Dương Minh nhấc điện thoại lên: "Alo."
"Tiên sinh…Xin hỏi ngài có cần Massage không? Chúng tôi phục vụ rất tốt.Qua đêm chỉ có 200 đồng thôi…" Một giọng nói thủ thỉ đầy yêu mị trong điện thoại vang lên nói với Dương Minh.
Đây không phải điện thoại mà Tất Hải nói sao? Người Dương Minh tự nhiên nóng bừng lên, giọng nói này đúng là yêu mị đến cực điểm, nếu là người con trai nào có định lực không tốt thì sẽ cần đến cô ta ngay, chẳng trách Tất Hải nghe cô ta nói xong lửa dục liền bùng phát, ngay cả người có định lực như Dương Minh mà có chút động dục.
Nhưng, quả thực là giọng nói này rất dễ nghe…làm cho Dương Minh ngứa ngáy, liếc trộm Kinh Tiểu Lộ 1 cái, thầm nghĩ, xem ra Kinh Tiểu Lộ chắc là không nghe thấy gì chứ? Nếu để nàng nghe được, phỏng chừng không khí giữa 2 người càng thêm ám muội…
Đương nhiên, Dương Minh sẽ không ngu ngốc gì mà cần đến dịch vụ massage, bởi vì Dương Minh biết rằng người gọi điện và con hàng cơ bản là 2 người khác nhau, những khách sạn như thế này thường có mấy nhân viên có giọng nói đặc biệt ngọt ngào để chuyện gọi những cuộc điện thoại như thế này…
Nhưng, đầu dây bên kia sau khi nói xong câu nói đó liền dừng lại không nói nữa.Dương Minh vừa định mở mồm cự tuyệt, điện thoại liền bị Kinh Tiểu Lộ giật lấy, nói vào trong điện thoại: "Cần cái đầu mày à, bà cô màu cũng là tốt nghiệp massage chuyện nghiệp đây."
Nói xong, Kinh Tiểu Lộ liền đập mạnh điện thoại xuống.
"Oa." Dương Minh bị hành động của Kinh Tiểu Lộ làm cho ngây ngẩn.Kinh Tiểu Lộ tuy rất hung dữ, chuyện này Dương Minh cũng biết, nhưng là lúc trước cơ.Từ sau khi vào làm việc ở Giải trí Danh Dương, hình tượng của Kinh Tiểu Lộ đều là 1 ôn nhu thục nữ, vào lúc này đột nhiên phát hỏa làm cho Dương Minh có chút không hiểu.Dương Minh đang muốn hỏi tại sao thì nghe thấy Kinh Tiểu Lộ mở miệng trước.
"Dương Minh, anh có ý gì đây?" Có thể nhìn ra, lần này Kinh Tiểu Lộ tức giận thật sự rồi, nếu không Kinh Tiểu Lộ trừ lần 2 người gặp mặt ở nhà ăn ra, Kinh Tiểu Lộ chưa có lần nào to tiếng với Dương Minh như thé này.
Cho dù là cáu giận đi nữa thì cũng chỉ tức giận mà oán trách vài câu mà thôi, chứ chưa bao giờ to tiếng như thế này.
"Anh…Có ý gì chứ?" Dương Minh bị hành động đột nhiên như sư tử Hà Đông của Kinh Tiểu Lộ làm cho rất là mơ hồ.
"Anh cảm thấy, ngay cả 1 con hàng massage mà em cũng không bằng sao?" Kinh Tiểu Lộ thấy Dương Minh sống chết không nhận, tức lên tận cổ, giận dữ nhìn Dương Minh.
"Em nghĩ đi đâu đấy? Anh nói thế khi nào chứ?" Dương Minh lần này càng thêm hoảng hốt rồi.
"Anh còn không thừa nhận?" Kinh Tiểu Lộ hừ 1 tiếng nói: "Vậy vừa rồi anh nghe điện thoại, tại sao không dập ngay đi? Lại cong lấm la lấm lét nhìn trộm em? Anh nói, có phải anh động tâm rồi không? Muốn gọi con hàng đấy?"
"Anh…" Dương Minh bị Kinh Tiểu Lộ chụp cho cái mũ to tướng lên đầu, không biết nên nói cái gì nữa.
"Anh muốn nói cái gi? Anh muốn giải thích? Giải thích chính là giả dối." 1 câu nói của Kinh Tiểu Lộ đã làm cho ý định muốn giải thích của Dương Minh bị dập đi.
Dương Minh không biết nói cái gì nữa, theo ý của Kinh Tiểu Lộ, mình có nói cái gì cũng là giả dối…Sao mình lại oan uổng thế này?
Nhưng mà Kinh Tiểu Lộ càng nói càng kích động: "Dương Minh, em biết anh vẫn không coi thường em, luôn cảm thấy em là 1 tiểu thái muội, em thích anh nên mới theo đuổi anh, anh còn xa cách với em.Em biết, em không thể so được với Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai, Lâm Chỉ Vận, nhưng anh cũng không thể không nhìn đến em chứ!Em như vậy không đủ để khơi dậy cảm hứng của anh sao? Anh còn đi tìm hàng chứ hả?"
"Anh…Chuyện này…" Dương Minh sau khi nghe Kinh Tiểu Lộ kể khổ, đúng là có cảm giác dở khóc dở cười.Nhưng Dương Minh cũng hiểu được trong lòng của Kinh Tiểu Lộ có phần nào đó nào đó hơi tự ti.
Tuy Kinh Tiểu Lộ bây giờ là đại cổ đông của 2 công ty, lại còn là Chủ tịch của 1 trong 2 công ty đó, nhưng hết thẩy những cái này cũng không che đậy được hết sự chua sót của Kinh Tiểu Lộ đối với chuyện cũ của nàng.
Cho dù Kinh Tiểu Lộ vẫn tự hào là mình vẫn chưa làm cái việc bán thân và linh hồn của mình, nhưng với cái việc chuyên đi lừa gạt người khác thì cũng không có vinh dự gì, so với 1 Trần Mộng Nghiên ngoan ngoãn học hành giỏi giang, Kinh Tiểu Lộ khó tránh khỏi có tâm lý tự ti.
"Em đã chủ động trao thân cho anh rồi, vậy mà anh vẫn còn muốn đi tìm hàng, Dương Minh, anh nói đi, có phải là anh không coi em ra cái gì đúng không?" Kinh Tiểu Lộ nói đến đây, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
"Tiểu Lộ, cuối cùng là em đang nói cái gì? Anh nói với em muốn gọi gái massage lúc nào chứ?" Từ trong lòng Dương Minh hiểu được tâm tí tự ti của Kinh Tiểu Lộ, nhưng cũng rất kì quái, tại sao mà Kinh Tiểu Lộ cừ nhất định cho rằng mình muốn tìm gái chứ?
Chẳng lẽ, cho dù lúc trước nàng có là 1 tiểu thái muội bất cần đời, thì bây giờ cũng là Chủ tịch 1 công ty, mình làm sao có thể cảm thấy 1 con hàng lại có thể mạnh hơn nàng được chứ?
"Anh không tìm cái massage, vậy sao khi nghe điện thoại cỉa nó, anh không lập tức cự tuyệt hoặc là dập máy đi mà lại cầm điện thoại lấm lét nhìn trộm em?" Kinh Tiểu Lộ chất vấn.
"Em nói chuyện này à?" Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong cười khổ nói: "Tiểu Lộ, em hiểu nhầm rồi, anh không dập máy ngay là ví nghĩ đến chuyện của Tất Hải, anh sợ em nghe thấy, là sợ anh cũng sẽ giống như Tất Hải bị lửa dục thiêu đốt làm cho không khí giữa 2 chúng ta càng thêm đó đó…
"Thật sao?" Kinh Tiểu Lộ sau khi nghe Dương Minh giải thích, mắt liền sáng lên, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi.
"Tự nhiên là thật rồi." Dương Minh nói: "Em cũng nghĩ là anh không chịu nổi rồi, anh làm sao có thể đi tìm gái massage chứ? Với lại anh cũng không có ý côi thường em."
"Không có gì…Vậy anh đừng để ở trong lòng…" Kinh Tiểu Lộ ngượng ngùng, nhưng đối với đề tài" coi thường" thì không muốn nhắc đến nữa.
"Tiểu Lộ, có phải là em cảm thấy, những chuyện trước kia của em sẽ bị anh hay là người khác coi thường?" Dương Minh cũng không có tránh né cái đề tài này mà tiếp tục hỏi.Hắn cảm thấy cần phải giải khai cái nút thắt trong lòng Kinh Tiểu Lộ, nếu không thì chuyện này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng nàng.Nói không chừng 1 lúc nào đó nó sẽ đem đến 1 vết thương trí mạng.
"Dương Minh, anh đừng nói nữa…Coi như em vừa rồi là nói lung tung có được không, em không muốn nhắc đến chuyện ngày trước nữa." Kinh Tiểu Lộ lắc lắc đầu.
"Tiểu Lộ, thực ra, em thấy anh ngày nào cũng giống như rất là tiêu sái, trong tay có rất nhiều công ty, ở Tùng Giang giống như có thể 1 tay che trời…Thực ra, quá khứ của anh cũng không tốt…" Dương Minh thở dài nói: "Em lúc trước là 1 tiểu thái muội, mà anh là 1 tên côn đồ, 2 chúng ta đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, anh làm sao mà coi thường em chứ?"
Đối với chuyện cũ của Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ cũng biết 1 chút, nghe Dương Minh nói như vậy, nghĩ kĩ lại vẫn là có đạo lý.Ánh mắt của mình lúc trước đều nhìn vào những người bạn gái của Dương Minh, cảm thấy quá khứ của mình không tốt đẹp gì, nhưng lại không nghĩ gì đến Dương Minh.
"Để mà nó ra, anh đã từng ngồi tù cơ, không phải là còn xấu hổ hơn em sao?" Dương Minh nói: "Cũng là Chỉ Vận có tình có nghĩa, anh mới tránh được kiếp nạn ngục tù, em lúc trước là 1 nữ côn đồ, sùng bái bạo lực…Thực ra chúng ta không phải giống nhau sao?"
"Nói như vậy, vẫn là em và anh xứng đôi sao?" Kinh Tiểu Lộ lúc trước chỉ là để ý đến những bạn giá bên cạnh Dương Minh, vì vậy với quá khứ của mình thủy chung vẫn là 1 khúc mắc ở trong lòng, nhưng sau khi nghe Dương Minh nói xong liền có cảm giác như được khai sáng, cả người nhẹ nhàng đi không ít.
Đúng vậy, Dương Minh lúc trước cũng là 1 tên côn đồ, vậy mình còn phải lo lắng cái gì nữa? Nghĩ đến Dương Minh đối với sinh hoạt trước kia của mình cũng rất là thông cảm.Loại tiểu thái muội đi lừa tiền của người khác như mình e rằng Dương Minh cũng thấy bình thường.
"E rằng là như vậy?" Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong cười khổ 1 lúc, hắn cũng không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại dễ dàng mà nghĩ thông được như vậy, nói được là được ngay, không lôi thôi rườm rà gì hết.
"Ha ha." Kinh Tiểu Lộ không nhịn được cười toáng lên: "Vậy anh nói, sau này Trần Mộng Nghiên các chị ấy có coi thường em không?"
Bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu, đã nghĩ đến sau này rồi? Dương Minh không khỏi ngạc nhiên, Kinh Tiểu Lộ này suy nghĩ cũng quá xa đi chứ? Nhưng e rằng mình và nàng cũng sẽ không có tiến triển gì rồi, tối thiểu là trước khi mình đi Vân Nam sẽ không có xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng Dương Minh cũng không đành lòng đả kích Kinh Tiểu Lộ, vẫn nói: "Nàng ý coi thường em, không phải là cũng giống như coi thường anh sao? EM nghĩ xem có thể không?"
"Chuyện đó…cũng là không có đâu…" Kinh Tiểu Lộ cân nhắc 1 lúc, cũng đúng là như vậy, Trần Mộng Nghiên coi thường mình, không phải cũng là coi thường Dương Minh sao? Nên không nhịn được lại 1 lần nữa vui mừng trở lại.