Trịnh Lão Lục cả kinh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang lạnh lùng nhìn mình, trái tim của hắn ta nhất thời nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Mày. mày là ai?"
"Tao là ai?" Dương Minh cười lạnh nói: "Đầu tiên mày đến đốt công ty của tao, sau đó lại đây nổ kho hàng của tao, mà ngay cả tao là ai mày cũng không biết?"
Dương Minh sở dĩ trực tiếp nói ra, cũng bởi vì muốn thử Trịnh Lão Lục một phen.
Xem hắn rốt cục có thù với mình không? Hay là làm việc thay người! Chẳng qua bây giờ xem ra hiển nhiên là Trịnh Lão Lục làm việc thay người, bởi vì hắn không thể nhận ra mình là ai!
"Mày là. Dương Minh!" Trịnh Lão Lục nghe Dương Minh nói xong, bỗng nhiên liền hiểu ra, thì ra người trước mắt chính là Dương Minh!
"Xem ra mày cũng không ngu" Dương Minh lạnh lùng nói: "Mày muốn làm gì? Cho nổ chổ này? Nói đi, cho mày một cơ hội, nói cho tao biết là ai phái mày đến!"
Trịnh Lão Lục không nói một lời, nếu đã bị bắt, thì cũng không muốn phản bội.
"Kiên nhẫn của tao có hạn!" Dương Minh nói: "tao có thể theo dõi mày đến tận đậy mà không phát ra tiếng động, thì tao cũng có thể giết mày cũng không tiếng động. Không nên khiêu chiến tính kiên nhẫn của tao. Bởi vì xử lý một thằng ngu chẳng phải là chuyện gì ghê gớm đâu!"
Trịnh Lão Lục rùng mình một cái, Dương Minh nói đúng, nếu hắn có thể theo dõi mình đến đây mà không bị mình phát hiện, vậy nhất định có bản lĩnh! Huống chi trên đường đến đây mình còn cố ý ghé vào nhiều cửa hàng lắm, cho nên nếu không có khả năng theo dõi cao thì đừng mơ. Chẳng qua Trịnh Lão Lục cũng chưa đến nổi ngốc. Dương Minh kêu hắn nói thì hắn sẽ nói? Ngụy tổng đối với hắn không tệ, cho nên nếu đã bị bắt, thì Trịnh Lão Lục căn bản là sẽ không phản bội. Trịnh Lão Lục đang tìm một cơ hội để ra chiêu lấy mạng Dương Minh.
"Thì sao? Nhìn thấy công ty mày khó chịu đấy. Mày có thể làm gì được tao?" Trịnh Lão Lục cố ý chọc giận Dương Minh, còn tay thì lặng lẽ mò vào trong túi quần.
"Mày định móc ra cái gì?" Động tác nhỏ này làm sao mà qua được mắt của Dương Minh? Dương Minh cười như không cười nhìn Trịnh Lão Lục: "Móc súng hay móc dao? Móc nhanh ra cho tao xem?"
Trịnh Lão Lục xấu hổ, không ngờ Dương Minh đã phát hiện ra động tác của mình, nhưng mà tên đã lên dây rồi, không muốn bắn cũng không đượcc, Trịnh Lão Lục rút tay ra khỏi túi quần, trên tay xuất hiện một con dao chói lọi!
Trịnh Lão Lục vươn tay ra, muốn đâm vào bụng của Dương Minh! Lực tới rất sắc bén, trước đó hắn đã từng phải ngồi tù, cho nên đánh giết cũng theo kiểu hết muốn sống.
Nhìn thấy con dao của Trịnh Lão Lục, trên mặt của Dương Minh không hề toát ra một vẻ sợ hãi, ngược lại còn thất vọng thở dài, nhích thân nhẹ nhàng tránh một dao của Trịnh Lão Lục.
"Tốc độ quá châm, như vậy mà đòi đâm tao à?" Dương Minh châm chọc.
Trịnh Lão Lục cũng không ngờ Dương Minh tuy khinh địch nhưng lại có thể tránh thoát một đao của mình, mình còn chưa kịp phản ứng, đã đâm vào không khí, nhìn lại thì đã thấy Dương Minh thay đổi vị trí rồi.
Trịnh Lão Lục là một tay đấm nhau già đời, bây giờ gặp được cao thủ! Bất thình lình đâm cho một đao như vậy, thì Trịnh Lão Lục sẽ nắm chắc mình có khả năng trốn thoát, nhưng mà Dương Minh giống như là không có chuyện gì, tránh né xong còn châm chọc ngược lại, điều này làm sao mà không làm cho Trịnh Lão Lục kinh hãi!
"Có cần thử lại một lần nữa hay không?" Dương Minh chế nhạo nhìn Trịnh Lão Lục, vẻ mặt đầy sự khinh bỉ: "Tao đã nói rồi, mày đừng dùng cái tính cách ngu ngốc của mày khiêu chiến tao, tính nhẫn nại của tao thật sự có hạn!"
Trịnh Lão Lục mặc dù biết thực lực của Dương Minh rất cao, nhưng hắn cũng không thể nhận thua! Chuyện của Ngụy Đức Khang không thể nói ra, Ngụy tổng có ơn tri ngộ với mình, mà Trịnh Lão Lục càng không phải là người vông ân phụ nghĩa! Cho nên bây giờ đánh không lại, chỉ có thể chạy! Trịnh Lão Lục không ngu, mắt thấy nhiệm vụ nổ kho hàng không thể hoàn thành thì liền xoay muốn xoay người bỏ chạy. Dù nhiệm vụ có thất bại thì cũng còn đỡ hết bị dày vò trong tay tên này.
Nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Lão Lục, Dương Minh cười lạnh nói: "Còn muốn chơi trò gì nữa à?"
Trong lúc nói những lời này, Dương Minh cũng đồng thời tập trung tinh thần! Trước đó Dương Minh cố ý dùng ngôn ngữ để kích thích Trịnh Lão Lục, muốn tạo cho hắn sự khủng hoảng, cứ như vậy, cảm xúc của Trịnh Lão Lục sẽ không ổn định, thì dị năng nhìn thấu suy nghĩ của mình có lẽ sẽ hoạt động, và mình có thể thấy rõ suy nghĩ của hắn!
Quả nhiên, Trịnh Lão Lục bị tiếng cười lạnh của Dương Minh làm cho kinh hãi! Tại sao những chuyện mình phải làm đều không thể gạt được ánh mắt của Dương Minh? Người này quả thật không phải là một nhân vật đơn giản!
."Ngụy tổng, ngài yên tâm, hôm nay dù tôi không chạy được, thì Trịnh Lão Lục tôi cũng sẽ không bán đứng ngài! Tôi không phải là người vong ân phụ nghĩa!".
Trong lòng Trịnh Lão Lục khẩn trương, mà Dương Minh lập tập trung tinh thần, thi triển dị năng của mình, cho nên suy nghĩ của Trịnh Lão Lục bây giờ đã nằm hết trong đầu của Dương Minh.
Ngụy tổng? Ngụy Đức Khang? Dương Minh lập tức nghĩ đến Đức Khang địa sản, Ngụy Đức Khang, quả nhiên là lão già chết tiệt này, đúng là hết muốn sống rồi phải không? Còn dám cho người đến đốt công ty của mình? Đến nổ kho hàng của mình?
Con mẹ nó, mày cho rằng tao là loại động vật hèn nhát à?
Xém tí đã làm tiểu Vận Vận ngoan ngoãn táng thân trong biển lửa, nếu lão tử không có dị năng, thì chuyện này coi như tiêu rồi!
Cho nên, khi biết được người đứng sau vụ việc này là Ngụy Đức Khang, trong lòng Dương Minh bắt đầu căm hận! Lúc đầu Dương Minh chỉ muốn thu Đức Khang địa sản vào tay thôi, về phần bản thân Ngụy Đức Khang thì muốn làm gì cứ làm, sống chết của hắn không liên quan đến Dương Minh.
Nhưng mà, bây giờ Dương Minh đã thay đổi quyết định, xém tí đã làm tiểu Vận Vận ngoan ngoãn chết cháy, còn có thể tha thứ sao? Thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào, giết một tên như vậy chỉ là vấn đề trong nháy mắt.
Về phần Trịnh Lão Lục, Dương Minh dĩ nhiên sẽ không tha, tuy rằng người đứng sau sai khiến là Ngụy Đức Khang, nhưng làm người chấp hành, cũng không thể được sự tha thứ! Không thể giết hắn được, như vậy quá nhẹ nhàng với hắn, muốn chơi à, vậy chơi cho tàn nhẫn một chút.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Dương Minh dừng lại tại túi thuốc nổ, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
Trịnh Lão Lục không biết tại sao Dương Minh lại cười, hơn nữa còn cười rất khủng bố, nên có chút sợ hãi. Nhưng mà, bây giờ hắn dang chuẩn bị chạy trốn, cũng không quản tại sao Dương Minh lại cười khủng bố như vậy.
"Mày muốn chạy, đúng không?" Dương Minh nhìn Trịnh Lão Lục, lạnh lùng hỏi.
Bị Dương Minh nói trúng tim đen, Trịnh Lão Lục kinh hãi, thất thanh kêu lên: "Mày. làm sao mày biết?"
"Tao còn biết rất nhiều thứ" Dương Minh nhìn Trịnh Lão Lục, nói từng chữ từng câu: "Tao còn biết, mày tên là Trịnh Lão Lục, chủ của mày là Ngụy Đức Khang, mày nghe lời hắn, đến đốt công ty và kho hàng của tao, có phải không?"
Trịnh Lão Lục bị những lời nói của Dương Minh làm cho choáng váng! Tại sao mình chưa nói mà đối phương đã biết hết lai lịch của mình? Mà còn biết rất rõ nữa là đằng khác?
"Mày đã không còn cơ hội!" Dương Minh thản nhiên nói, nói xong liền giơ tay phải lên.
"Mày. mày muốn làm gì?" Trịnh Lão Lục kinh hãi, đối với hắn mà nói, Dương Minh là một người nguy hiểm. Cho nên, tinh thần của Trịnh Lão Lục bị khẩn trương đến cực độ, chỉ một cái vung tay của Dương Minh cũng làm cho Trịnh Lão Lục hoảng sợ, lập tức có phản ứng, cầm dao đâm về hướng Dương Minh.
Dương Minh cười khinh thường, lắc đầu, tay vung xuống, Trịnh Lão Lục liền gục đầu xuống.
"Con dao rỉ nát này thì làm được gì, đâm một lần không trúng, còn muốn đâm nữa. Thật không rõ tại sao người của Ngụy Đức Khang lại đều là cái loại ngu ngốc như vậy?" Dương Minh lắc đầu: "Hay bản thân của Ngụy Đức Khang cũng là một thằng cực ngu? Ừ, rất có thể."
Nếu tên Ngụy Đức Khang này không ngu, thì trước khi trêu chọc đến mình, cũng sẽ điều tra bối cảnh trước rồi mới tiến hành ra tay.
Đừng nói về thân phận sát thủ của mình, cái thân phận này dù Ngụy Đức Khang muốn điều tra cũng không tra được, nhưng mà thân phận khác thì hắn vẫn có thể biết.
Vị dụ như cha của mình là chủ tịch của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, mình và lão đại Tùng Giang Bạo Tam Lập có quan hệ thân mật, cha của vợ mình Trần Mộng Nghiên lại là đội trưởng đội hình sự. Với thân phận này, nếu Ngụy Đức Khang còn muốn ra tay, thì quả thật là chỉ số thông minh của hắn có vấn đề.
Chẳng qua, Dương Minh không biết rằng, Ngụy Đức Khang đã biết được thân phận của Dương Minh, và đang hối hận không kịp. Trịnh Lão Lục đã tắt điện thoại, không liên lạc được, không còn cách nào, Ngụy Đức Khang đành phải nhắm mắt làm ngơ luôn.
Nhưng mà đối với Dương Minh, có biết hay không cũng không sao cả. Dương Minh chỉ biết rằng, dám động vào công ty của hắn, thiếu chút nữa đã thiêu cháy tiểu Vận ngoan ngoãn của hắn, đây là tội tuyệt đối không thể tha thứ.
Dương Minh nhìn nhìn Trịnh Lão Lục, cười lạnh một tiếng, sau đó gom thuốc nổ lại, rồi bấm điện thoại cho Bạo Tam Lập.
Bây giờ, Ngụy Đức Khang đang ngồi trong phòng làm việc, lo lắng chờ đợi tin tức của Trịnh Lão Lục! Thành hay bại ngay trong đêm nay, tâm tình của Ngụy Đức Khang vô cùng khẩn trương, có chút hưng phấn, mà cũng có chút sợ hãi!
Có thể nói, khá là mâu thuẫn với nhau, bởi vì hận Dương Minh, cho nên Ngụy Đức Khang rất muốn trả thù Dương Minh, san bằng công ty của hắn, thậm chí là giết chết Dương Minh càng tốt!
Nhưng, xuất phát từ lo lắng, thì hắn cũng rất lo, lo rằng nếu Trịnh Lão Lục thất bại, vậy thì Ngụy Đức Khang hắn cũng xong đời! Sở dĩ Trịnh Lão Lục tin tưởng Trịnh Lão Lục nhất định sẽ ra tay trong đêm nay, cũng bởi vi Trịnh Lão Lục đã đi theo hắn nhiều năm, hắn rất hiểu biết tính cách của Trịnh Lão Lục!
Người này có tính rất nôn nóng, giao chuyện cho hắn, hắn sẽ làm càng nhanh càng tốt! Hơn nữa, sau khi làm xong, chổ đầu tiên trở về chính là văn phòng của mình để lãnh công!
Cho nên, Ngụy Đức Khang nắm đúng tính cách của Trịnh Lão Lục, vì thế đã chuẩn bị trước, khi Trịnh Lão Lục trở về, liền lén xử lý hắn đi, cứ như vậy, mình sẽ an toàn.