NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Dương Minh cười, vừa rồi mới kể cho Trương Tân nghe qua điện thoại, Trương Tân thầm nghĩ ít nhiều gì mình không cổ động Dương Minh đi tìm gái, nếu không Triệu Tư Tư biết thì toi.Dương Minh với Trần Mộng Nghiên thì đã có quan hệ, dù gì cũng không đáng lo, nhưng hắn và Triệu Tư Tư thì khác, viết tám chữ cũng không có một nét chung, nếu chuyện này lộ ra, hắn hoàn toàn không còn cơ hội.

Trần A Phúc có tâm lý khác thường, do lúc nhỏ, vào đêm mưa dông, hắn mặc chiếc áo mưa trắng đi tới nhà xưởng của mẹ hắn để đưa dù. Vì còn nhỏ, hắn chạy nhanh, giống như cái bóng trắng vù vù chạy qua.

Kết quả, lão bà bà thấy Trần A Phúc, mà tưởng là thấy quỷ, vì thế la lớn: "A quỷ…" sợ đến nỗi té xuống đất…

Sau đó, Trần A Phúc nghe được, lão bà bà sợ đến thần trí không ổn định, sau đó không dậy nổi. Hắn nghe xong, không chút hối hận, ngược lại còn hưng phấn!

Vì vậy, khi lão bà bà nghe tiếng gió đều hét lên sợ hãi, làm Trần A Phúc kích thích vô cùng, vui mừng như điên.Về sau, mỗi khi trời mưa, hắn đều mặc áo mưa trắng chạy khắp nơi, làm không ít người hoảng sợ.

Dần dần, hắn không thỏa mãn với cảm giác đó nữa. Hắn muốn tiến thêm một bước, chủ động đi hù người ta! Làm ra nhiều thứ kinh dị hơn để dọa người!

Hắn thích nhìn vẻ mặt khổ sở bất lực của người khác, điều đó làm hắn thích thú. Tại sao làm có cảm giác như vậy, hắn cũng không rõ nữa.

Hắn chỉ biết, vì lúc nhỏ, bà ngoại lấy chuyện quỷ hù dọa hắn, làm hắn sợ đến run cầm cập. Sau đó bà ngoại nhe răng há miệng cười hắc hắc không ngừng.

Rốt cuộc, vào đêm gió lớn, Trần A Phúc đưa người ta ba đồng mua mặt nạ quỷ, đem dọa bà ngoại đến chết. Lúc này, hắn cười lại.

Vì tính cách đó, làm Trần A Phúc có chút bất thường, đặc biệt xúc động. Ba năm trước, hắn lên núi Tây Tinh giả quỷ làm cho cả nước hoảng sợ khi nghe quỷ làm loạn!

Năm đó hắn cùng cha mẹ lên núi Tây Tinh du sơn ngoạn thủy, buổi tối, Trần a Phúc không thể đè nén tâm lý biến thái. Hắn đeo mặt nạ quỷ đứng ngoài cửa sổ hù dọa du khách, nhiều người sợ hãi.C ó người nghiêm trong hơn, ngày thứ hai được đưa vào viện tâm thần. Nằm hơn một tháng mới cho về. Cũng may những người này là thanh niên chứ không có người già hay trẻ em. Nếu không hù chết một hai người cũng không có gì lạ.

Trần A Phúc thấy những vẻ mặt khổ sở kinh hãi đó, hắn rất thích thú. Khi thấy mới ngày thứ hai mà báo chí đã đăng tin, càng làm hắn hưng phấn. Nhưng chỉ là hưng phấn nhất thời, hắn nghĩ lại thấy sợ. Vì núi Tây Tinh là khu danh lam thắng cảnh, cảnh sát địa phương sợ ảnh hưởng đến khu du lịch, nên bắt đầu điều tra.

Hắn vì vậy nên phải ngưng một thời gian.Sau khi vào trung học, Trần A Phúc suốt ngày đi theo Vương Chí Đào nên cũng dần quên đi cái tính cách biến thái kia.

Nhưng hôm qua, trường hắn tổ chức đi núi Tây Tinh thăm di tích xưa. Tận sâu trong nội tâm của hắn tâm lý biến thái lại trỗi dậy không đè nén được. Hắn mở ngăn tủ ra, sâu bên trong là một cái hộp đựng mặt nạ quỷ, bỏ vào trong bao.

Buổi tối, Trần A Phúc cố gắng khống chế được tâm lý biến thái, không nghĩ tới, vì Vương Chí Đào phải nghe điện thoại, nên đuổi hắn ra ngoải đi dạo.

Vì thế, ma sui quỷ khiến, hắn lấy mặt nạ trong phòng ra…

Trương Tân đang có ý dâm, Dương Minh không có việc gì làm, nên nhìn hết khách sạn coi mọi người đang làm gì.

Đương nhiên, mục đích chính của hắn là nhìn phòng Trần Mộng Nghiên.Xem người khác chỉ là cái cớ thôi. Nghe nói Mộng Nghiên đang tắm nữa nha!

Dương Minh bắt đầu nhìn phòng đối diện, khối bóng trắng này …Trời đất! Là Triệu Tư Tư!

Dương Minh vội vàng chạy, không được nhìn không được nhìn, nếu là một nữ sinh khác thì hắn có thể nhìn nhiều chút, nhưng là Triệu Tư Tư thì không được, hắn xem như em gái, đụng đến người nhà, không tốt lắm đâu?

Nghĩ vậy, Dương Minh không nhìn phòng này nữa, vội vàng dời tầm mắt đi, không nghĩ rằng thấy được một màn ân ái mãnh liệt! Thằng con trai đè lên đứa con gái dập liên tục một cách cuồng nhiệt!

Lại gần, họ to gan như vậy sao? So với hắn còn hơn hẳn? Khách sạn này tầng một đều là học sinh trường hắn, cho nên hai người trước mắt chính là…

Học sinh của trường!

Dương Minh không nghĩ mới tới khách sạn đã làm như chó rồi, thật là to gan. Nhìn kỹ lại, hắn thấy thằng con trai chính la Vương Chí Đào!

Chà, tiểu tử, ngươi cũng có ngày bị ta bắt gặp hả! Nhìn tiếp thì thấy đứa con gái kia từ cử chỉ cho đến điệu bộ, đích thị là …gái.

"Trương Tân, có cameras không?" Dương Minh cười dâm hỏi.

"Cameras, có, trong bao, không phải lúc đi Vân Nam hai đứa mình mua mà, mày quên hả!" Trương Tân chỉ ba-lô, tiếp tục" hành sự"

Dương Minh lúc này mới nhớ ra, hắn có mua cái cameras, một khoản hoang phí…một cái cameras? 50D.

"Theo tao ra ngoài đi dạo ha?" Dương Minh hỏi.

"Không, đi một mình đi. Hơn nữa ra ngoài giờ này làm gì hả!" Trương Tân lắc đầu, hiển nhiên cũng tại việc khác nữa.

"Tao đi đây" Trương Tân không đi cũng tốt, chụp ảnh loại này cũng không phải chuyện tốt gì.

Dương Minh mang cameras ra khỏi phòng, bước nhanh đến bên ngoài phòng Vương Chí Đào. Bên ngoài là một bãi cỏ, nên Vương Chí Đào không nghĩ giờ này có người đến rình coi, nên rèm cửa sổ không có kéo lại.

Dương Minh thay 50mm/fl. Hai người đặc biệt có một màn hay, sau đó điều chỉnh ISO và màn cửa, tắt đèn nhấp nháy, chụp Vương Chí Đào thật đặc biệt.

Chà!Bạn thân đúng là chuyên nghiệp, máy chụp rất rõ, tuyên truyền AV cho Nhật Bản thật tuyệt! Chà chà! Dương Minh cảm thấy hài long, mở đế giày cao hơn ba mươi phân ra, rồi đi khỏi phòng Vương Chí Đào.

Gì? Cái gì vậy? Dương Minh sửng sốt, thấy một bóng trắng giương nanh múa vuốt đi qua đi lại.

Trần A Phúc nghĩ Triệu Tư Tư đối với mình thì lạnh nhạt còn đối với Trương Tân thì rất nhiệt tình, trong lòng rất khó chịu. Từ yêu sang hận chỉ cách nhau một sợi chỉ, từ giờ, hắn hận Triệu Tư Tư.

Trần A Phúc từng bước từng bước đi đến phía dưới phòng của Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư…

Mẹ kiếp, tên kia học Lão Tử chơi trò rình mò ah? Nhưng sao lại rình dưới cửa sổ Trần Mộng Nghiên? Dương Minh giận dữ, bạn gái Lão Tử mà cũng dám rình! Tiểu tử ngươi chết chắc rồi.

Tao vừa xem trộm chỗ Vương Chí Đào tâm trạng đang sảng khoái, mày lại" nộp mạng" cho ta luyện thủ, đúng là" người tốt".

Vì vậy, Dương Minh lập tức bước nhanh tới bóng người đó. Đến rồi hắn không khỏi sửng sốt, người này đeo mặt nạ quỷ.Hắn là người dũng cảm, đương nhiên không xem người này là quỷ, đi tới vỗ vào vai người đó: "Anh bạn, đi theo tui một chút!"

Cho dù bạo gan hắn cũng không muốn đánh người dưới cửa sổ Trần Mộng Nghiên, nếu nàng ta biết hắn đánh nhau, thì sẽ mắng hắn cho coi.

Trần A Phúc càng hoảng sợ! Biết là thích" hù người", nhưng còn có ai to gan chụp vai nói đi theo hắn? Trần A Phúc nhìn lại, thì thấy Dương Minh, trong lòng tức giận, người này lần nào cũng phá hư chuyện tốt của hắn cả!

Vì vậy hắn làm bộ mặt quỷ, và phát ra âm thanh kinh khủng: "ô ô…", muốn hù dọa Dương Minh thôi.

Ngu quá, Dương Minh mắng thầm, trước mắt ta mà ngươi làm bộ mặt như vậy có ích gì? Nhìn kỹ lại, là Trần A Phúc, Dương Minh cảm thấy buồn cười, thì ra người này có sở thích như vậy!

Dương Minh khẳng định, người này nhất định không phải đến rình xem, đến rình cũng không cần đeo mặt nạ như vậy, nếu bị bắt được, mang mặt nạ cũng vô ích. Huống chi đeo mặt nạ quỷ dọa người? Chẳng lẽ tới hù người thật?

Sau khi có ý nghĩ này, Dương Minh nhìn động tác và vẻ mặt của Trần A Phúc, hắn thấy rất có khả năng đó.Đến hù dọa Trần Mộng Nghiên? Ngươi không muốn sống hả?

Dương Minh vốn nghĩ sẽ cho người này ăn một trận, nhưng trong đầu nghĩ ra ý tưởng ác độc, hắn chỉ Trần A Phúc và nói: "Mày, theo tao lại đây!"

"ô ô…" Trần A Phúc thấy Dương Minh không sợ, lại còn chỉ chỉ mình, làm hắn khó chịu, ngươi không sợ quỷ hả, sao ngươi không sợ, vì vậy hắn càng khóc to tru giọng sói thật lớn.

"Bạn hiền! Mẹ mày cho mày gương mặt ngươi không muốn phải không, để lão tử sửa lại cho mày nha!" Vừa nói Dương Minh vừa túm cổ áo Trần A Phúc lôi đi, đưa tới phòng Vương Chí Đào.

Trần A Phúc ngẩn người, xem ra Dương Minh thật đúng là một người tàn nhẫn. Đã biết" Dọa người" Dương Minh sẽ không sợ hãi. Có lẽ trước mặt dù thực sự là quỷ, Dương Minh cũng dám xuống tay.

Thực ra Trần A Phúc đã đánh giá cao Dương Minh. Nếu có quỷ thật, Dương Minh còn do dự một chút. Tục ngữ nói Diêm Vương dễ lừa, Tiểu quỷ khó chơi, chính là đạo lý này. Thực sự chọc vào tiểu quỷ, chẳng may nó đưa đến một trăm một ngàn tiểu quỷ khác đến quấn lấy mình, Dương Minh sao chịu nổi.

Dương Minh bây giờ đã biết thân phận của Trần A Phúc, nên mới dùng bạo lực với hắn như vậy. Nhưng Dương Minh cũng đã quyết định không nói ra thân phận của Trần A Phúc. Hoàn toàn coi hắn như một người không quen biết, để lưu lại cho tên Vương Chí Đào đang ở trước cửa sổ.

"Bắt đầu đi" Dương Minh thản nhiên nói.

"Bắt đầu gì? Mày muốn làm gì?" Trần A Phúc cố ý giả giọng làm cho giọng của mình hơi khác so với bình thường.

"Làm gì mày không biết sao? Vừa nãy mày định làm gì thì bây giờ làm như vậy" Dương Minh chỉ chỉ vào Vương Chí Đào trước cửa sổ nói.

"Tao không rõ ý của mày." Trần A Phúc do dự nói.

"Dọa người biết không? Mau lên, đừng đứng im đó. Lát nữa tâm trạng ông mày không tốt, đánh cho mày một trận còn sợ hơn cả mặt nạ này" Dương Minh đưa tay ra uy hiếp.

Trần A Phúc nhìn Dương Minh như hung thần ác sát. Biết mình nếu không làm theo ý hắn, nhất định sẽ bị ăn một trận đòn, không có cách nào đành phải tiếp tục giả quỷ dọa người.

Chẳng qua lần này không còn hứng thú như lúc trước.

"Ô. ô" Trần A Phúc gõ gõ miếng thủy tinh trong tay, giơ sát khuôn mặt dữ tợn đến gần cửa sổ.

Vương Chí Đào đang thích thú, ai nói gái ở đâu cũng giống nhau, cô em trước mặt đẹp thật. Nhà Vương Chí Đào mặc dù có cổ phần ở Thiên thượng nhân gian. Nhưng dù sao cũng là dưới mắt ông bố, Vương Chí Đào cũng không dám đi tìm gái. Cho nên bây giờ mới có thể vội vàng như vậy, mượn lý do để đi làm một chút.

Âm thanh gì vậy? Vương Chí Đào ngẩng đầu lên nhìn về phía thủy tinh. Ngay lập tức mắt trợn trừng lên vô số lần, bên ngoài cửa sổ là.

"Ối mẹ ơi, gì thế này" Vương Chí Đào hoảng sợ kêu lên, sợ đến mức của quý lập tức co rút lại.

"Kêu gì thế, làm sao vậy?" Cô gái nhíu mày nói: "Không phải anh không được đó chứ? Tìm lý do."

"Mẹ của con, đó là cái gì" Vương Chí Đào há hốc mồm, chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Cô gái hết sức khó chịu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: "A. A" kêu lên, ngất đi.

Đương nhiên tất cả những chuyện này, kể cả Trần A Phúc giả quỷ, Dương Minh đã dùng máy quay phim ghi lại. Sau khi làm xong, Dương Minh lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Mà Trần A Phúc thấy mình đã hù dọa" Lão Đại", đâu dám ra mặt, xoay người thấy Dương Minh đã đi. Hắn cũng vội vàng rời khỏi hiện trường.

Dương Minh sở dĩ không nói ra thân phận của Trần A Phúc là muốn cho Trần A Phúc và Vương Chí Đào ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn còn không muốn kết thù quá sớm với Vương Chí Đào.

Nếu như Dương Minh nói toạc ra thân phận của Trần A Phúc, lại làm cho hắn đến hù dọa Vương Chí Đào. Như vậy khó đảm bảo người này về sau có kể với Vương Chí Đào không. Bởi vì dù cho hắn không nói, hắn cũng không thể cam đoan Dương Minh sau đó cũng không nói.

Trần A Phúc nhất định nghĩ vậy. Cùng với việc Vương Chí Đào biết được tin tức từ chỗ Dương Minh, không bằng nói mình bị uy hiếp.

Nhưng bây giờ nếu Dương Minh không biết thân phận của mình, vậy sao Trần A Phúc phải tự khai chứ? Hắn sẽ không ngốc như vậy, chẳng những nhìn thấy người ta đang làm chuyện tốt mà phá đám. Vương Chí Đào nhất định sẽ hận mình. Trần A Phúc dù ngưu thế nào, đạo lý này hắn nhất định hiểu rõ. Cho nên Trần A Phúc ngoan ngoãn lựa chọn im lặng.

Chuyện phát triển như vậy cũng nằm trong suy đoán của Dương Minh. Vương Chí Đào ngậm bồ hòn làm ngọt, hắn cũng không dám đi báo cảnh sát, cũng không dám nói với người khác. Sau khi đánh thức cô gái, cho cô ta một ngàn để không nói linh tinh.

Mặc dù chuyện đã qua, nhưng Vương Chí Đào cũng không thể nào ngẩng đầu lên được. Vương lão nhị như ngủ đông vậy. Mặc kệ kích thích thế nào nó cũng không cương lên.

Dương Minh rất khoái trá nằm trên giường khách sạn, loay hoay cầm lấy máy quay, hai tròng mắt nhìn lướt qua phòng Vương Chí Đào. Khi hắn nhìn thấy Vương Chí Đào đang không ngừng ngược đãi" Tiểu đệ đệ" mềm yếu của mình trong phòng vệ sinh, Dương Minh thiếu chút nữa vui mừng đến độ nhảy dựng lên. Không thần kỳ đến thế chứ? Thằng Vương Chí Đào này bị liệt dương rồi sao?

Đêm đó, nhất định có bốn người mất ngủ. Bọn họ chính là Trương Tân, Triệu Tư Tư, Trần A Phúc còn có Vương Chí Đào.

Vương Chí Đào sau khi nằm lên giường, đắp chăn lên, không ngừng kích thích tiểu JJ của mình, nhưng kết quả vẫn là như cũ.

Trần A Phúc thấy Vương Chí Đào đang không ngừng kích thích bản thân, mới đầu còn kỳ quái, người này lớn mật thật? Chẳng qua khi hắn thấy Vương Chí Đào không ngừng thở dài, Trần A Phúc lập tức hiểu ra điểm mấu chốt. Hắn biết mình đã dọa cho Vương Chí Đào liệt dương, vì vậy càng không có dũng khí để lộ ra. Nếu làm cho Vương Chí Đào biết đó là hắn, vậy hắn nhất định phải chết. Cho nên Trần A Phúc giả vờ không biết gì hết.

Hôm sau, Vương Chí Đào hiển nhiên không có hứng thú đi chơi, vẻ mặt âm u. Ba người phía sau hắn cũng không nói một lời nào.

Ngược lại, Trương Tân và Dương Minh rất vui vẻ. Tối hôm qua Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư đã tham khảo vấn đề của Trương Tân. Mặc dù Triệu Tư Tư không nói chấp nhận Trương Tân, nhưng từ thái độ không bài xích của nàng đối với Trương Tân ngày hôm qua, có lẽ chín phần chín đã chấp nhận.

Mà Dương Minh càng cao hứng hơn. Vương Chí Đào, Vương Chí Đào, mày sau này yên ổn làm thằng hoạn quan đi. Mày bị liệt dương, xem mày còn tranh gái với tao như thế nào. Mày tranh về làm cảnh à.

.

Mặc dù Vương Chí Đào không báo cảnh sát, nhưng sau đó hắn đã nói chuyện mình gặp quỷ cho ba người tâm phúc, để bọn họ âm thầm điều tra giúp mình.

Đương nhiên người mà Vương Chí Đào nghi ngờ nhất chính là Dương Minh, chẳng qua hình như không phải. Bởi vì lúc đến đây, Dương Minh chỉ mang theo một cái túi nhỏ, không mang gì khác. Mà Dương Minh cũng mang theo một túi đồ ăn, trên lưng đeo một túi đựng máy quay phim.

Có thể mặt nạ quỷ cất trong túi đựng máy quay. Nhưng bộ quần áo mưa mà tên quỷ mặc không thể nào cất vào trong đó. Vương Chí Đào đương nhiên không tin mình gặp phải quỷ thật. Hắn là người tiếp thu giáo dục hiện đại, không tin quỷ thần gì hết. Nhưng không tin không có nghĩa là không sợ. Đập vào mắt lúc đó đủ để làm cho người hắn run lên.

Nếu Vương Chí Đào không nghi ngờ Dương Minh, Trần A Phúc đương nhiên không nhiều chuyện. Nếu không Vương Chí Đào nếu hỏi mình, sao mày biết là Dương Minh làm? Vậy mình không biết trả lời sao?

Vì vậy chuyện này coi như một nghi án ghi lại. Chờ sau khi Vương Chí Đào về nhà, mang thái độ ngờ vực tiện tay lên mạng tìm mấy chữ" Tây tinh sơn nháo quỷ", còn tìm ra được một loạt tin tức. Đều nói ba năm trước Tây tinh sơn nháo quỷ đã làm người ta bị thần kinh.

Đến tận đây, Vương Chí Đào mới thật sự loại trừ Dương Minh ra khỏi danh sách hoài nghi. Hắn coi đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Thấy nghi phạm ba năm trước còn chưa bị bắt, có khi lần này lại là người đó gây án. Coi như mình đen đủi mà thôi.

Mà Trần A Phúc, sau khi về nhà lập tức cất bộ đồ quỷ đó đi. Ít nhất trong một thời gian dài hắn cũng không dám có suy nghĩ biến thái gì hết.

Sau khi trở về thành phố, bởi vì đều mệt mỏi nên Dương Minh cũng không giữ lại, gọi một chiếc Taxi đưa Trần Mộng Nghiên về. Sau đó cùng Trương Tân lên một chiếc xe khác rời đi.

Sau khi về đến nhà, Dương Minh đã lấy thẻ nhớ trong máy quay của Trương Tân, coppy vào máy tính. Ngoại trừ mấy bức ảnh của hắn, Trần Mộng Nghiên và Trương Tân, còn có Vương Chí Đào và Trần A Phúc. Tất cả bị hắn đưa vào một tài liệu mật chỉ của riêng mình. Sau đó xóa tất cả ảnh trong máy.

Đối với những bức ảnh đó, Dương Minh tiện tay dùng thủ thuật xóa tin tức EXIF đi, sau đó mới nén lại, đặt mật khẩu thư mục của mình, rồi tải lên hộp thư.

Sở dĩ xóa tin tức EXIF đi bởi vì nếu như một ngày nào đó những bức ảnh này có lộ ra ngoài, không ai có thể nào căn cứ vào tin tức trên bức ảnh mà truy đến mình.

EXIF là là chuyên môn thay đổi tin tức và thuộc tính của bức ảnh trong máy quay. Có thể dựa vào EXIF thay đổi thời gian chụp, ánh sáng. Lần này đi chơi chỉ có Trương Tân cầm theo máy quay, nên Dương Minh không thể không cẩn thận.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Dương Minh mới thở dài một hơi. Nói thật nếu không có sự kiện lần trước, Dương Minh cũng không cẩn thận như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc