NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trương Hiểu Viện sùng bái nhìn bạn trai của mình, cuối cùng cũng lấy lại được chút thể diện. Nghĩ đến đây, không khỏi khiêu khích nhìn Dương Minh và Lâm Chỉ Vận: "Chút tiền giảm giá đáng gì, không sao"

Dương Minh cười cười không nói gì, có lẽ cô nàng ngu ngốc này còn không biết tình huống của thằng béo?

Quả nhiên giống suy đoán của Dương Minh. Tên béo nhỏ giọng nói với Trương Hiểu Viện một câu: "Anh đi gọi điện thoại" Sau đó vội vàng chạy đi.

Mặc dù thằng béo tìm một góc khá xa để gọi, chẳng qua nội dung cuộc điện thoại vẫn truyền hết vào tai Dương Minh.

"Ông chủ, em là Bưu tử. em muốn thương lượng với anh một chuyện. Anh có thể phát sớm tiền lương mấy tháng cho em được không. Xin anh. Anh coi như nể tình em làm với anh nhiều năm. Tại sao ạ. em chỉ là muốn mua áo khoác cho bạn gái thôi. Ông chủ, em thích cô ấy. vâng vâng, cảm ơn ông chủ. Hơn bốn mươi ngàn là được rồi ạ" Tên béo thở dài một hơi, rốt cuộc cũng xoay được tiền.

Dương Minh âm hiểm cười hắc hắc một tiếng, cầm phiếu đi thanh toán. Mày không phải muốn ra vẻ sao? Tao cho mày ra vẻ. Tao cũng phối hợp với mày. Xem mày ra vẻ xong thì lấy gì mà trả nợ, lo mà kiếm tiền đi.

Thanh toán tiền, nhìn tên béo mặt mày nhăn nhó rời đi, Dương Minh không khỏi có chút âm hiểm nói: "Dát, người có tiền đúng là không bình thường, mua đồ mà không mặc cả"

"Hiển nhiên, hiển nhiên" Tên béo sắp khóc đến nơi. Mẹ kiếp, nếu không phải mày lắm miệng, tao có thể bớt được mấy ngàn đó? Cả tháng tiền lương của tao bị một câu nói của mày làm mất sạch. Nhưng lời này không thể nói, ai bảo bạn gái mình thích thể diện chứ.

Ai, đúng là ứng với câu, chết muốn thể diện, sống chịu tội.

Về phần sau khi Trương Hiểu Viện biết rõ sự thật sẽ phản ứng gì, Dương Minh không cần để ý, cầm áo, kéo Lâm Chỉ Vận rời đi.

"Em cởi ra nhé?" Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Chỉ Vận mặc áo đắt tiền như vậy, sợ làm hỏng.

"Không cần, mua rồi thì mặc. Không mặc thì mua làm gì chứ?" Dương Minh cười nói: "Chẳng qua bạn học Trương Hiểu Viện của em bây giờ chắc không vui được đâu"

"Sao ạ?" Lâm Chỉ Vận tò mò hỏi.

"Ha ha, nguyên nhân rất đơn giản" Dương Minh đơn giản nói chuyện ra một lần với Lâm Chỉ Vận. Khiến ngay cả Lâm Chỉ Vận cũng ôm bụng mà cười.

"Dương Minh, anh đã biết còn đùa hắn?" Lâm Chỉ Vận oán trách nói.

"Anh không đùa hắn, hắn không phải muốn ra vẻ trước mặt hai chúng ta sao, anh chỉ phối hợp, giúp hắn mà thôi" Dương Minh xua tay, nói: "Ai bảo anh là người tốt chứ"

"Hì hì." Lâm Chỉ Vận nghe xong thở dài, rồi cười nói: "Bỏ đi. không nói đến cô ta nữa."

"Chỉ Vận, anh cảm thấy em quá tốt. Cát Hân Dao đáng ghét như vậy, em còn nói giúp cô ta. Nhưng hình như em lại ghét Trương Hiểu Viện này?" Chuyện này Dương Minh đã sớm muốn hỏi.

"Đáng ghét? Có lẽ vậy" Lâm Chỉ Vận hít sâu một hơi rồi nói: "Em và Trương Hiểu Viện, hồi cấp ba cũng coi như là bạn tốt, ít nhất em cảm thấy thế. Lúc đó em và cô ta ngồi cùng bàn. Cô ta khi đó đã tìm một bạn trai có tiền, có lẽ người hôm nay. Mặc dù cô ta luôn đưa các thứ ra khoe với em, nhưng lúc ấy em cũng không cảm thấy cô ta có gì xấu. Nhưng sau đó, anh cũng biết đó, nhà em xảy ra chuyện, bố em bị xe đâm, em đành phải đến mượn tiền của cô ta. Không ngờ cô ta lại từ chối. Dù em cầu xin như thế nào, bọn họ cũng không động lòng. Còn nói, cho em mượn tiền, không bằng bỏ ra mua vòng cổ cho mình"

Dương Minh nghĩ đến thái độ của Trương Hiểu Viện, cảm thấy cô ta làm chuyện này cũng không có gì là lạ.

"Sau đó cô ta lại nói cho em một cách. sau đó em gặp anh" Lâm Chỉ Vận có chút đau buồn nói. Dù sao đó cũng là một nỗi nhục trong đời nàng.

Dù nói như thế nào, mình cũng đã có lúc giống như gái điếm, bán thân. Mặc dù không giao dịch thành công, nhưng nó vẫn là khúc mắc trong lòng Lâm Chỉ Vận.

"Chính là chuyện bảo em bán trinh hả?" Dương Minh nhíu mày hỏi.

"Vầng." Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói, sau đó gật đầu.

"Mẹ kiếp, anh thấy cô ta bây giờ không khác gì gái điếm" Dương Minh tức giận mắng một câu. Nếu chẳng may Lâm Chỉ Vận không gặp phải mình, thì.

Chẳng qua, nói đi nói lại, Dương Minh còn phải cảm ơn Trương Hiểu Viện. Nếu như không có Trương Hiểu Viện, Dương Minh có thể gặp được Lâm Chỉ Vận không? Nếu không gặp nhau lần đó, không được Dương Minh giúp. Lâm Chỉ Vận sau khi bị Dương Minh cưỡng hiếp, có không truy cứu hắn không?

"Không cho anh chửi bậy" Lâm Chỉ Vận mắng.

"Ha ha, được rồi, anh không mắng nữa" Dương Minh cười nói.

Lâm Chỉ Vận gặp Trương Hiểu Viện khiến tâm trạng không vui, nhưng nói chuyện với Dương Minh một lát, nàng cũng thư thái hơn/

Nhìn đồng hồ, thấy đã đến buổi trưa, hai người tìm một quán ăn, sau đó lái xe về trường.

Cát Hân Dao hôm nay không đi học. Tối qua cô ta điên cuồng với Tất Hải, bây giờ mới thức dậy, đang mặc quần áo thì thấy Lâm Chỉ Vận đi vào.

"Ồ? Lâm tỷ, chị đã đến? Chân của chị khỏi rồi sao?" Cát Hân Dao rất nhiệt tình hỏi.

"Ừ. tốt rồi, mình không có chuyện gì" Lâm Chỉ Vận gật đầu.

"Không sao là tốt rồi. Lâm tỷ, áo chị mặc là nhung điêu à? Đẹp quá, là Dương ca mua cho chị sao?" Cát Hân Dao khen.

"Ừ" Lâm Chỉ Vận xấu hổ gật đầu.

"Đúng, Kinh Tiểu Lộ, em không phải muốn làm quen với Dương ca sao. Đây là bạn gái của Dương ca, Lâm Chỉ Vận. Em gọi chị ấy là Lâm tỷ" Cát Hân Dao nói với một nữ sinh bên cạnh.

"A?" Kinh Tiểu Lộ cẩn thận đánh giá Lâm Chỉ Vận một lát, sau đó nói: "Chị Hân Dao, chị có lầm không thế? Cô ấy không phải bạn gái của Dương ca mà?"

Kinh Tiểu Lộ lần trước gặp Trần Mộng Nghiên, chưa thấy Lâm Chỉ Vận, cho nên nói như vậy.

Cát Hân Dao nghe Kinh Tiểu Lộ nói, lúc này mới nhớ đến lần trước bạn gái mà Dương ca dẫn theo đúng là không phải Lâm Chỉ Vận, xong rồi/ Cát Hân Dao sợ Kinh Tiểu Lộ nói thêm gì nữa, vội vàng nháy mắt.

Dù sao Lâm Chỉ Vận vẫn đang ở đây, Cát Hân Dao không dám khẳng định Lâm Chỉ Vận có biết chuyện Dương Minh còn có bạn gái khác hay không?

"Chị Hân Dao, chị làm sao thế?" Kinh Tiểu Lộ không biết quan hệ trong đó, còn có chút ngây ngốc hỏi: "Cô gái lần trước em nhớ rất rõ mà, không phải cô này"

"Kinh Tiểu Lộ, đừng nói lung tung. Chị đã nói bao lần rồi, mắt em bị cận thì mau đi mua cặp kính áp tròng đi, suốt ngày nhìm lầm" Cát Hân Dao mắng: "Lâm tỷ mới là bạn gái của Dương ca, lần trước em nhất định nhìn lầm rồi"

Kinh Tiểu Lộ càng nghi hoặc, Cát Hân Dao rốt cuộc đang làm gì? Nàng có chút kỳ quái nhìn Cát Hân Dao: "Mắt em có bị cận đâu. Chị Hân Dao, chị có phải là chưa tỉnh ngủ?"

"Ai" Cát Hân Dao bất đắc dĩ thở dài, sau đó có chút xấu hổ nói với Lâm Chỉ Vận: "Lâm tỷ, Kinh Tiểu Lộ bình thường điên điên khùng khùng, nói năng bừa bãi, chị đừng để ý"

"Không có gì, mình biết cô ấy nói ai" Lâm Chỉ Vận lắc đầu. Dương Minh chỉ là bạn trai giả của mình. Nàng sao có thể so sánh với bạn gái chính thức của người ta?

"Hả?" Cát Hân Dao sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Lâm Chỉ Vận, chẳng lẽ Lâm Chỉ Vận biết hết?

"Hân Dao, còn có cả Kinh Tiểu Lộ hả?" Lâm Chỉ Vận do dự một chút rồi nói: "Có thể phiền hai người một chuyện không?"

"Chuyện gì thế. Lâm tỷ, chị chỉ cần mở miệng, em không thể làm cũng làm cho bằng được" Cát Hân Dao vội vàng nói.

"Chuyện mình là bạn gái của Dương Minh, hai người có thể giữ bí mật giúp mình không? Đừng nói cho người khác biết?" Lâm Chỉ Vận buồn bã cắn môi. Không biết tại sao, nàng có chút chua xót trong lòng.

Lâm Chỉ Vận đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, mình là người thứ ba sao? Bởi vì trong ánh mắt kỳ quái của Kinh Tiểu Lộ, Lâm Chỉ Vận đọc được điều này.

Đúng thế, Kinh Tiểu Lộ đúng là nghĩ như vậy. Chẳng lẽ Lâm Chỉ Vận chính là Tiểu Tam trong truyền thuyết?

Chẳng qua Cát Hân Dao chỉ ngẩn ra một chút liền nói: "Không có vấn đề, Lâm tỷ, em sẽ không nói lung tung" Sau đó nàng trừng mắt nhìn Kinh Tiểu Lộ: "Em có nghe thấy không?"

"Em. em biết" Kinh Tiểu Lộ vẫn rất sợ Cát Hân Dao.

Chuyện này cứ như vậy qua đi. Nhưng Lâm Chỉ Vận lại rơi vào suy nghĩ, mình có phải nên có thái độ không?

Bình luận

Truyện đang đọc