NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Thư Nhã ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Dương Minh. Dương Minh lại đang cười cười với nàng.

Không sai, chính là chiếc nhẫn làm bạn với Thư Nhã nhiều năm. Thư Nhã nhẹ nhàng vuốt là nhận ra được.

Nhưng sao Dương Minh lại có chiếc nhẫn này? Đã như vậy thì Dương Minh phải sớm nhận ra mình chứ, nhưng sao lại giả vờ không nhận ra?

Đầu Thư Nhã bây giờ rất loạn, mấy lần chút nữa hát sai lời. Khó khăn lắm mới hát xong bài này, Thư Nhã muốn nhân cơ hội tắt mic để hỏi thì Dương Minh đã xuống về lại vị trí của mình.

Đêm diễn vẫn phải tiếp tục, dù Thư Nhã nóng lòng thế nào cũng phải nhịn, nàng vẫn phải cười mà hát. Chẳng qua nàng thường xuyên nhìn về phía Thư Nhã ngồi với vẻ khó hiểu.

"Mẹ nó chứ, Lão Đại, mày và Thư Nhã nhất định có vấn đề" Dương Minh vừa về chỗ ngồi, Trương Tân liền nghi ngờ. Nhất là Thư Nhã thường xuyên nhìn về phía này nữa chứ.

Trương Tân nghi ngờ cũng là do lời lúc trước của Dương Minh. Mà những người khác không biết nên không suy nghĩ gì. Nếu không Dương Minh đã thành kẻ thù chung của mọi người rồi.

"Tao và cô ấy biết nhau từ lâu rồi, mày tin không?" Dương Minh quay đầu lại nói với Trương Tân.

"Trước kia? Mày có ý gì? Mày quen cô ấy từ lúc còn ở Tùng Giang?" Trương Tân thông qua Triệu Tư Tư nên biết việc Thư Nhã nhận lời làm người phát ngôn đóng quảng cáo cho công ty châu báu, cho nên hắn mới hỏi như vậy.

"Không phải, tao nói là trước đó nữa cơ" Dương Minh lắc đầu nois.

"Sớm hơn nữa? Mày có ý gì?" Trương Tân có chút khó hiểu.

"Ha ha, đến lúc đó mày sẽ biết" Dương Minh vung vung cây gậy huỳnh quang trong tay lên như những kẻ cực kỳ hâm mộ Thư Nhã.

Khi thấy ánh mắt dịu dàng của Thư Nhã, Dương Minh biết Thư Nhã vẫn có tình cảm với mình.

Nửa buổi diễn còn lại Thư Nhã mặc dù đã cố gắng hát, nhưng bởi vì trong lòng vẫn nghĩ đến chiếc nhẫn trong tay nên nàng thường xuyên mất tập trung.

Cũng may mọi người không thấy điểm khác thường này của Thư Nhã, không khí buổi diễn vẫn rất náo nhiệt.

Buổi biểu diễn cuối cùng đã kết thúc. Thư Nhã rất muốn lập tức chạy đến bên cạnh Dương Minh để hỏi xem là như thế nào. Nhưng bởi vì nàng vẫn đang mặc quần áo diễn, hơn nữa có rất nhiều người nên nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn theo Dương Minh, rồi dù rất không muốn vẫn phải đi ra cánh gà.

"Đi thôi" Dương Minh biết buổi diễn đã kết thúc nên Thư Nhã nhất định còn có việc cần phải làm. Có lẽ công ty còn tổ chức tiệc mừng nên Dương Minh không đi quấy rầy nàng. Hắn nói với Trương Tân ngồi bên.

"Tuyệt đối có vấn đề" Trương Tân vừa đi vừa khó hiểu hỏi Dương Minh: "Lão Đại, rốt cuộc vó vấn đề gì?"

"Ra ngoài đi." Dương Minh nhìn Trương Tân. Hắn không định giấu chuyện Thư Nhã với thằng huynh đệ tốt nhất của mình. Vì chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, hơpn nữa cũng không cần phải giấu. Sớm muộn gì Trương Tân chẳng biết.

Dương Minh vỗ vỗ vai Trương Tân rồi cùng hắn ra khỏi nhà hát.

Trương Tân biết Dương Minh nhất định có lời quan trọng cần nói nên im lặng. hắn chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Dương Minh.

Lúc này đã hơn 10 giờ tối, chẳng qua trên đường vẫn sáng chưng. Hai người tùy tiện đi trên đường và vào một quán bar trong khá ổn. Dương Minh định ngồi nói chuyện với Trương Tân một chút.

"Quý khách, xin mời ngài đưa ra thẻ hội viên" Bảo vệ cửa ngăn Dương Minh và Trương Tân lại.

"Thẻ hội viên?" Dương Minh có chút sửng sốt mà nói: "Chúng tôi không có. Chỗ này không tiếp khách bình thường sao?"

"Xin lỗi ngài, nơi này chỉ tiếp đón khách có thẻ hoặc là do khách có thẻ dẫn đến mà thôi. Còn đâu không kinh doanh với bên ngoài" Bảo vệ rất lễ phép mà nói.

"Như vậy sao?" Dương Minh có chút bất đắc dĩ mà nói: "Vậy có thể làm được thẻ hội viên không?"

"Thẻ hội viên hàng năm cấp một lần, phải kiểm tra tư cách. Bây giờ không thể nào làm" Bảo vệ giải thích.

"Vậy thì thôi, tôi sang quán bar khác" Dương Minh lắc đầu không thèm để ý. Chỗ nào cũng có các quán như thế này mà, không có thẻ hội viên thì không thể vào được.

"Ồ, là anh?" Dương Minh đang định xoay người rời đi thì nghe thấy có người gọi. Hắn quay lại thì thấy là một người rất quen thuộc. Đó là bạn của Hoàng Nhạc Nhạc – một tiếp viên hàng không trên máy bay tên Vương Mi.

"Thật trùng hợp" Dương Minh nhìn Vương Mi rồi nhìn quanh nhưng không thấy Hoàng Nhạc Nhạc đâu. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của Vương Mi làm Dương Minh giật mình: "A, anh có phải là đang nhìn xem có Nhạc Nhạc ở đây phải không? Có phải anh muốn mời cô ấy uống rượu để xin lỗi?"

Dương Minh ngẩn ra một chút rồi nói: "Hoàng Nhạc Nhạc? Cô ấy cũng ở đây?"

"Đúng thế, anh không biết ư?" Lúc này Vương Mi có chút kỳ quái mà nói: "Tôi và Nhạc Nhạc hẹn gặp nhau ở đây. Tôi còn tưởng anh đến đây tìm cô ấy"

"Tôi chỉ cùng bạn tùy tiện tìm một quán bar ngồi xuống nhưng không ngờ đến đây lại phải có thẻ hội viên"

"Hì hì, không vấn đề gì. Tôi có thẻ hội viên. Tôi dẫn hai anh vào" Vương Mi nói xong liền rút trong chiếc ví nhỏ ra một chiếc thẻ đưa cho bảo vệ.

Bảo vệ cầm lấy kiểm tra rồi cung kính đưa trả cho Vương Mi. Vương Mi nhét thẻ vào trong ví sau đó nói với Dương Minh và Trương Tân: "Đi thôi, cùng vào nào"

"Chúng tôi chắc không vào đâu" Dương Minh bây giờ rất sợ gặp Hoàng Nhạc Nhạc, cho nên không muốn đi cùng mấy cô nàng này. Hắn đang muốn bỏ chạy.

"Đi nào, cùng nhau chơi sẽ náo nhiệt hơn. Lát nữa để Nhạc Nhạc xin lỗi anh là được mà. Nhạc Nhạc thực ra rất tốt mà" Vương Mi nói.

Trương Tân vừa thấy Vương Mi liền bắt đầu có suy nghĩ xấu xa. Thấy Vương Mi ra sức mời như vậy, trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu. hắn không đợi Dương Minh nói mà lập tức đáp ứng: "Được, vậy cùng nhau vào thôi"

Thấy Trương Tân đã đồng ý đi vào, Dương Minh cũng chẳng có cách nào. Dù như thế nào hắn cũng không thể làm Trương Tân mất mặt chứ? Dương Minh đành bất đắc dĩ đi vào quán bar.

Chẳng qua đi được một nửa Dương Minh liền nhỏ giọng nói với Trương Tân: "Bây giờ nhiều người chuyện mày muốn biết thì để lần sau đi"

Trương Tân lúc này mới hiểu ra. So sánh với tình một đêm thì chuyện của Dương Minh quan trọng hơn. Mà Trương Tân cũng rất muốn biết chuyện cũ của Dương Minh và Thư Nhã, vì thế hắn có chút hối hận. chẳng qua đã vào quán bar rồi thì đâu có lý nào thì lui ra.

Trương Tân có chút xấu hổ gãi đầu rồi lúng túng nói: "Xin lỗi, lãnh đạo"

"Được rồi, chuyện của tao để lần sau rồi nói" Dương Minh không muốn để Trương Tân tự trách nên cười nói.

Đi theo Vương Mi, ba người cùng đi đến một chiếc ghế dài. Quả nhiên Dương Minh thấy Hoàng Nhạc Nhạc đã ngồi ở đây. Cô ta đang loay hoay với móng tay, chắc là đang đánh móng đây.

"Nhạc Nhạc" Vương Mi gọi một tiếng.

Hoàng Nhạc Nhạc vừa nghe thấy Vương Mi gọi liền vươn tay ra vẫy vẫy. Nhưng khi cô ta thấy Dương Minh thì mặt liền sa sầm lại.

"Sao anh lại đến đây?" Hoàng Nhạc Nhạc lạnh như băng mà nói.

"Anh ấy đến xin lỗi bà mà" Vương Mi không đợi Dương Minh mở miệng nói đã tranh trước. Hơn nữa cũng không cần biết Dương Minh nghĩ gì đã nói như vậy.

Dương Minh cũng không muốn chọc vào Hoàng Nhạc Nhạc, nhưng hắn cũng không cảm thấy mình có lỗi gì với Hoàng Nhạc Nhạc cả. chẳng qua nếu Vương Mi đã nói như vậy thì Dương Minh cũng chỉ gật đầu, hắn chẳng muốn đấu với phụ nữ làm gì.

Hoàng Nhạc Nhạc thấy Dương Minh đến xin lỗi thì vẻ mặt đã tốt hơn chút. nàng thầm nói hừ phải xem biểu hiện của hắn mới được. Dám đến xin lỗi bản tiểu thư đây ư, không cho sống sung sướng đâu.

"Tôi tên Trương Tân, là bạn thân của Dương Minh" Trương Tân tự giới thiệu mình. Hắn nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc đẹp như vậy thì thiếu chút nữa chảy nước miếng. Nhưng vấn đề là hình như Lão Đại Dương Minh không thích gặp Hoàng Nhạc Nhạc này mấy. Điều này làm Trương Tân rất hưng phấn. Hoàng Nhạc Nhạc quá đẹp, nếu mình có thể cùng cô ta thì.

Trương Tân bắt đầu suy nghĩ tà ác.

"Tôi là Vương Mi, cô ấy là Hoàng Nhạc Nhạc. Được rồi, mọi người đã làm quen thì là bạn. mọi người cùng ngồi xuống đi" Vương Mi nói vậy để giải hòa không khí giữa Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc.

Hoàng Nhạc Nhạc vẫn chờ Dương Minh nói lời xin lỗi mình nhưng sau khi Dương Minh ngồi xuống lại chẳng có hành động gì. Hoàng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu để ý, người này không phải định lừa mình đó chứ?

"Khụ khụ, có phải có người nào muốn nói gì đó không?" Hoàng Nhạc Nhạc rốt cuộc vẫn có tâm trạng như một cô bé, không có tâm cơ quá sâu nên không nhịn được. nàng bắt đầu ám chỉ đối phương.

"Được rồi, nếu như tôi quả thật có chỗ đắc tội với Hoàng tiểu thư thì mong bỏ qua cho tôi" Dương Minh vừa nói liền giơ chén rượu lên một hơi uống cạn.

Cái này cũng được sao? Hoàng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng Dương Minh sẽ nói mấy lời gì gì đó để lừa mình bỏ qua, nhưng không ngờ lại nói như vậy. Cái gì mà trước kia nếu có chỗ đắc tội? Chẳng lẽ hắn ta không biết đắc tội mình như thế nào sao?

Cứ như vậy câu này Dương Minh nói cũng như không. Dương Minh nói vậy càng làm cho Hoàng Nhạc Nhạc thêm tức giận. Là ai chứ? Nghĩ mình là chiếc bánh ngọt nên ai cũng thích sao?

Hắn cho mình là ai chứ? Hoàng Nhạc Nhạc này cũng là công chúa con nhà giàu đó, hắn ta coi mình là gì?

Vương Mi cũng có chút bất đắc dĩ. Dương Minh nói như vậy đúng là không muốn người ta giận cũng khó. Vương Mi vội vàng giảng hòa: "Được rồi, Nhạc Nhạc, Dương Minh đã nhận lỗi rồi, bà đừng có giận anh ấy nữa"

"Tôi giận hắn ư? Hắc, ai thèm chứ" Hoàng Nhạc Nhạc bĩu môi mà nói.

"Đúng thế, Nhạc Nhạc, Lão Đại của tôi bình thường vẫn lạnh lùng như vậy đó." Nhạc Nhạc vẫn tìm cơ hội nói chuyện với Hoàng Nhạc Nhạc, bây giờ hắn rốt cuộc tìm được cơ hội rồi.

"Điều đó có quan hệ gì với tôi?" Hoàng Nhạc Nhạc không thèm để ý đến Trương Tân, tức giận ngồi đó mà nói.

Trương Tân không phải thằng ngu, hắn cũng có cách cua gái của mình mà. Nghe thấy giọng điệu của Hoàng Nhạc Nhạc như vậy, hắn biết bây giờ cô ta không thích. Vì thế hắn liền chuyển mục tiêu lên người Vương Mi.

Tính Vương Mi khá thoáng. Trước kia khi học trong trường đã cùng mấy bạn trai. Hơn nữa Trương Tân cũng rất biết cách nói chuyện mà.

Trương Tân thấy Dương Minh đễ bắt chuyện như vậy liền tấn công. Hắn không ngừng kể chuyện cười làm Vương Mi vui vẻ.

Nhưng Hoàng Nhạc Nhạc lại không cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dương Minh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Dương Minh có chút bất đắc dĩ. Vì không muốn gây thêm chuyện nên Dương Minh không dám nói chuyện với Hoàng Nhạc Nhạc. Mà Trương Tân và Vương Mi nói chuyện vui vẻ như vậy, Dương Minh cũng không can thiệp vào. Hắn chỉ ngồi đó uống bia của mình.

"Tôi thấy anh muốn chết rồi" Hoàng Nhạc Nhạc thấy Dương Minh bị mình nhìn không dám ngẩng đầu rồi không ngừng uống rượu, trong lòng nàng có chút thoải mái. Hoàng Nhạc Nhạc bắt đầu châm chọc.

Dương Minh không ngờ tính cách Hoàng Nhạc Nhạc lại như trẻ con. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ không dám đáp lại.

Hoàng Nhạc Nhạc vốn thấy Dương Minh không dám ngẩng đầu liền vui vẻ. Nhưng thấy mình nói mấy câu mà Dương Minh vẫn ngồi im đó không nói gì, nàng liền có chút khó chịu. Hoàng Nhạc Nhạc hừ một tiếng rồi nói: "Có người câm thì phải"

Dương Minh thở dài một tiếng ngẩng đầu lên rồi nói: "Nhạc Nhạc, thật lòng mà nói thì hai chúng ta không hợp đâu."

"Anh." Hoàng Nhạc Nhạc nghe thấy Dương Minh nói vậy thiếu chút nữa tức chết. Cái gì mà nếu phải nói thật? hắn nói như vậy thì giống như mình mặt dày muốn dán vào hắn vậy?

Hoàng Nhạc Nhạc đã sớm nhìn ra Dương Minh không phải muốn xin lỗi mình, nhất định là nửa đường gặp phải Vương Mi mà thôi. Người này quá kiêu ngạo. hắn nghĩ mình nhìn trung hắn sao? Ai thèm chứ?

Hoàng Nhạc Nhạc tức giận nghiến răng nghiến lợi, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Minh như con sư tử. trừng mắt nhìn một chút thấy Dương Minh không nói gì, Hoàng Nhạc Nhạc liền khó chịu. nàng đang buồn bực nên uống rượu cũng không vui.

Vương Mi vốn cũng không phải người bảo thủ nên nhân có rượu trong người liền bắt đầu kề vai với Trương Tân.

Hoàng Nhạc Nhạc nhìn thấy cũng không có gì là không ổn, người như vậy nàng thấy nhiều rồi. Hoàng Nhạc Nhạc sở dĩ không giống Vương Mi là bởi vì ánh mắt của nàng rất cao và không gặp được người mà mình thích. Hơn nữa gia giáo nhà Hoàng Nhạc Nhạc cũng chặt hơn đám phụ nữ bình thường. Chẳng qua Dương Minh hôm nay làm nàng rất tức tối nên đâu để ý được nhiều như vậy. Hoàng Nhạc Nhạc càng uống càng tức, càng nghĩ càng tức. Dương Minh này chẳng lẽ không nắm được sao? Nghĩ rằng bản tiểu thư không có ai thích sao?

Trương Tân và Vương Mi ngồi bên không ngừng cười nói. Bên này Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc lại ngồi im uống rượu của mình.

"Nhạc Nhạc, hai người sao giống như hai pho tượng vậy, im thế" Vương Mi uống nhiều rượu nên bắt đầu trêu đùa.

"Vương Mi, cô đừng nói đùa như vậy được không?" Dương Minh cười khổ nói.

Hoàng Nhạc Nhạc vốn định nói: "Ai thèm giống hắn?" thì lại bị Dương Minh đoạt trước. Điều này làm Hoàng Nhạc Nhạc tức đến run lên.

"Hai người từ từ uống, chúng tôi đi trước đây" Trên mặt Vương Mi đầy tình ý đứng dậy ôm eo Trương Tân rời đi.

Dương Minh lắc đầu với tên Trương Tân này, đúng là biết chơi đó nhỉ. Nhưng hắn lại không thích tình một đêm cho lắm. Nói cách khác nếu như hắn muốn thì Hoàng Nhạc Nhạc trước mặt này là lựa chọn khá được.

Dương Minh vốn cũng bị vẻ đẹp của Hoàng Nhạc Nhạc làm dao động, bây giờ vừa nghĩ đến chuyện xấu xa đó hắn liền nhìn Hoàng Nhạc Nhạc với ánh mắt khá mơ hồ.

Hoàng Nhạc Nhạc ngồi đó đang có chút tức giận, nghĩ đến thái độ của Dương Minh làm nước mắt của nàng chút nữa rơi ra. Từ bé đến giờ nàng đã bao giờ bị coi thường như vậy đâu.

Nhìn Vương Mi và Trương Tân đứng dậy rời đi, một suy nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu Hoàng Nhạc Nhạc. Hoàng Nhạc Nhạc uống nốt nửa chén rượu còn lại trên bàn, sau đó lau đôi mắt rất đẹp đứng dậy đưa tay ra kéo Dương Minh đứng lên.

Dương Minh bị Hoàng Nhạc Nhạc kéo như vậy liền có chút khó hiểu. hắn nhìn Hoàng Nhạc Nhạc.

"Đi theo tôi" Hoàng Nhạc Nhạc nói xong liền kéo Dương Minh đi.

Dương Minh không biết Hoàng Nhạc Nhạc muốn làm gì. chẳng qua bị bàn tay nhỏ bé của Hoàng Nhạc Nhạc nắm lấy làm Dương Minh rung động. Dương Minh vốn đã có hơi men trong lòng vì thế hắn mơ mơ màng màng đi theo phía sau Hoàng Nhạc Nhạc.

Hơn nữa Dương Minh cũng có chút áy náy vì đã từ chối Hoàng Nhạc Nhạc. Mà hắn cũng nghĩ Hoàng Nhạc Nhạc không thể gây nguy hiểm gì được cho mình, nên Dương Minh mới đi theo Hoàng Nhạc Nhạc.

Đi theo Hoàng Nhạc Nhạc lên lầu. Hoàng Nhạc Nhạc rút một chiếc thẻ trong ví ra rồi thành thạo mở cửa một gian phòng nghỉ đi vào.

Căn phòng này rất lớn.

Đây tự nhiên là phòng dành riêng cho Hoàng Nhạc Nhạc.

"Bịch" Chờ Dương Minh đi vào trong phòng, Hoàng Nhạc Nhạc một tay đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa.

Hoàng Nhạc Nhạc làm như vậy làm Dương Minh có chút khó hiểu. Chẳng qua hắn cũng không hề khẩn trương. Dù sao với bản lĩnh của Dương Minh lúc này, Hoàng Nhạc Nhạc không thể gây nguy hiểm gì cho hắn.

Đương nhiên Dương Minh cũng không nghĩ Hoàng Nhạc Nhạc có suy nghĩ điên cuồng gì. hắn chỉ đoán Hoàng Nhạc Nhạc tức mình nên muốn tìm chỗ không có ai khác mà nói chuyện.

Nếu đã đến đây thì cũng phải nói rõ ràng một chút. mặc dù Dương Minh thấy Hoàng Nhạc Nhạc rất đẹp, thậm chí còn hơn Trần Mộng Nghiên một chút. Nhưng Dương Minh biết mình không thể trêu chọc thêm ai khác nữa. Nếu không hắn xong đời.

"Cái này. Nhạc Nhạc, cô muốn nói chuyện phải không?" Dương Minh ngồi lên giường ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Nhạc Nhạc.

Hoàng Nhạc Nhạc đột nhiên xé áo mình xuống, bên trong lộ ra đồ lót. Sau đó nàng nhào vào người Dương Minh, cái miệng nhỏ nhắn hướng đến bên cạnh miệng Dương Minh: "Tôi cho anh giả vờ đứng đắn này. Tôi cho anh giả vờ đứng đắn này. Tôi xem xem anh có muốn hay không."

Tính cách Hoàng Nhạc Nhạc như trẻ con nên làm chuyện gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Nàng chỉ cảm thấy Dương Minh quá kiêu ngạo, điều này làm cho Hoàng Nhạc Nhạc vô cùng tức giận. nàng muốn nghĩ biện pháp làm cho Dương Minh mất mặt. Hoàng Nhạc Nhạc liền nghĩ ra biện pháp như vậy. Nàng muốn xem Dương Minh còn có thể tiếp tục đứng đắn hay không?

Dương Minh sợ hãi đến run người, theo bản năng đẩy Hoàng Nhạc Nhạc ra rồi nói: "Cô muốn làm gì?"

"Giả vờ ư, tiếp tục giả vờ đi" Hoàng Nhạc Nhạc vốn chỉ muốn thử mà thôi. Nhưng thấy Dương Minh vẫn còn đẩy mình ra, tính hiếu thắng của nàng dâng lên. Hoàng Nhạc Nhạc không suy nghĩ nhiều nữa, nàng ôm chặt lấy Dương Minh rồi hôn loạn lên miệng hắn.

Dương Minh vốn không phải kẻ quân tử gì, hơn nữa hắn cũng không coi mình là thánh. Mùi hương cơ thể thơm ngát của Hoàng Nhạc Nhạc phả vào mũi làm cho Dương Minh thở hổn hển.

Hoàng Nhạc Nhạc này điên rồi sao? Cô ta ép mình phạm tội ư? Dương Minh nếu không động lòng trước Hoàng Nhạc Nhạc thì còn đỡ. Nhưng hắn lại động lòng trước Hoàng Nhạc Nhạc. Chẳng qua hắn không muốn có thêm phiền phức nên mới cố khống chế bản thân.

Nhưng bây giờ chỉ là người đàn ông bình thường thì sẽ không nhịn được mà. Nhạc Nhạc sao biết hôn? Kinh nghiệm của nàng đều là dựa vào phim tình cảm trên Tv. Chẳng qua hôn rất ngây ngô, điều này càng làm cho lửa dục trong lòng Dương Minh bốc cao hơn.

Hoàng Nhạc Nhạc chỉ liều mạng hôn môi Dương Minh mà thôi, không biết đưa lưỡi tới là như thế nào. Càng như vậy thì trong lòng Dương Minh càng nóng lên, hắn cũng bắt đầu dẫn dắt cho Hoàng Nhạc Nhạc biết hôn như thế nào.

Thấy lưỡi Dương Minh đang đưa sang miệng mình, đầu tiên Hoàng Nhạc Nhạc sợ hãi. Chẳng qua nàng lại vui mừng, xem hắn còn giả vờ đứng đắn được nữa không? Mới như vậy đã không nhịn được sao?

Hoàng Nhạc Nhạc thực ra đâu biết dụ dỗ đàn ông. Chẳng qua cơ thể nàng quá mê người, chỉ là nàng đùa quá nguy hiểm. Hoàng Nhạc Nhạc ngây ngô còn tưởng rằng mình chèn ép được Dương Minh. Hơn nữa nàng không lo rằng mình sẽ bị Dương Minh chiếm tiện nghi.

Hoàng Nhạc Nhạc đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho trót. Vì thế nàng xé nốt quần áo trên người xuống. nàng muốn xem Dương Minh mất vẻ đạo mạo sẽ thành thứ gì.

Dương Minh đâu thể nhịn được nữa. hắn lại còn vừa uống rượu nên lúc này chỉ có thể nghiến răng xoay người lại đẩy Hoàng Nhạc Nhạc nằm xuống giường.

"A." Cảm giác xé rách đầy đau đớn làm cho Hoàng Nhạc Nhạc đang thấy thắng lợi khẽ nhíu mày. Gì thế này, sao đau thế, đau chết mất.

Vương Mi và Lưu Tiểu Nhiên đúng là lừa mình. Mấy ả đó nói quan hệ nam nữ rất thoải mái, đúng là hai đứa chuyên lừa người. Hoàng Nhạc Nhạc bây giờ đúng là muốn gọi điện mắng cho hai cô ả một trận.

Chẳng qua Hoàng Nhạc Nhạc thấy Dương Minh đang điên cuồng và si mê hôn mình, Hoàng Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười thảo mãn và thắng lợi. Hừ hừ, xem hắn ta còn giả vờ được nửa hay không?

Vì thế Hoàng Nhạc Nhạc có nhịn cơn đau để mặc cho Dương Minh xông tới. Chẳng qua từ từ cảm giác đau đớn biến mất, thay vào đó là một cảm giác rất kỳ diệu. Hoàng Nhạc Nhạc không nhịn được mà rên lên.

Cơn mưa bão trôi qua, tâm trạng Dương Minh lúc này vô cùng nặng nề. Nhìn vết máu trên ga giường, Dương Minh vô cùng áy náy.

Chẳng qua Hoàng Nhạc Nhạc căn bản không nghĩ gì. Một là vì các bạn gái bên cạnh nàng đều đã có quan hệ nam nữ. Hai là nàng bây giờ đang đắm chìm trong cảm giác thắng lợi vì đánh bại được Dương Minh. Nên nàng không hề nghĩ đến hậu quả của việc mình làm.

Chẳng qua Dương Minh cuối cùng vẫn là Dương Minh. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói thẳng: "Nhạc Nhạc, tôi sẽ có trách nhiệm với cô"

"A" Hoàng Nhạc Nhạc vốn nghĩ Dương Minh sẽ nói ra lời xấu hổ hay xin lỗi gì đó ví dụ như không chịu nổi sức hấp dẫn, không thể giả vờ quân tử. nhưng nàng không ngờ hắn lại nói một câu như vậy.

Chịu trách nhiệm? mình cần hắn ta chịu trách nhiệm sao? Nghe Dương Minh nói như vậy, Hoàng Nhạc Nhạc liền rất tức giận. hắn ta có ý gì, giống như sau khi mình và hắn làm như vậy thì không ai lấy vậy. Hắn ta không thể không giả vờ được sao?

"Ai cần anh chịu trách nhiệm? Nực cười" Hoàng Nhạc Nhạc tức quá mà cười: "Anh nghĩ anh là ai. Nói cho anh biết. anh. anh chỉ là một đối tượng làm tình của tôi mà thôi. Tôi dùng chán anh là vứt anh đi. Nói cho anh biết, bản tiểu thư vứt rất nhiều người rồi, đừng có mà tưởng bở"

"." Dương Minh không nói gì, hắn có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Nhạc Nhạc. Một lúc sau hắn mới chỉ vết máu trên giường mà nói: "Được rồi, Nhạc Nhạc, tôi biết đây là lần đầu tiên của em"

"Ai. ai là lần đầu tiên? Tôi. tôi hôm nay là cái kia." Hoàng Nhạc Nhạc lúc đầu có chút khẩn trương, sau đó liền cố kiếm lý do"

"
Được rồi, tôi thừa nhận lúc trước mình sai được chưa. Tôi thích em, được chứ?" Dương Minh biết Hoàng Nhạc Nhạc đang tức giận. Dù sao nơi này chỉ có hai người nên hắn liền mất mặt nhận sai.

"
Thật nực cười. Anh thích? Tôi không thích anh" Hoàng Nhạc Nhạc rất nhanh mặc quần áo rồi đi đến cửa: "Tôi đi đây. Anh ra rồi tự khóa cửa. sau này không gặp lại"

Đi được hai bước, Hoàng Nhạc Nhạc kêu thảm một tiếng thiếu chút nữa không đứng vững. Giữa hai chân rất đau, Hoàng Nhạc Nhạc vì cố gắng thể hiện đây không phải lần đầu tiên của mình nên nghiến răng nghiến lợi đi từng bước một ra ngoài cửa.

Dương Minh trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Nhạc Nhạc đi ra ngoài. hắn có chút kinh ngạc. Dương Minh cẩn thận thu ga trải giường bỏ vào trong tủ quần áo. Hắn sợ nhân viên phục vụ sẽ mang ga trải giường đi giặt nên phải thu lại.

Làm xong xuôi, Dương Minh vội vàng đuổi theo.

Nếu chuyện này đã xảy ra thì Dương Minh cũng không hề hối hận. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy tính cách cô bé Hoàng Nhạc Nhạc này quá xúc động, quá trẻ con. Hoàng Nhạc Nhạc làm việc mà không nghĩ đến hậu quả. Lần đầu tiên cứ như thế mà mất đi sao.

Hơn nữa Hoàng Nhạc Nhạc còn muốn lấy lý do để lừa và nói không phải lần đâu tiên của cô ta. Nghĩ mình tin sao? Dương Minh đúng là dở khóc dở cười. Đầu tiên giải quyết chuyện của Thư Nhã xong, sau đó tìm cơ hội giải quyết chuyện của Hoàng Nhạc Nhạc.

Tình cảm của Dương Minh dành cho Hoàng Nhạc Nhạc hầu hết là thích cơ thể và sắc đẹp của cô ta. Hơn nữa Dương Minh cũng không biết gì mấy về bản thân của Hoàng Nhạc Nhạc mà.

Ra khỏi cửa quán bar, Dương Minh vừa lúc nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc lên một chiếc xe Boxster màu vàng rời đi. Chiếc xe này đúng là phù hợp với sở thích màu vàng của Hoàng Nhạc Nhạc.

Dương Minh bắt một chiếc taxi về khách sạn thì thấy Trương Tân vẫn chưa về. Dương Minh nằm trên giường có chút bất đắc dĩ. Hắn đúng là như lời Trần Mộng Nghiên nói. lần nào đi ra ngoài là lại gieo rắc tình ái.

Chuyện Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh không biết nên nói với Trần Mộng Nghiên như thế nào bây giờ. Thôi đi bước nào tính bước đó. Dương Minh mơ mơ màng màng ngủ. Đến nửa đêm hắn nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này Trương Tân đã về.

"
Mẹ nó chứ, thật sự sướng chết tao" Trương Tân vào trong phòng liền lẩm bẩm một tiếng: "Kỹ thuật của cô bé này đúng là quá xuất sắc"

"
Mày có thể nói nhỏ một chút không? Tao đang ngủ bị mày đánh thức rồi đó" Dương Minh có chút khó chịu mà nói: "Mau ngủ đi, mấy giờ rồi?"

"
Ồ? Lão Đại mày ở đây ư?" Trương Tân lúc vào không bật đèn nên không biết Dương Minh ở trong phòng: "Tao tưởng mày vẫn chưa về cơ. Mày không cùng Hoàng Nhạc Nhạc kia."

"
Tao và cô ấy làm gì?" trong lòng Dương Minh có chút khẩn trương. Không phải là Hoàng Nhạc Nhạc nói gì với Vương Mi kia, sau đó Vương Mi lại nói cho Trương Tân biết đó chứ?

"
Tao còn tưởng rằng mày và Hoàng Nhạc Nhạc ngồi đó uống rượu đến sáng chứ" Trương Tân đúng là chưa nghe được tin gì.

Dương Minh thở phào nhẹ nhõm: "
Cô ta hận tao muốn ăn tươi nuốt sống, ngồi đó đến sáng được ư?" Lời này vừa nói ra, Dương Minh lại thầm nghĩ như thế kia không phải là ăn sao?

"
Ha ha, cũng đúng thế thật" Trương Tân nghe xong không ngờ còn gật đầu, có chút tiếc nuối mà nói: "Lão Đại, chuyện của mày nếu là tao thì đã biến Hoàng Nhạc Nhạc thành tình nhân rồi. Người đẹp như vậy, đáng tiếc."

Bình luận

Truyện đang đọc