NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Ừ." Chu Giai Giai gật đầu, trong lòng có một cảm giác là lạ, không biết là vui mừng hay là xấu hổ. Tóm lại nàng đang rất khẩn trương

Nhưng thực ra Dương Minh không để ý đến nàng, ngồi trên ghế, sau đó nói với Chu Giai Giai: "Bạn ngủ trên giường, mình nằm trên ghế là được"

"Được." Chu Giai Giai gật đầu, chẳng qua thấy Dương Minh ngồi trên ghế, nàng có chút ngượng ngùng nói: "Hay là bạn cũng lên giường đi, không có gì đâu"

"Được rồi, bạn còn chưa lấy chồng, làm cho người ta biết sẽ không hay, ảnh hưởng đến danh dự của bạn" Dương Minh có hơi mệt, muốn ngủ một lát, vì vậy thuận miệng nói với Chu Giai Giai một câu.

"Ách." Chu Giai Giai hết chỗ nói, tổn hại đến danh dự? Mình bị hôn hai lần, còn muốn danh dự gì chứ. Hơn nữa cùng ở chung một phòng, còn sợ người khác nói gì sao?

Đương nhiên đó không phải quan trọng nhất, ở thời đại này có ai bảo thủ như Dương Minh chứ. Chu Giai Giai đã quyết định đi theo Dương Minh, còn để ý nhiều như vậy làm gì?

Chu Giai Giai thấy Dương Minh không có ý kia, cũng không kiên trì, lẳng lặng nằm trên giường, không biết suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, Chu Giai Giai cảm thấy chỗ ấy rất không thoải mái. Chu kỳ của Chu Giai Giai không ổn định, từng tháng đều trước hoặc sau mấy ngày. Theo lý thuyết, hôm nay còn cách ngày đó vài hôm, kết quả bây giờ lại đến.

Lúc nó đến là khi đang ăn, làm quần lót Chu Giai Giai khắp nơi đều là ***. Mặc dù sau đó đã đặt băng vệ sinh nhưng vẫn rất khó chịu. Hơn nữa Chu Giai Giai là cô bé ưa sạch sẽ, vì thế do dự một lát liền quyết định vào toilet rửa một chút.

Vào toilet, Chu Giai Giai do dự một chút nhưng không khóa cửa. Một là nàng tin Dương Minh sẽ không nhìn trộm, hai là bởi vì dù nhìn trộm cũng không sao. Chu Giai Giai còn cảm thấy vui mừng vì mình đã hấp dẫn được Dương Minh.

Chu Giai Giai cởi quần áo, đặt ở một bên, sau đó, đặt quần lót vào chậu rửa tay, chuẩn bị lau người một chút. Khu nghỉ dưỡng này được thiết kế khá tốt, có bồn tắm riêng biệt. Mặc dù chỉ là bồn tắm loại giá rẻ, nhưng cũng không kém mấy so với vài khách sạn.

Chu Giai Giai mở vòi hoa sen, lấy tay thử độ ấm, thấy cũng được, lúc này mới đi vào chuẩn bị tắm.

Chẳng qua ngay khi Chu Giai Giai sắp tắm xong thì chuyện đen đủi đã tới. Có thể bởi vì vòi hoa sen để lâu, Chu Giai Giai đặt nó vào vị trí cố định, hơi mạnh tay chút, kết quả vòi đứt ra, nước lạnh trong nháy mắt phun ra, làm Chu Giai Giai lảo đảo, chân bị trượt, ngã vào bồn tắm.

Lạnh như băng, nước lạnh không ngừng rơi lên người Chu Giai Giai. Đây đang là trời mùa đông à nghe, nước rất lạnh. Chu Giai Giai thét lên chói tai, nhưng không ngờ rằng, áp lực nước rất lớn, căn bản không cho phép nàng đứng lên.

"A. Cứu mạng." Chu Giai Giai rất sợ, vội vàng hét to. Nếu còn tiếp tục thế này nữa, mình sớm muộn sẽ bị đóng băng mà chết.

Dương Minh đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai, giật mình, mở mắt ra, thấy Chu Giai Giai không ở trong phòng. Mà trong toilet lại vang lên tiếng nước chảy xối xả. Dương Minh cảm thấy kỳ quái, vội vàng đi về phía toilet.

"Chu Giai Giai?" Dương Minh gọi.

"Dương Minh. giúp mình với." Chu Giai Giai cảm thấy răng mình đang va vào nhau, nước này thực sự quá lạnh. Cứ tiếp tục như vậy, mình không lạnh chết mới lạ.

Dương Minh nhíu mày, đẩy cửa toilet, thấy cửa không khóa, không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào.

"Dát?" Dương Minh choáng váng. Mặc dù cả phòng tắm đầy hơi nước lạnh, chẳng qua Chu Giai Giai trần truồng ngồi bên trong bồn tắm, Dương Minh vẫn có thể thấy rõ ràng.

"Mình." Dương Minh hơi do dụ. Hắn mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, chẳng qua hắn hiểu Chu Giai Giai không biết làm như thế nào mà khiến cả phòng tắm thành một nơi như suối. Nhưng bây giờ hắn đi vào có đúng hay không? Chu Giai Giai không mặc quần áo, mình đi vào không phải thấy hết sao.

"Dương Minh." Chu Giai Giai thấy Dương Minh do dự, lại hét lên một tiếng, dùng tất cả sức lực toàn thân, nàng cảm thấy mình sắp bị lạnh chết.

"Ai." Dương Minh thở dài thầm nghĩ dù sao cũng thấy ảnh khỏa thân của cô ta, chắc không kém người thật là mấy. Đi đến trước cửa phòng tắm, mở cửa, nước lạnh bên trong thình lình bắn lên người hắn.

Dương Minh không khỏi run lên, vội vàng muốn tìm van khóa lại. Chu Giai Giai lại vội vàng nói: "Hỏng. hỏng rồi. mau đỡ mình ra ngoài"

Dương Minh lúc này mới thấy đuôi vòi hoa sen bị gãy. Mẹ chứ, sao chuyện con rùa đen này cũng gặp phải chứ. Dương Minh bất đắc dĩ, đưa tay ra ôm Chu Giai Giai lên.

Cô nàng nhất định là đang rất lạnh? Chỉ trong nháy mắt mà Dương Minh đã cảm thấy cả người mình như rơi vào hầm băng, đừng nói Chu Giai Giai ở trong này lâu như vậy.

Dương Minh không để ý đến Chu Giai Giai không mặc quần áo nữa, ôm nàng lên giường, sau đó lấy một khăn tắm đưa cho nàng. Chẳng qua Chu Giai Giai đã bị cứng đờ người, mất đi năng lực hành động.

Thấy Chu Giai Giai khó thể làm, Dương Minh đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cầm lấy khắn tắm, lau người cho Chu Giai Giai. Da thịt trắng nõn của nàng đã vì rét lạnh mà nổi da gà.

Dương Minh không nhịn được nhìn nàng, chẳng qua nghĩ đến Chu Giai Giai đang trong cơn đau đớn, nên Dương Minh cũng không có tâm tư nghĩ gì khác, rất nhanh lau khô người nàng, cũng không cần biết chỗ nên chạm hay không, lau hết cả người.

Lau xong, Dương Minh mới đắp chăn cho Chu Giai Giai, hỏi: "Sao? không sao rồi chứ?"

Chu Giai Giai lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt có một tia vui mừng: "Cảm ơn bạn. Dương Minh"

"Cảm ơn cái gì hả. Chẳng qua, mình vừa nãy nhìn thấy bạn. cái này. bạn không ngại chứ?" Dương Minh không biết nói gì cho đúng.

"Bạn đang cứu mình mà. sao lại phải ngại." Chu Giai Giai cười nói: "Mình lạnh lắm. Dương Minh. bạn có thể ôm mình một lát không?"

"Bạn nói gì?" Dương Minh có chút ngạc nhiên nhìn Chu Giai Giai, tưởng rằng mình nghe lầm.

"Không. không có gì" Chu Giai Giai thở dài, không dám nói ra lời như vừa nãy nữa.

"Bạn nghỉ đi, mình cũng đi lau người" Trên người Dương Minh mặc dù không sao, nhưng đầu lại ướt như con gà bị dội nước, vẫn đang chảy nước.

Dương Minh dùng khăn tắm lau người, liền đi vào toilet. *** không phải chứ? Đây mà là khu nghỉ dưỡng sao? Dương Minh thầm chửi khu nghỉ dưỡng nhà thằng Tùy Quang Khải một trận.

Thằng ranh này đúng là sao chổi của mình, gặp nó sẽ không có chuyện gì tốt. Dương Minh đóng cửa phòng tắm lại, sau đó tìm nhân viên phục vụ giải quyết.

Nhân viên phục vụ nghe Dương Minh nói, đâu tiền là xin lỗi, sau đó vội vàng tìm người sửa chữa. Làm cho Dương Minh không tiện phát tác cơn lửa giận.

Nhìn nhân viên kỹ thuật rất nhanh đổi được thiết bị mới. Dương Minh thầm nghĩ cái này có phải hay hỏng không? Nếu không sao có thể thay thuần thục như vậy.

Xong các thứ, Dương Minh mới nhớ đến quần áo Chu Giai Giai để trong toilet hầu hết đã bị ướt, còn có áo mình cũng đang ẩm ướt. Vì thế hắn hỏi nhân viên phục vụ, xem cô ta xử lý như thế nào.

Nhân viên phục vụ thái độ rất tốt, sau khi xin lỗi liền hứa sẽ giật khô miễn phí cho Dương Minh, sáng mai nhất định sẽ mang lên. Vì thế Dương Minh cầm quần áo đưa cho nhân viên phục vụ.

Mắt hắn thoáng nhìn thấy quần lót Chu Giai Giai đang ngâm trong bồn rửa tay, do dự một chút nhưng vẫn không giao cho nhân viên phục vụ.

Dương Minh không đưa cho nhân viên phục vụ, là bởi vì hắn cảm thấy không tiện. Nhưng hắn cũng không tốt đến mức giặt quần lót cho Chu Giai Giai. Chu Giai Giai không đáng để Dương Minh làm cho như vậy.

Dương Minh tìm tờ số điện thoại ở đầu giường, gọi cho nhân viên phục vụ, bảo bọn họ mang một chiếc quần lót nữ và một ít thuốc cảm lạnh.

Lâu như vậy, Chu Giai Giai hiển nhiên cũng đã khỏe hơn chút. Nghe thấy Dương Minh nói, không khỏi đỏ mặt. Quần lót của mình, Dương Minh nhất định đã nhìn thấy.

Quần lót, vừa nghĩ đến nó, Chu Giai Giai đột nhiên kêu lên sợ hãi.

Dương Minh vừa dập máy, nghe thấy Chu Giai Giai kêu lên hoảng sợ, quay đầu lại kỳ quái nhìn Chu Giai Giai: "Bạn sao thế?"

"Ga giường. cái này. nhất định sẽ dính máu" Chu Giai Giai lo lắng nói.

Dương Minh kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra. Chu Giai Giai đang bị ***, mình trực tiếp ôm nàng lên giường, bên dưới không đặt gì cả, cho nên ga giường nhất định bị dính máu.

Bình luận

Truyện đang đọc