NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Sao? Mày không thể ngờ phải không?" Dương Minh cười lạnh nói.

"Chỉ sợ mày đang thổi da bò!" De Ruff trầm ngâm một chút lúc rồi cười nói: "Đừng tưởng mới giết vài người thì đã biến thành sát thủ, mày có biết một sát thủ thực sự là gì không?"

Dương Minh nhướng mày. Khác với lão đại của những bang nhỏ như Phác Đại Ngưu hay Minkhôngwski thì tâm cơ của De Ruff này vô cùng thâm trầm. Không trách được có thể đảm nhiệm Phó bang chủ Hắc Ưng bang.

"Sao? Chẳng lẽ theo ý của Victor De Ruff tiên sinh, ngài rất am hiểu về các sát thủ sao?" Dương Minh cười cười hỏi lại.

"Am hiểu thì không dám, bất quá một phó thủ lĩnh đại bang hắc đạo như tao đối với các sát thủ cũng có có chút liên hệ, xin hỏi Lệ Mộc Dịch tiên sinh thuộc tổ chức nào?"

De Ruff vòng vo là đang muốn kéo dài thời gian. Đương nhiên hắn không tin lời Dương Minh. Các sát thủ nổi tiếng ở phân bố tại Âu Mĩ chứ Trung Hoa thì không có. Mấy tổ chức cỡ lớn thì De Ruff cũng biết một chút.

"Tao thuộc tổ chức nào sao?" Dương Minh thản nhiên hỏi: "Chúng mày ở đây có nghe tổ chức Ưng Nhãn chưa?"

"Ưng nhãn sát thủ?" Ánh mắt De Ruff đảo một cái: "Ở đây đúng là có tổ chức đó, nhưng mày có ý gì? Không lẽ mày muốn nói với tao là mày thuộc tổ chức đó? Đúng là thời gian trước nếu mày có quan hệ với bọn họ thì tao phải kiêng kị một phần. Nói không chừng sẽ trả hai người kia lại cho mày nhưng hiện tại thì hắc hắc…"

"Trả người lại cho tao?" Dương Minh nhất thời mặt lộ vẻ cổ quái.

De Ruff lại không chút nào giấu diếm nói: "Hắc đạo chúng tao không muốn đắc tội với sát thủ, trêu chọc tới bọn họ thì rất khó toàn mạng. Còn hiện tại ta không ngại nói cho mày biết, tổ chức này đã bị xóa tên ở nước Nga!"

"Xoá tên?" Trên mặt Dương Minh lộ vẻ suy tư: "Xem ra gã K.001 chiếm vị trí đặc biệt quan trọng trong tổ chức tam lưu này, sau khi hắn ngã xuống thì tổ chức cũng bị diệt."

"Mày biết về K.001?" Victor De Ruff rốt cục có chút dao động, người biết Nhãn Ưng sát thủ thì không ít nhưng danh tiếng của K.001 hầu như không lộ ra bên ngoài.

"Ùa. Tao biết vì chính tao đã hạ thủ hắn." Dương Minh hờ hững nói.

"Hắn chết dưới tay mày?" Vẻ mặt De Ruff bắt đầu ngưng trọng: "Mày nói vậy có chứng cớ gì không?"

"Chứng cớ?" Dương Minh nhún vai: "Tao giết hắn thì cần chứng cớ gì sao?"

"Được rồi, vậy mày đã xử lý hắn thế nào, ở đâu?" Sắc mặt Victor De Ruff âm trầm hỏi nhưng Dương Minh cười như không phải cười nhìn hắn.

"Đúng rồi, không ngại nói cho mày biết. Sở dĩ tao xử lý hắn là vì có một tiểu tử gọi là Âu Dương Quân Viễn dám bất lợi với bạn gái của tao. Khi đó tao liền chặt đứt ngón tay của hắn để giáo huấn. Không ngờ tiểu tử này trở về tìm Âu Dương Quân Uy cùng Âu Dương Kham Khởi tính tìm tao báo thù. Gia tộc bọn chúng cùng sát thủ K.001 tới làm phiền tao, không có biện pháp tao đành phải hạ thủ chúng."

Vẻ mặt Victor De Ruff rốt cục biến sắc! Dương Minh nói khá rõ ràng. Việc tổ chức Ưng Nhãn được gia tộc Âu Dương đứng sau ủng hộ vốn là một bí ẩn. Đừng nói là người Trung Hoa mà ở nước Nga này không mấy ai biết điều đó. De Ruff do có một chút quan hệ làm ăn với Âu Dương Kham Khởi nên mới biết điều này.

Ý của Dương Minh cũng khá rõ. Khi trước hắn từng vì nữ nhân của mình mà không ngại tiêu diệt cả tổ chức Nhãn Ưng sát thủ cùng gia tộc Âu Dương. Hiện giờ hắn tìm tới Hắc Ưng bang cũng là vì hai nữ nhân!

"Sao tao có thể tin chuyện này?" Victor De Ruff đã bắt đầu tin lời đối phương nhưng ngoài miệng còn hỏi một câu vớt vát. Hiện hắn đang rơi vào cảnh tiến thối lưỡng nan, Người trước mặt tuyệt đối không phải người thường. Không cẩn thận là Hắc Ưng bang liền gặp họa nhưng đem hai người Trần Mộng Nghiên giao thì hắn không cam lòng.

"Tao cần mày tin sao?" Dương Minh lắc đầu: "Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là tao xử lý luôn thằng mày với đám người ở đây, khi đó không sợ Dorodenkhông không thỏa hiệp."

Lời hắn còn chưa dứt thì cánh cửa xe được mở ra. Krichenkhông bưng hai ly cà phê, thần tình nịnh hót ló mặt vào:

"Mr Victor. Cà phê đã mua về. A? Anh là ai. a."

Lời còn chưa dứt thì Krichenkhông đã ngã ngửa trên mặt đất, ly cà phê đổ ra bắn cả sang người De Ruff.

"Hắn quấy rầy chúng ta nói chuyện nên tao đành phải cho hắn ngậm miệng. Victor De Ruff tiên sinh, ngài sẽ không trách móc tôi chứ?" Dương Minh cười nhe răng, vừa hạ sát một người mà bộ dáng thản nhiên như không.

De Ruff là phó Bang chủ một bang, số người ngã xuống trước mặt hắn không phải một ngàn thì cũng đến tám trăm, khi trước chưa từng chớp mắt nhưng hiện tại thật hoảng sợ vô cùng!

Hắn chỉ thấy Dương Minh búng ngón tay mà Krichenkhông còn chưa kịp phản ứng, đã biến thành một xác chết hồ đồ! Trên thi thể cũng không thấy có thương tổn gì.

Lúc này một cỗ hàn khí từ sống lưng xông lên đầu khiến De Ruff choáng váng, rất lâu rồi hắn không có cảm giác cái chết cận kề trong gang tấc thế này!

Dù đã trải qua cả trăm trận chiến nhưng hiện tại De Ruff vô cùng sợ hãi! Cảm nhận được sự bất lực cùng sinh mệnh của mình trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết! Hắn đã tin Dương Minh là một gã sát thủ! Cũng tin toàn gia Âu Dương Kham Khởi cùng sát thủ K001 là bị người trước mặt hạ thủ. Sau một thoáng trấn tĩnh, De Ruff cười gượng nói:

"Lệ tiên sinh nói giỡn rồi, giáo huấn thuộc hạ vốn là trách nhiệm của tôi. Ngài thay tôi vất vả như vậy, tôi còn phải cảm tạ mới đúng" Dương Minh thầm cười lạnh, thái độ tên này chuyển biến rất mau a? Có thể giết Krichenkhông gọn gàng như thế là đã Dương Minh dùng dị năng quan sát từ xa, khi tên này vừa mở cửa xe là hắn lập tức xuất thủ.

"Victor De Ruff tiên sinh, chuyện hai con tin nên tính sao?" Lúc này Dương Minh thoải mái ngửa người gác chân bắt chéo nằm ngả trên ghế sa lon như không để De Ruff vào mắt. Tuy vậy với năng lực giám thị ba trăm sáu mươi độ chung quanh, tất cả những của động của đối phương hắn đều rõ ràng.

Mắt thấy Dương Minh kiêu ngạo như thế nhưng De Ruff không dám có hành động thất thố nào, nghĩ ngợi một lát rồi đáp:

"Được rồi Lệ tiên sinh, Hắc Ưng bang chúng tôi cũng là tổ chức có danh dự, trên thế giới cũng có chút phân lượng. Tình thế hiện nay chúng tôi không thể không thỏa hiệp, nhưng ngài có thể ra nói ngài thuộc tổ chức sát thủ nào không? Như vậy chúng tôi thả hai vị tiểu thư thì kẻ khác cũng không dám nói gì! Nhưng nếu đến đường cùng thì toàn bộ Hắc Ưng bang cũng sẽ liều mạng với ngài! Cho dù thế lực sau lưng cường đại thế nào hiện tại ngài chỉ có một mình."

"Vậy sao?" Dương Minh nheo mắt, thần sắc cổ quái nhìn De Ruff. Thì ra Hắc Ưng bang đã xuống nước nhưng lại muốn không quá mức mất mặt:

"Mày còn cho là chúng mày có tư cách liều mạng với tao sao? Tao có thể lên xe của mày mà không một thủ hạ nào của chúng mày hay biết, mày cho rằng bọn chúng có thể giữ được tao ở đây?"

"Điều này…" Victor De Ruff không nghĩ rằng một chút thể diện Dương Minh cũng không cấp cho, nhất thời khuôn mặt già đỏ lên.

"Bất quá mày đã muốn biết, nói cho mày cũng không sao." Dương Minh thản nhiên nói: "Tao đến từ gia tộc Hồ Điệp, mày biết hay không tao không cần nói thêm."

"Gia tộc Hồ Điệp!" Victor De Ruff vừa nghe tên này sắc mặt trở nên trắng bệch! Gia tộc Hồ Điệp, gia tộc sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới sao hắn lại không biết đây? Hắn còn tính là Dương Minh chỉ là một người nên có thể liều mạng. Nhưng hiện tại De Ruff như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào giữa mặt. Gia tộc Hồ Điệp chính là trong tổ chức sát thủ khủng bố nhất trong truyền thuyết, đấu đối với bọn họ thì chỉ có một con đường duy nhất là diệt bang.

"Châu Âu trấn Gaara, Hồ Điệp bảo?" Victor De Ruff cẩn thận lẩm bẩm.

"Mày cũng biết không ít đó?" Dương Minh cười như không cười nhìn hắn.

"Năm đó may mắn được gặp gia chủ Hồ Điệp một lần, lão nhân gia vẫn khỏe chứ?" Victor De Ruff hỏi dò.

"Chú Vương luôn mạnh như sư tử, không cần mày quan tâm. Mộc quản gia cũng rất tốt, mày còn muốn biết gì nữa?"

Thấy Dương Minh nhìn thấu dụng ý, nhất thời De Ruff có chút xấu hổ. Trong lòng khẳng định Dương Minh đến từ Hồ Điệp gia tộc, hắn ho khan hai tiếng: "Không. tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi."

"Được rồi. Tính nhẫn nại của tao có hạn, khi nào thì chúng mày trả người cho tao?" Dương không kiên nhẫn phất tay chất vấn De Ruff.

Theo Dương Minh, thực lực của hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt Hắc Ưng bang nhưng chỉ sợ bọn chúng sẽ bất lợi với Trần Mộng Nghiên. Như vậy đàm phán là phương thức giải quyết nhanh nhất.

Còn Hắc Ưng bang có tồn tại hay không thì không quan hệ đến hắn. Nếu bọn chúng ngoan ngoãn thì Dương Minh cũng cấp cho một đường thoát. Sau này Hắc Ưng Bang không đến Tùng Giang gây sự là được. Còn dù có muốn đem cả trấn Meillat này hủy đi thì cũng tốt.

"Hắc Ưng bang nhất định sẽ trả người cho Lệ tiên sinh." Victor De Ruff nói: "Chúng tôi nào có gan mà dám đắc tội với gia tộc Hồ Điệp khủng bố chứ! Nhưng Lệ tiên sinh cũng biết, chúng tôi bắt hai tiểu thư là để áp chế cảnh sát Tùng Giang, nếu hiện chúng tôi đưa người cho ngài, vậy…"

"Ý của mày là không thả người sao? Hay muốn cò kè mặc cả với tao?" Chỉ thấy thần sắc Dương Minh nhất thời âm lệ, ánh mắt lạnh lùng quét sang De Ruff, thanh âm băng hàn đến tận xương.

Bình luận

Truyện đang đọc