NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Tiểu thư mỹ lệ, xin phép cho tôi mời cô nhảy một bản chứ?" Lanka dùng tư thế mà hắn cho là tao nhã nhất, để nói với Thư Nhã.

Thư Nhã cùng cha đến tham gia bữa tiệc trên Elise, hoặc nói là, cha của nàng mượn danh tiếng của nàng để tham gia bữa tiệc này cũng chưa đủ.

Tuy rằng cha của Thư Nhã, Thư Hải Khoát, ở Hồng Công cũng có thể coi như là một lão đại hết sức lợi hại, trong người có bạc triệu! Nhưng so với những người trên con tàu này thì sao? Hồng Công là một nơi chật hẹp nhỏ bé, Thư Hải Khoát có thể là nhân vật trung tâm, nhưng đưa mắt nhìn ra thế giới, vậy thật sự không tính là gì.

Phần lớn những kẻ có tiền đều tập trung phát triển kinh tế tại Âu Mỹ, cho nên, có thể nói, Thư Hải Khoát chỉ miễn cưỡng đủ tư cách tham gia bữa tiệc này! Nhưng con gái của ông thì có thể, Thư Nhã tại Hồng Công, Đài Loan, Sin gapore, Malaysia đều rất nổi tiếng, đương nhiên đủ tư cách tham gia bữa tiệc này!

Vốn, Thư Nhã không thích tham gia loại hình thức này, nhưng không chịu nổi sự cứng rắn của cha, mới miễn cưỡng tham gia. Thường thì trong những bữa tiệc như vậy, những ngôi sao khác đều tìm cách tạo các mối quan hệ, nhưng Thư Nhã thì không cần mấy cái đó.

Nàng đã có đủ rồi, hơn nữa cũng không thiếu tiền, bản thân nàng cũng đã kiếm không ít, tiền trong nhà lại xài không hết, vả lại Thư Nhã cũng không có lòng tham, chỉ cần đủ xài là tốt rồi.

Hơn nữa, Thư Nhã còn có một tour lưu diễn đầu năm, cho nên không thể ở trên Elise quá lâu, mà sẽ ngồi máy bay trở về Hồng Công, mà hôm nay chính là đi theo cha gặp vài người bạn.

Thư Nhã đang đứng cạnh cha, đột nhiên có một người đàn ông da trắng đi đến hướng này, Thư Nhã tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào lại.

Khi Lanka giơ tay mời Thư Nhã khiêu vũ, thì Thư Nhã vẫn lịch sự từ chối, nàng không quen trong những trường hợp này, và nàng càng không phải là một người tiếp khách!

Chẳng qua, Thư Nhã từ chối, lại làm cho Lanka cảm thấy vô cùng mất mặt! Mặt của hắn lập tức đổi màu như tắc kè, hắn quay lại nói abc gì đó với tên Nhật Bản và hai con đàn bà kia, sau đó tên Nhật Bản này lập tức nói với Thư Nhã: "Vị này chính là Lanka tiên sinh! Ông ta mời cô nhảy, chính là vinh hạnh của cô!"

"Xin lỗi, tôi cũng không biết ông ta, hơn nữa, tôi cũng sẽ không nhảy!" Thư Nhã nhíu mày, nhàn nhạt nói, nàng đã cố gắng làm cho bản thân lễ pép nhất, nếu như ở Hồng Công, nàng đã xoay người bước đi.

Thư Nhã không biết Lanka, nhưng Thư Hải Khoát thì khác! Khi ông ta nghe tên Nhật Bản nói ra cái tên Lanka này, rõ ràng là biểu tình trên mặt đơ ra, lập tức nói: "Xin chào Lanka tiên sinh, đây là con gái của tôi, theo tôi đến tham gia bữa tiệc này, nó không quen với những tình huống này, nên xin ngài bao dung!"

Tiếng anh vốn là ngôn ngữ chính phủ tại Hồng Công, mà Thư Hải Khoát và tên Nhật Bản đều dùng tiếng anh, nghĩ rằng Lanka cũng có thể hiểu.

"Thư Hải Khoát à, tôi biết ông!" Tên Nhật Bản nghe xong cười lạnh: "Con gái của ông tôi cũng biết, Thư Nhã mà, ai mà không biết? Không quen? Lừa ai vậy? Làm ngôi sao mà còn giả bộ thanh thuần? Tôi cho ông biết, ở đây biết bao nhiêu con đàn bà muốn lên giường với Lanka tiên sinh một phút mà còn không được nữa là! Không phải là không nhắc ông, thức thời thì ngoan ngoãn phối hợp!"

Tên này bây giờ đang cố gắng lấy lòng Lanka, tổ chức của hắn chỉ là một tổ chức nhỏ, tên là Minh Nhật tổ, cái này không thể so với Cực Đạo tổ chức được, nguồn cung cấp bạch phiến ít đến đáng thương luôn, vì để tìm một nguồn cung cấp mới, nên lúc này mới tìm cách tạo dựng quan hệ với Lanka.

Yêu cầu của Lanka, hắn đương nhiên là phải thỏa mãn! Ở trong mắt hắn, Thư Nhã cũng chỉ là một ngôi sao mà thôi, trong đất nước của hắn, bất luận là ngôi sao thanh thuần cỡ nào, cũng chỉ là một công cụ tiếp khách mà thôi, cho nên căn bản là không để Thư Nhã vào mắt.

"Ưng Tự tổ trưởng, xin ngài tự trọng!" Thư Hải Khoát nhíu mày nói: "Nếu ngài không đi, tôi sẽ gọi bảo an!"

"Hừ!" Ưng Tư không nói gì, thì Lanka đã hừ lạnh một tiếng, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Thư Hải Khoát, lại nhìn Thư Nhã say đắm, nói: "Chúng ta chờ và xem!"

Tuy rằng Lanka luôn cho rằng bản thân rất ghê gớm, làm việc không cần nể mặt bất kì kẻ nào, nhưng ở đây dù sao cũng là Elise, là địa bàn của người ta, hắn không có khả năng không nể mặt chủ nhân chiếc thuyền này!

Hắn cũng không ngu đến nổi không nể mặt của chủ nhân Elise, tuy rằng chủ nhân Elise của con tàu này chỉ là một người phụ nữ, nhưng thằng nào dám khinh thường thế lực sau lưng nàng

Không ai biết được sau lưng Elise rốt cục là ai, cũng không biết được khi trêu chọc đến Elise sẽ có kết quả gì, bởi vì nàng là một sự tồn tại khủng bố!

Về phần khủng bố bao nhiêu, thì chẳng ai biết, nhưng theo tin đồn hành lang trên chiếc thuyền này thì, sau lưng của Elise, có lẽ là lực lượng của một quốc gia!

Cho nên, Lanka mới lựa chọn tạm thời nén giận, một khi bảo an đến, thì hắn càng thêm mất mặt, cứ rời đi trước rồi tính sau!

Chẳng qua, Lanka cũng cho rằng, mặc dù mình không muốn gây xung đột gì với Elise, nhưng cũng cảm thấy rằng, Elise cũng sẽ không chủ động làm khó hắn!

Chỉ cần trước mặt công chúng không làm nàng mất mặt, thì nàng sẽ không có hành động nước sông phạm nước giếng! Về đến phòng, Lanka vô cùng tức giận, uống liên tục mấy chén trà, còn tên Ưng Tự thì đứng bên cạnh tiếp tục nói những lời nịnh bợ vô cùng ghê tởm.

"Một con nhỏ không biết thức thời! Dám không nể mặt ngài!" Ưng Tử bắt đầu gáy: "Quả thật là hết muốn sống rồi!"

"Nói lầm bầm! Mẹ kiếp, mặc kệ là dùng phương pháp gì, tao nhất định phải có được nó! Ưng Tự, mày có biện pháp gì không?" Lanka ngẩng đầu hỏi.

"Cái này thì đơn giản thôi! Cho người bắt nó, nếu không chịu theo, thì áp dụng biện pháp mạnh! Còn sợ không được à?" Ưng Tự khinh thường nói.

"Cái này. được chứ?" Trong lòng Lanka cũng đang nghĩ đến chuyện này, nhưng mà hắn cảm thấy bản thân cũng là một thân sĩ, dù sao trước kia cũng chưa từng làm vậy với một cô gái nào.

"Một minh tinh thôi, cha của nó cũng chỉ là một thương nhân tại Hồng Công, trên du thuyền Elise này, còn có người nào có thể so sánh với ngài, Lanka tiên sinh vĩ đại chứ?" Ưng Tự tiếp tục gáy: "Tôi nghĩ, cho dù ngài có giết người, cũng không ai dám làm gì ngài"

"hahaha!" Lanka cười điên cuồng lên, nói: "Nói không sai! Lanka tao còn sợ ai? Được rồi, chuyện ày giao cho mày! Mẹ nó, dám mặt mất mặt mũi tao, tao sẽ hung hăng giáo huấn lại. tối hôm nay, tao phải làm nó chết trên giường!"

"Yên tâm đi Lanka tiên sinh, chuyện này cứ để tôi lo!" Ưng Tự cười giả dối, vỗ ngực cam đoan: "Chuyện như vậy tôi rất rành!"

"Ừ ừ, nếu mày làm tốt, tao có thể suy nghĩ chia một phần của Âu Mỹ cho mày!" Tâm tình của Lanka đang vui sướng, nên đưa ra một lời cam đoan.

"Không thành vấn đề!" Ưng Tự tổ trưởng kích động nói: "Như vậy thì cảm ơn Lanka tiên sinh trước! Tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này!"

"Vậy mày đi đi, tao không muốn đợi thêm một phút nào nữa! Bây giờ tao chỉ muốn đè nó lên giường, hung hăng làm chết nó." Lanka cười dâm đãng nói.

"Đúng rồi, Lanka tiên sinh, đây là thuốc tráng dương tốt nhất của quốc gia chúng tôi." (ôi thuốc tráng dương =)), vậy mà cũng đòi hung hăng =))) Ưng Tự bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó lấy một cái bình nhỏ đưa cho Lanka: "Loại thuốc này, có thể kéo dài lâu hơn, tuy rằng Lanka tiên sinh đã có thần lực trời sinh, làm chuyện này thì không có vấn đề, nhưng nếu dùng thuốc này thì sức chịu đựng có thể tăng lên gấp đôi. như vậy có thể hung hăng giáo huấn con bé kia!"

Ưng Tự mang theo loại thuốc này, hiển nhiên cũng chẳng phải loại tốt lành gì, cũng cùng một loại như Lanka mà thôi.

Lanka được Ưng Tự nịnh hót cho nên vô cùng sảng khoái, vui sướng cầm lấy cái bình, nói: "Ừ, không tồi, mày thông minh lắm, tao rất thích! Yên tâm đi, cứ làm việc của mày, nếu làm tốt, thì sẽ có thưởng lớn!"

"A, cảm ơn Lanka tiên sinh!" Ưng Tự lại tiếp tục nói thêm vài câu kinh tởm rồi đi ra ngoài.

Thư Hải Khoát mặc dù biết Lanka và Ưng Tự chẳng phải hạng tốt lành gì, nhưng ở trên du thuyền Elise, nghĩ rằng bọn họ cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, chờ đến khi trở về Hồng Công, là địa bàn của mình, thì càng không phải sợ.

Cho nên, Thư Hải Khoát cũng không để trong lòng chuyện này, cũng không nhắc nhở con gái phải đề phòng cái gì cả, cũng bởi vì do Thư Hải Khoát quá chủ quan, cho nên Ưng Tự mới thừa cơ được.

Thư Nhã sau khi cùng cha tiếp vài người bạn, liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngài mai phải lên máy bay về Hồng Công rồi, cho nên tối hôm nay phải ngủ một giấc thật tốt.

Thư Nhã sau khi chào tạm biệt cha, rời khỏi bữa tiệc, đi về phòng, ngay khi nàng sắp đến phòng, bỗng nhiên có hai tên mặc áo đen chạy ra khỏi góc tối, bước nhanh lại chổ Thư Nhã!

Bình luận

Truyện đang đọc