Nhưng mà, những cái này chỉ là khúc dạo đầu thôi, phiền toái lớn còn đang ở phía sau.
Những cái thủ đoạn bình thường này, làm Chu Hỏa Tiến cũng không để ý nhiều, dù sao thì bên cung cấp hàng đòi thanh toán sổ sách cũng được, hay bên cục vệ sinh qua kiểm tra cũng được, đều nằm trong phạm trù bình thường.
Thế nhưng, chuyện kế tiếp vượt qua phạm trù bình thường rồi, mỗi ngày đều có một đám công nhân chạy đến quán, ngồi một đống trong phòng khách, chỉ gọi có một dĩa rau trộn và một chai bia, cứ thế mà ngồi từ sáng đến tối, ngồi đầy phòng khách, nhưng mà phòng thuê lại không có ai, vì nhiều người đến quán nhìn thấy cảnh này, trực tiếp xoay người rời đi!
Mặc cho Chu Hảo Tiến giải thích thế nào, khách cũng không dám trở lại. không có biện pháp, Chu Hỏa Tiến đành phải khuyên bảo những người này, để bọn họ đừng đến đây ăn nữa, dù sao thì người ta cũng đến ăn, tuy rằng ăn thì ít mà ngồi thì lâu, nhưng mà không có phạm pháp, nên Chu Hỏa Tiến quả thật là không thể làm gì họ, đành phải cầu xin tha thứ.
Thật ra, Chu Hỏa Tiến cũng đã hiểu được, sau lưng những người này có bóng dáng của Tùy gia, nhưng mà không có biện pháp, Tùy gia tại Tĩnh Sơn là một gia tộc lớn, một kẻ từ bên ngoài đến như Chu Hỏa Tiến căn bản là không đắc tội nổi.
Dưới lời khuyên bảo, thì những người này đã chịu nối ra sự thật, bọn họ được người ta thuê, không cần làm gì cả, cứ đến đây ngồi cả ngày, loại hình thức như vậy ai mà không muốn làm?
Rơi vào đường cùng, Chu Hỏa Tiến đành phải tìm đến Tùy gia nói chuyện, chính ông ta cũng không ngờ rằng, chỉ đắc tội với một người của Tùy gia, mà lại gặp phải phiền phức lớn như vậy. Nhưng mà người của Tùy gia căn bản là không buông tha, rõ ràng là có ý muốn đuổi cùng giết tận Chu Hỏa Tiến.
Khiêu khích uy tín của Tùy gia tại Tĩnh Sơn, điều này làm cho Tùy gia cũng muốn giết gà dọa khỉ, cho nên mặc dù Chu Hỏa Tiến nói cái gì, thì cũng không thể thay đổi được, cuối cùng không còn biện pháp, Chu Hỏa Tiến đành phải đóng cửa quán, bán nhà, rời khỏi Tĩnh Sơn, chuyện này trở thành một thắng lợi cho Tùy gia.
Chu Hỏa Tiến buồn bả rời khỏi Tĩnh Sơn, mở quán ăn tại Tùng Giang, trước đó Chu Hỏa Tiến cũng đã hỏi thăm trước, ở đây không nằm trong phạm vi thế lực của Tùy gia, nơi này là địa bàn của Bạo Tam Lập, cho nên Chu Hỏa Tiến cũng yên tâm mở quán ăn tại đây.
Hơn nữa, vì đề phòng trường hợp cũ xảy ra, lúc quán ăn vừa khai trương, Chu Hỏa Tiến liền nhanh chóng tạo quan hệ với công ty bảo an Danh Dương, không chỉ thuê rất nhiều bảo vệ, mà còn tặng rất nhiều phiếu ưu đãi cho họ.
Chu Hỏa Tiến tin rằng, cứ như vậy, mình rốt cục đã hình hành một giai đoạn tốt đẹp, coi như là đứng vững gót chân tại Tùng Giang đi! Tuy rằng công ty bảo an Danh Dương chưa chắc đã dùng đến phiếu ưu đãi của mình, mà trên thực tế đúng là cũng không có lãnh đạo nào của công ty bảo an Danh Dương cầm cái phiếu ưu đãi này đến đây ăn cả, điều này làm cho Chu Hỏa Tiến hơi thất vọng. Nhưng mà Chu Hỏa Tiến nghĩ, chỉ cần mình không ngừng tặng phiếu ưu đãi cho họ, tuy rằng có thể người ta không nể mặt mình, nhưng mà ít nhất là cũng biết mặt mình!
Cái phiếu ưu đãi này không có bao nhiêu tiền, thế nhưng lại được rất nhiều! Chu Hỏa Tiến đã sụp đổ một lần tại Tĩnh Sơn, cho nên đối với những thế lực lớn trong Tùng Giang, Chu Hỏa Tiến không dám chậm trễ, sợ lại dẫm lên vết xe đổ ngày trước.
Trước khi bắt đầu việc làm ăn tại Tùng Giang, Chu Hỏa Tiến cũng đã hỏi thăm vài người bạn của mình ở Tùng Giang, cũng biết được về danh tiếng và địa vị của công ty bảo an Danh Dương.
Tổng giám đốc công ty bảo an Danh Dương là Bạo Tam Lập, trước đây là một thủ lĩnh lưu manh ở Tùng Giang, nhưng mà sau này cải tà quy chính, thành lập một công ty bảo an. Nhưng mà lực ảnh hưởng hắc đạo của người này gây chấn động rất mạnh, tin rằng trong thương trường ở Tùng Giang, người có thể đắc tội với Bạo Tam Lập không nhiều!
Nhưng mà, danh tiếng của công ty bảo an Danh Dương cũng vô cùng tố, từ miệng của những người bạn biết được, tuy rằng công ty bảo an Danh Dương lấy giá đắt hơn những công ty bảo an khác, nhưng mà có giá trị của nó! Những ông chủ làm ăn tại Tùng Giang đều biết rõ đều này, mặc dù công ty bảo an Danh Dương lấy giá cao hơn những chổ khác, nhưng mà nếu xảy ra vấn đề, bọn họ cũng sẽ không bỏ mặc!
Trước đây những chổ chưa có thuê người của công ty bảo an Danh Dương, những ông chủ ở đó đều tự mình tuyển dụng vài nhân viên bảo vệ, quả thật là tiền lương rẻ bèo, nhưng mà những tên này, căn bản là những tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bình thường nhìn thấy người yếu, còn dám lên tiếng hỏi vài câu, những mà khi thật sự gặp phải lưu manh đến gây chuyện, bọn chúng liền co giò lại, đứng qua một bên.
Mà sau khi đổi thành người của công ty bảo an Danh Dương, loại tình huống này không còn xuất hiện nữa, chỉ cần là lưu manh côn đồ tại Tùng Giang, không tên nào dám gây chuyện trước mặt người của công ty bảo an Danh Dương cả, chỉ cần người của công ty bảo an Danh Dương xuất hiện, thì cho dù có hung hăn cỡ nào, cũng sẽ lập tức thành thật!
Cho nên, những tên bảo vệ rẻ tiền kia, cũng không được như những người này, bởi vì khi lưu manh đến quậy phá, đập đồ này nọ, tính ra thành tiền còn nhiều hơn nữa.
Sau khi biết được tin này, Chu Hỏa Tiến liền ký hợp đồng với hai mươi bảo an của Danh Dương, theo lý thuyết, đây chỉ là quán ăn, chứ không phải là quán bar hay là hộp đêm gì cả, căn bản là không cần nhiều bảo vệ như vậy, mười người là dư dã rồi, nhưng mà Chu Hỏa Tiến không thiếu chút tiền đó, theo ông ta thấy, cái này thì tính là gì, lúc đầu khi làm ăn ở Tĩnh Sơn, đừng nói là quà ra mắt Tùy gia, chỉ là món tiền chuẩn bị cho bọn lưu manh ở đó thôi, cũng đã nhiều hơn cái này rồi!
Cho dù là vậy, trong lòng Chu Hỏa Tiến cũng không tiếc! Phải biết rằng, tuy ông ta mời bảo vệ nhiều, nhưng mà người ta cũng là thật sự làm việc cho mình, cho nên ông ta nghĩ, mình hẳn là nên tạo quan hệ với lãnh đạo của Danh Dương mới được!
Trước đó ông ta đã bị thiệt một lần, cho nên lần này ông ta nghĩ rằng mình nên cẩn thận hơn, chỉ cần tạo được quan hệ, cho dù trong lúc vô tình đắc tội với người ta, thì tin rằng người ta cũng không lạnh lùng vô tình như Tùy gia! Dù sao thì cũng có giao tình, cũng dễ nói chuyện hơn.
Chỉ là Chu Hỏa Tiến chưa có cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo cao cấp của công ty bảo an Danh Dương, ông ta là một người ngoài đến, chưa quen với cuộc sống ở đây, làm sao mà tạo được quan hệ ở đây? Trong lúc ông ta đang rầu rĩ, cơ hội tìm đến cửa, nhưng mà ông ta còn chưa kịp làm gì, thì bà chị của cô em vợ thằng em thứ ba đã đắc tội với một phó tổng của công ty bảo an Danh Dương!
Tuy rằng, một phó tổng chưa chắc đã làm lên được sóng gió gì, mình xin lỗi rồi, hẳn là có thể cho qua được. Nhưng mà, điều làm cho Chu Hỏa Tiến kinh hãi nhất chính là tuổi của Kinh Tiểu Lộ!
Theo Chu Hỏa Tiến thấy, Kinh Tiểu Lộ nhiều nhất cũng không hơn hai mươi! Mà tuổi này có thể ngồi lên vị trí phó tổng, thì đúng là hơi quái dị! Lúc này trong đầu của Chu Hỏa Tiến chỉ có hai suy nghĩ, một là Kinh Tiểu Lộ chính là một tiểu thư của một gia tộc cực lớn ở Tùng Giang, hai là. Kinh Tiểu Lộ là tình nhân của ông chủ công ty bảo an Danh Dương!
Cho nên, Chu Hỏa Tiến nghĩ đến đây, liền không dám chậm trễ, dùng thái động vô cùng kính cẩn, cho nên khi trong lúc Kinh Tiểu Lộ dùng cơm, Chu Hỏa Tiến không làm gì cả, nếu Kinh Tiểu Lộ đã nói là không muốn bị quấy rầy, thì như vậy đứng ở sảnh chờ nàng ta, khi nàng ta đi ra thì nói tốt vài câu, để giảm nhẹ tình tiết của chuyện này lại.
Trong lòng Chu Hỏa Tiến thầm than, nếu không phải là bà chị của cô em vợ, thì mình đúng là sẽ bị bà ta hại chết thôi! Đúng là hại người, tối nay trở về phải giáo huấn lại cô em vợ đó, để cho nàng ta đừng tùy tiện giới thiệu người.
Nhìn thấy Chu Hỏa Tiến cố ý mời ăn, Kinh Tiểu Lộ có chút đau đầu: "Chu tổng, phiếu ưu đãi này cũng là do ngài phát, tôi dùng phiếu này để trả tiền, cũng coi như là ngài mời khách rồi"
"Cái này. đương nhiên, đương nhiên rồi!" Chu Hỏa Tiến thấy Kinh Tiểu Lộ kiên trì, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội quay đầu lại nói với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, sao không tính tiền cho Kinh phó tổng? '
"Vâng" Tiểu Bạch vội vã gật đầu, mở máy tính lên, nhập số vào, sau đó nói: "Kinh phó tổng, của cô là ba trăm mười sáu đồng, làm tròn là ba trăm đồng" Kinh Tiểu Lộ mỉm cười, lấy ba phiếu ưu đãi ra đưa ra.
Tiểu Bạch vội vàng cầm lấy, bỏ vào trong tủ, Chu Hỏa Tiến vô cùng thích cái đầu của Tiểu Bạch, bởi vì bình thường nếu dùng phiếu ưu đãi thì sẽ không được làm trò, nhưng mà Chu Hỏa Tiến cũng không muốn vì mười sáu đồng mà làm phiền Kinh Tiểu Lộ. Bởi vì mỗi phiếu ưu đãi chỉ có giá trị là một trăm đồng, không có số lẻ, nếu như tính tiền có số lẻ thì phải trả thêm tiền số lẻ đó, ví dụ như mười sáu đồng này vậy. Nhưng mà, như vậy sẽ làm cho người ta khó chịu, tuy rằng cái này không đáng là gì cả, bởi vì phiếu ưu đãi là miễn phí rồi, nhưng Chu Hỏa Tiến rất lưu ý đến suy nghĩ của Kinh Tiểu Lộ.