất hi vọng mày sẽ trở lại… - Trương Tân cười khổ một cái:

- Nếu mày có thể không đi, tao đem hết cổ phần của tao cho mày, tao cũng đang nói thật lòng…

Dương Minh cũng không hoài nghi sự thành thật của Trương Tân, bởi vì Trương Tân vốn không phải là kẻ xem tiền cao hơn bạn. Lúc trước đi học cũng chưa từng so đo những thứ đó. Cho nên sau khi Dương Minh phát đạt cũng chưa từng quên Trương Tân, công ty châu báu dù phát triển không ngừng, kiếm tiền càng ngày càng nhiều nhưng cũng không bỏ được.

- Ha ha, tốt, vậy thì mày cứ chờ tao bình yên trở lại đi. - Dương Minh cười uống một ngụm nước trà. Giờ phút này hắn đã yên lòng rồi, ngoại trừ không yên lòng về những người bên cạnh này, Dương Minh không còn chút cảm giác mâu thuẫn nào với hành trình tới Vân Nam hai ngày sau.

Trương Tân gật đầu, cũng không nói gì nữa, yên lặng uống trà cùng Dương Minh, hai người còn lái xe cho nên Dương Minh cũng không uống rượu

Bởi vì giờ phút này tiệm cơm không có nhiều người nên thức ăn rất nhanh đã được mang lên, hai người dường như nhớ lại thời trung học, bắt đầu ăn như lang như hổ.

Buổi tối khi về nhà, Dương Minh cũng chỉ vỗ vỗ bả vai Trương Tân:

- Tao nói mày này, trước tiên đừng nói với mấy người Trần Mộng Nghiên.

- Mấy cô ấy không biết mày muốn đi? - Trương Tân hơi kinh ngạc hỏi.

- Biết, nhưng mà tao không nói tính nguy hiểm của nhiệm vụ cho mấy cô ấy, chỉ nói là có thể phải đi rất lâu, ngắn thì một năm nửa năm, lâu thì mười năm hai mươi năm, cho các cô ấy một đoạn thời gian ổn định tâm lý. Thời gian lâu dài tất nhiên cũng tự quên lãng mà thôi….

Bình luận

Truyện đang đọc