"Dương Minh, mày có giỏi đi nữa thì cũng có tác dụng gì chứ? Mày có thể thắng được đạn sao? Hay mà vẫn cho rằng thân thủ của mày nhanh hơn đạn?" Dư Hướng Đức châm chọc Dương Minh: "Ha ha ha ha, Dương Minh, mày nằm mơ cũng không ngờ được phải không? Mày không biết tao có súng phải không? Tao vốn cũng không muốn giết mày, nhưng, đây là mày ép tao đó!Là mày ép tao dùng súng đấy, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không lối thì mày lại vào, đó là mày vội đi tìm chết đấy nhé!Mày ra tay độc ác với đàn em của tao như vậy, đánh gãy tay chân của chúng không phải là được rồi sao? Cùng lắm là trở thành tàn phế mà thôi, nuôi nó nửa năm một năm là được, đằng này mày lại muốn thể hiện, muốn làm anh hùng, mày ngưu a? Mày lợi hại a? Xem lần này mày làm thế nào?"
Trương Khai Viễn ngồi trong con xed Nissan, thấy Dương Minh trong nháy mắt đã đánh gục đám người Mã Lão Tứ, trong lòng rất là sợ hãi, hắn không ngờ Dương Minh lại khủng bố như vậy, hắn sợ Đức ca không phải là đối thủ của Dương Minh, sợ Dương Minh sau khi sau xử lí Đức ca xong sẽ tìm đến mình để gây sự.Ngay cả Đức ca cũng không phải là đối thủ của Dương Minh thì mình lấy tư cách gì mà động thủ với Dương Minh đây chứ? Lúc này Trương Khai Viễn thậm chí còn hối hận vì mình đã gọi Đức ca tới đây.Đang trong lúc Trương Khai Viễn bi ai và hối hận, đột nhiên Đức ca lại rút súng ra chĩa vào Dương Minh.Cái này đúng là súng thật nha.
Tuy rằng ở trong phim Trương Khai Viễn đã nhìn thấy súng, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy súng thật, Đức ca tại sao lại có súng? Ha ha Dương Minh ơi là Dương Minh, lần này thì đến lúc mày phải chết rồi.
Sự thay đổi này làm cho Trương Khai Viễn phấn khởi đến suýt nữa thì kêu lên thành tiếng, hắn nhảy múa ở trong xe đến nỗi cộc cả đầu vào trần xe, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau.Bởi vì tình hình trước mắt làm hắn sung sướng đến nỗi quên đi tất cả mọi chuyện.
Quá tuyệt rồi, Trương Khai Viễn nắm chặt tay lại, xem ra, mình tìm Đức ca đến đúng là không sai a.Tốt nhất là Đức ca 1 súng bắn chết Dương Minh đi, như vậy sau này mình sẽ bớt đi được 1 tình địch.
Đối với việc Đức ca sau khi giết Dương Minh xong có xảy ra rắc rối gì, hoặc có liên lụy đến mình không, cái này cũng không phải việc mà Trương Khai Viễn suy nghĩ lúc này.
Tiểu Lộ lúc nãy nhìn thấy Mã Lão Tứ và đám Cường Tử lao vào đánh Dương Minh cũng có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy Dương Minh trong nháy mắt đánh gục cả 4 người không 1 chút khó khăn nào, rất là hưng phấn đống thời trong mắt cũng đầy vử sùng bái.
Kinh Tiểu Lộ căn bản là 1 cô gái sùng bái bạo lực, lúc này nhìn thấy hành động anh hùng của Dương Minh thì rất là ngưỡng mộ, thậm chí còn có ý nghĩ muốn xông ra ôm lấy Dương Minh mà thân mật.
Nhưng Kinh Tiểu Lộ hưng phấn không được bao lâu, Dư Hướng Đức đột nhiên rút súng ra nhắm vào Dương Minh làm cho vẻ mặt của Kinh Tiểu Lộ liền trở nên khó coi.
Đây có thể là súng sao? Làm sao Dư Hướng Đức lại có được món đồ này, nhìn dáng vẻ điên cuồng của Dư Hướng Đức, trong lòng của Kinh Tiểu Lộ rất là sợ hãi.Hăn sẽ không nổ súng chứ?
Theo bản năng thì Kinh Tiểu Lộ có cảm giác như muốn nhào vào cướp lấy khẩu súng, vào lúc này Kinh Tiểu Lộ thậm chí có thể hiểu tại sao vào lúc đó Chu Giai Giai lại có hành động rồ dại như vậy!Mình bây giờ không phải cũng có cái ý nghĩ đó sao?
Nhưng, tuy rằng cái ý nghĩ đó ở trong đầu rất là mãnh liệt, nhưng cũng bị Kinh Tiểu Lộ dùng hết sức để đè xuống, nàng là người hiểu chuyện hơn Chu Giai Giai, bởi vì nàng nghĩ đến lời nói lúc đó của Chu Giai Giai, cô ta nói, cho dù cho cô ta có không đỡ đạn cho Dương Minh thì với thân thủ của Dương Minh cũng dễ dàng tránh được viên đạn đó.Mình xông ra cướp súng, ngược lại lại gây thêm phiền phức cho Dương Minh!
Chính vì câu nói này mà xung động trong lòng Kinh Tiểu Lộ lập tức bình ổn trở lại, hơi ngoảnh đầu lại nhìn Dương Minh thấy trên mặt hắn có vẻ ngạc nhiên và có chút cổ quái, Kinh Tiểu Lộ càng thêm yên tâm.
Với sự hiểu biết Dương Minh của Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh dưới loại tình huống như thế này, vẫn có biểu hiện như vậy, chứng tỏ Dương Minh đã nắm chắc có thể giải quyết được chuyện này.Dương Minh là người bị đe dọa mà trên mặt lại không có vẻ sợ hãi thì mình phải lo lắng cái gì? Nghĩ đến đây trong lòng Kinh Tiểu Lộ liền trở nên thoải mái.
Thực ra vẫn là Kinh Tiểu Lộ đoán đúng rồi!Trên mặt Dương Minh có biểu hiện ngạc nhiên, là bởi vì, Dương Minh vẫn không cầu xin Dư Hướng Đức buông tha, mà chỉ là cảm thấy rất ngạc nhiên khi Dư Hướng Đức chĩa súng về mình thôi.
Muốn chết, cũng phải là muốn chết như vậy chứ? Vốn Dương Minh cũng không muốn giết chết Dư Hướng Đức, vì vậy mới ra tay không độc ác lắm với 4 tên đàn em của hắn, mà chỉ đánh bọn chúng bị ngất đi thôi.Nhưng tên Dư Hướng Đức này vẫn chấp mê bất ngộ muốn dùng súng bắn chết mình!Theo Dương Minh thấy thì đây giống như 1 chuyện buồn cười nhất trên đời.Một tên lưu manh muốn giết chết đệ tử của Vua sát thủ, cái kết quả của chuyện này sẽ như thế nào?
Thậm chí không cần phải nghĩ gì cũng có thể biết được kết quả rồi.Đừng nói Dư Hướng Đức chỉ là 1 tên lưu manh cỏn con, cho dù có cùng là sát thủ, muốn dùng súng để đối phó với Dương Minh thì cũng chỉ là đi tìm chết, Dư Hướng Đức này có chỗ nào lợi hại chứ?
Cái kết cục này tự nhiên sẽ là bi kịch, đang lúc Dư Hướng Đức hưng phấn không bút nào tả được, đang hưởng thụ cái cảm giác cao cao tại thượng, biến cố lại 1 lần nữa xảy ra.
Vốn khẩu súng đang ở trong tay Dư HƯớng Đức, không biết từ lúc nào và bằng cách nào đã lọt vào tay của Dương Minh, Dương Minh cầm súng chĩa thẳng vào trán của Dư Hướng Đức.
Vẻ mặt Dư Hướng Đức vẫn còn lưu lại nụ cười đắc ý, trong lúc này liền nghệt ra.
"Dư Hướng Đức, mày rất ngu, đúng là rất ngu, có 1 cuốn sách tên là Ngân thuần ngận ái muội, tao thấy mày đúng là rất ngu xuẩn." Dương Minh nhìn Dư Hướng Đức châm trọc nói: "Lời nói lúc nãy, mày vẫn không để vào tai, mày cho rằng mày rất ngưu? Mày có súng trong tay, mày muốn làm tao như thế nào? Tao không thể không nói, mày đúng là hết thuốc chữa rồi."
Tuy Kinh Tiểu Lộ cho rằng Dương Minh đã có cách xử lý rồi, nhưng trong tình huống khẩn cấp này, nếu nói Kinh Tiểu Lộ không lo lắng thì là giả.Đang lúc thấp thỏm lo âu thì lại nghe thấy Dương Minh đột nhiên giáo huấn Dư Hướng Đức như vậy, trong lòng liên bực bội, bây giờ là lúc nào rồi mà còn dở giọng giáo huấn ra, quay ra nhìn kĩ lại thì khẩu súng như là có ma thuật đã nằm gọn trong tay Dương Minh từ lúc nào rồi.
Kinh Tiểu Lộ thậm chí còn không nhìn rõ Dương Minh làm như thế nào, giống như lúc trước Dương Minh đánh ngã 4 người Mã Lão Tứ vậy, thân thủ của Dương Minh đúng là đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được nữa rồi.
Lần này Dư Hướng Đức đần thối ra, mắt cũng đờ đẫn đầy vẻ tuyệt vọng.Lúc nãy là hắn không cam tâm, hiện tại, hắn đã không còn cái gì để mà cam tâm nữa, khoảng cách về thực lực cuối cùng cũng đã làm cho Dư Hướng Đức nhận ra được hoàn cảnh thực tại.
Khoảng cách giữa mình và Dương Minh không phải là 1 điểm nửa điểm mà là 1 trời 1 vực, lúc nãy Dương Minh nói rất đúng, quân tử báo thù 10 năm không muộn, nhưng nếu 10 năm, 20 năm, 30 năm thậm chí là 100 năm cũng không báo thù được thì nên sớm mà bỏ qua đi,
"Dương Minh mày có bản lĩnh thì bắn chết tao đi, mày dám không? "Dư Hướng Đức biết hôm nay mình không được rồi, mọi dự tinhd đều bị phá hỏng, hắn cho rằng Dương Minh cũng giống mình sẽ không dám nổ súng.Dương Minh là công tử con nhà giàu, có tiền đồ rạng rỡ, nếu lúc này mà bắn chết mình, thì cho dù Dương Minh có bản lĩnh đến đâu thì cũng phải ngồi tù đến hơn nửa đời người.
"Mày không phải khích tao, thật ra có bắn chết mày thì cũng không phải là chuyện lớn gì." Dương Minh lạnh lùng nói.
Trương Khai Viễn không ngờ đến chuyện tình lại phát sinh biến hóa như thế này, khẩu súng đang trong tay Dư Hướng Đức lúc này lại nằm ở trong tay của Dương Minh, vừa vui mừng chưa được 10 phút dã trở thành bi kịch rồi sao? Dương Minh là người như thế nào? Thân thủ lợi hại như vậy sao? Ngay cả súng cũng không xem ra cái gì cả?
Nhưng Trương Khai Viễn sau khi nghe thấy Dương Minh nói giết chết Dư Hướng Đức xong, trong lòng lại vui mừng, lần này hắn đã tuyệt vọng thật rồi, còn đang chuẩn bị nếu lúc nữa mà bị Dương Minh phát hiện ra, thì phải khẩn trương nài nỉ xin Dương Minh tha cho mình 1 lần, quân tử không chịu cái khổ trước mắt, cứ chạy thoát trước đã rồi nói sau.
Nhưng Dương Minh nói muốn giết chết Dư Hướng Đức, chuyện này làm Trương Khai Viễn thay đổi ý nghĩ, đây không phải là chuyện tốt sao? Nếu Dương Minh giết Dư Hướng Đức thì đây là tội cố ý giết người, hắn có bản lĩnh thế nào đi nữa thì không phải cũng bị phán cái án chung thân sao?
Như thế này thì Kinh Tiểu Lộ không phải là sẽ trở thành vật trong tay mình sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Khai Viễn liền nở hoa, Dương Minh nhất định phải nổ súng a, nhất định phải giết chết Dư Hướng Đức a, như vậy thì hắn có thể yên tâm mà ngồi tù rồi, ha ha. Không thể không nói, Trương Khai Viễn là 1 người trở mặt như trở bàn tay, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã có thể bán đứng Dư Hướng Đức rồi.
"Mày thề đi!Mày bây giờ bắn đi!" Dư Hướng Đức tự nhiên không tin lời của Dương Minh, thấy Dương Minh càng lúc càng điềm tĩnh, càng làm cho hắn cho rằng lí trí của Dương Minh không dám nổ súng, vì vậy hắn muốn chọc giân Dương Minh.
Nếu là Dương Minh tha cho mình, hay là Dương Minh nổ súng bắn chết mình, tóm lại là mình không có hi vọng báo thù, sống cũng không có ý nghía gì, không bằng Dương Minh bắn chết mình rồi bị ngồi tù chung thân, như vậy cũng coi như mình báo được thù rồi.
"Dương Minh, anh đừng kích động" Kinh Tiểu Lộ lần này cảm thấy sợ hãi rồi!Nàng sợ Dương Minh nhất thời kích động mà thật sự nổ súng!Tuy rằng Kinh Tiểu Lộ cảm thấy máu huyết sôi sục toàn thân, nhưng Kinh Tiểu Lộ cũng biết, phim ảnh là phim ảnh, hiện thực là hiện thực, một khi Dương Minh nổ súng thì cái họa ngồi tù đang chờ đợi Dương Minh: "Anh dừng nghe hắn nói lung tung, anh ngàn vạn lần không được nổ súng!"
"Ha ha, Tiểu Lộ, em có cảm thấy không, thằng ôn này mười phần đáng chết không?" Dương Minh nhìn Dư Hướng Đức, rồi quay sang hỏi Kinh Tiểu Lộ.
"Hắn đáng chết là đúng rồi, tự nhiên sẽ có người thu thập hắn, nhưng anh muốn giết chết hắn thì anh sẽ trở thành tội phạm đấy." Kinh Tiểu Lộ đương nhiên là không muốn có chuyện gì xảy ra với Dương Minh
"Ha ha, nếu đã đáng chết thì để cho hắn đi chết đi." Trong lúc Dương Minh nói thì cũng rất tự nhiên bóp cò súng, mồm Dư Hướng Đức há hốc, trên trán xuất hiện 1 cái lỗ thủng, từ từ ngã xuống.
Dương Minh bắn súng rất có nghệ thuật, làm cho máu trên trán của Dư Hướng Đức còn chưa kịp chảy ra, óc cũng không bị phọt ra ngoài, một chút cảm giác ác cảm cũng không có.Dương Minh vì sợ Kinh Tiểu Lộ sau khi nhìn thấy sẽ bị kinh sợ nên mới chọn góc độ này mà bắn.Đối với thân thủ của 1 sát thủ như Dương Minh thì việc này qur thật là quá dễ dàng.
Nổ súng rồi!Anh ta thật sự nổ súng rồi, Kinh Tiểu Lộ hoảng sợ mắt chữ A mồm chữ O nói với Dương Minh: "Dương Minh, tại sao anh lại nổ súng a!Anh thật sự nổ súng a?"
"Ừ, không ngờ khả năng tiếp nhận của em mạnh thật, nhìn thấy người chết mà cũng hoảng sợ lắm." Dương Minh đối với phản ứng của Kinh Tiểu Lộ cảm thấy có chút ngoài dự liệu, vốn cho rằng nàng sẽ phải thất thanh mà kêu lên cơ.
"Cái loại người này chết thì có gì mà đáng sợ chứ!Em vui mừng còn không hết à!" Kinh Tiểu Lộ nhíu mày nói: "Nhưng anh thì làm sao đây, anh bắn chết hắn rồi, lát nữa cảnh sát đến bắt anh thì sao? Anh nói anh làm cái gì vậy, sao lại kích động như vậy, ai da, tức chết em mất."
Kinh Tiểu Lộ thật sự lo lắng, tay túm chặt lấy áo của Dương Minh không ngừng giật giật: "Anh sao lại làm người ta lo lắng vậy chứ, anh bị bắt rồi, em phải làm sao đây? Chị Mộng Nghiên và các chị kia phải làm sao đây? Anh nói đi chứ!"
"Hán định nổ súng bắn anh trước, anh tự nhiên phải giết hắn thôi." Dương Minh nhún vai coi như không có gì nói.
"Ai da, anh cũng không phải là cảnh sát, hắn nổ súng giết anh, anh cũng không thể giết hắn chứ!" Kinh Tiểu Lộ tức giận nói: "Hay là như vậy, anh đưa súng cho em, em để vân tay của em lên đấy, đến lúc đó nói là em nổ súng bắn chết hắn là được rồi." Kinh Tiểu Lộ nói xong, liền muốn qua giằng lấy khẩu súng trong tay Dương Minh.
"EM làm cái gì thế!Tiểu Lộ." Dương Minh bị Kinh Tiểu Lộ dọa cho hẳng sợ, không ngờ Kinh Tiểu Lộ cương liệt như vậy, lại muốn ngồi tù thay cho mình, chuyện này làm cho Dương Minh rất là cảm động.
"Em làm cái gì chứ, nhanh đưa súng cho em!Nếu chậm trễ thì không kịp bây giờ, anh còn nhiều việc phải làm, em chỉ có 1 mình không sao đâu, thay em chăm sóc cho bà là được rồi, nếu em không bị phán tử hình, anh thường xuyên đến thăm em là được rồi." Kinh Tiểu Lộ càng nói càng kích động, thậm chí nước mắt đã bắt đầu lăn trên má rồi.
Thực ra nàng cũng không muốn rời xa Dương Minh, nhưng cảm giác không muốn Dương Minh xảy ra chuyện đã ủng hộ nàng làm như vậy.
"Được rồi, Tiểu Lộ, anh hiểu được tấm lòng của em, cảm ơn em." Dương Minh hít sâu vào 1 hơi nói: "Dư Hướng Đức này cũng không chết 1 cách lãng phí, tối thiểu cũng để cho anh hiểu được tình cảm của em đối với anh."
Dương Minh vốn cho rằng, tình cảm của Kinh Tiểu Lộ với mình không sâu đậm như vậy, sau khi mình đi Vân Nam, Kinh Tiểu Lộ dần dần sẽ quên được mình, nhưng không ngờ Kinh Tiểu Lộ lại có biểu hiện như vậy.Qua chuyện ngày hôm nay có thể nhìn ra được tấm lòng kiên định của Kinh Tiểu Lộ.
"Dương Minh anh đùa cái gì chứ!" Kinh Tiểu Lộ tức giận quá nói: "Vào lúc này àm anh còn nói đùa được sao?"
"Tiểu Lộ, đừng sợ, không có chuyện gì đâu." Dương Minh nắm tay Kinh Tiểu Lộ an ủi nói.
"Làm sao có thể không sao." Kinh Tiểu Lộ buồn bực: "Nhiều người nhìn thấy anh đấy.Tuy chỗ này có vẻ tối, nhưng lúc nãy trong cửa hàng bánh bao, anh đi ra ngoài cùng đám đàn em của hắn đã bị nhiều người nhìn thấy, nếu cảnh sát mà điều tra, chắc chắn sẽ hoài nghi đến anh."
"Thì bọn họ đều nhìn thấy Dư Hướng Đức đến tìm anh gây sự, như vậy càng dễ giải quyết." Dương Minh cười nói.Nói đến đây Dương Minh liền nghĩ đến Trương Khai Viễn đang ngồi trong chiếc xe Nissan, trong lòng tự nhiên hiểu ra Dư Hướng Đức tìm đến đây chắc chắn là có liên quan đến Trương Khai Viễn!Thằng nhóc này thật âm hiểm nha, nếu không phải bản thân mình có công phu thì hôm nay người nằm đây không phải là mình sao? Kinh Tiểu Lộ cũng không phải bị hắn bắt đi sao? Đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra, Dương Minh có thể nghĩ ra được.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Dương Minh liền bốc lên, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe Nissan, liền phát hiện ra Trương Khai Viễn vẻ mặt đầy hưng phấn cầm điện thoại trong tay gọi cho ai đó: "Alo, có phải cục cảnh sát thành phố Cát Đốn không? Tôi muốn báo án, ở trong 1 ngõ nhỏ cạnh quán bánh bao phong vị Tây An ở gần khu nghỉ dướng Tiên Nhân, xảy ra 1 vụ án mạng, các anh mau tới đi."
Thằng ranh này còn muốn báo cảnh sát, Dương Minh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Dư Hướng Đức không phải là do Trương Khai Viễn tìm tới? Đúng lúc đang suy nghĩ thì nhìn thấy Trương Khai Viễn đang tự lẩm bẩm: "Đức ca ơi Đức ca, tôi xin lỗi anh, không ngờ tìm anh đến giúp đỡ lại để anh chết như vậy, nhưng không sao, anh chết cũng có tác dụng, chờ cảnh sát đến bắt Dương Minh lại, Kinh Tiểu Lộ sẽ là của tôi rồi!Ha ha, Đức ca em sẽ đốt nhiều vàng mã cho anh, anh đừng có trách tôi nhé."
Dương Minh nhìn thấy những lời nói của Trương Khai Viễn, thì có cảm giác buồn cười, càng cảm thấy Dư Hướng Đức chết 1 cách thật là ngu ngốc, giống như là chết 1 cách vô duyên vô cớ vậy, xem thì đúng là chết trong tay mình, nhưng thực ra là Trương Khai Viễn muốn lấy cái mạng của hắn.
Nhưng Dương Minh đối với hành động âm hiểm của Trương Khai Viễn thì rất là tức giận, thằng ôn này đến bây giờ vẫn còn muốn hãm hại mình để chiếm đoạt Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh có thể tha cho hắn được sao?
Thuận tay nhấc súng lên, bắn 1 phát về phía chiếc xe.Cái cửa nát bét của chiếc xe Nissan có thể cản được phát đạn này sao? Phát súng này của Dương Minh bắn trúng vào giữa đũng quần của Trương Khai Viễn, Trương Khai Viễn lập tức hét thảm lên 1 tiếng, đau đớn ngất đi.
Phát súng này của Dương Minh bắn rất chuẩn, 1 phát đã bắn nát cần tăng dân số của Trương Khai Viễn, đối với loại người này Dương Minh tuyệt đối không lưu tình.
"A? Dương Minh, tại sao anh lại nổ súng nữa? Trong xe còn có người sao?" Kinh Tiểu Lộ cũng nghe thấy tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết của Trương Khai Viễn, trong lòng hoảng sợ nhìn về chiếc xe Nissan.
"Trương Khai Viễn ở trong xe, Dư Hướng Đức là do hắn tìm đến." Dương Minh nhàn nhạt nói: "Thằng ôn này là đồ bỏ đi, nhìn thấy anh giết chết Dư Hướng Đức, liền báo cảnh sát đến bắt anh, để chiếm đoạt em, vì vậy anh muốn giết chết hắn."
"A!" Kinh Tiểu Lộ lúc này cũng không kịp nghĩ xem vì sao Dương Minh lại biết được chuyện này, vào lúc này thì theo bản năng mà tin vào lời nói của Dương Minh, nàng lúc này lo lắng nhất là có chuyện không tốt xảy ra cho Dương Minh.
Nhưng trong lúc Kinh Tiểu Lộ còn đang lo lắng thì Dương Minh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Băng Bạc.
"Hạ ca, em là Dương Minh." Dương Minh nói.
"Dương Minh hả? Lại xảy ra chuyện gì?" Hạ Băng Bạc biết nếu không có chuyện gì thì Dương Minh sẽ không chủ động gọi điện cho mình, vì vậy đối với điện thoại của Dương Minh hắn cũng quen rồi, không có việc thí sẽ không đến Tam bảo điện.
"EM bây giờ đang ở khu nghỉ dưỡng Tiên Nhân, có 1 kẻ thù cũ của em muốn dùng súng bắn chết em." Dương Minh nói.
"Cái gì!Vậy cậu không sao chứ?" Dương Minh còn chưa nói xong Hạ Băng Bạc đã vội vàng nói.Dương Minh hiện tại là nhân vật được quốc gia bảo hộ, không thể để xảy ra tổn thất gì, trước chuyến đi Vân Nam lại xảy ra chuyện này: "Cậu không có bị thương chứ?"
"Không sao, hắn bị em giết chết rồi, tên đi cùng hắn báo cảnh sát bị em bắn cho bị thương rồi." Dương Minh nói: "Em cho rằng chuyện này làm cho em có chút sợ hãi, chuyện đi Vân Nam."