NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trước đó, Nhâm Kiện Nhân nghĩ rằng mình bị bại bởi Dương Minh, hoàn toàn là do Dương Minh chơi xấu, vốn là một cuộc tỷ thí công bằng, tự nhiên lấy cục gạch ra kêu người ta đập, mày cho rằng tao luyện thiết đầu công hả?

Mà tức giận nhất là, rõ ràng Dương Minh chơi xấu, còn mình là người bị hại, mà khán giả bên dưới lại cứ ủng hộ cho Dương Minh! Nhâm Kiện Nhân càng nghĩ càng giận sôi lên, thầm nghĩ, tiểu tử Dương Minh này thật là giả dối!

Lúc còn còn hút thuốc phì phèo, còn mang theo mấy tấm giấy viết cái gì mà" Tay đánh người già Nam Sơn viện, chân đá nhà trẻ Bắc Hải"" Bản chuyện phá võ thuật" nữa!

Thật ra, lúc đầu hắn cũng không chú ý đến cái câu" Bản chuyên phá võ thuật" kia, bởi vì hắn bị hai câu" Tay đánh người già Nam Sơn viện, chân đá nhà trẻ Bắc Hải" mê hoặc rồi, cho nên cũng không chú ý, cho rằng đây chỉ là mánh lới của Dương Minh mà thôi, căn bản là không có thật.

Vì thế, Dương Minh nhiều lần nói rõ tuyệt chiêu của hắn nằm trên mấy chữ đó, nhưng mà Nhâm Kiện Nhân không cho là thật, hăn nghĩ Dương Minh đang muốn mê hoặc lòng người mà thôi.

Sau đó, Dương Minh nói là sẽ xuất tuyệt chiêu, Nhâm Kiện Nhân không thèm chú ý một chút, vì thế trong lúc không phòng, liền bị Dương Minh vỗ một cái ngay ót thật mạnh, nhất thời không biết gì cả.

Mình bị đánh tơi tả như vậy, mà những khán giả kia lại ủng hộ cho Dương Minh, nhưng mà cũng khó trách, Dương Minh ra chiêu đã nhắc nhở mình nhiều lần rồi, mình không thèm chú ý, vậy thì có thể trách được ai?

Cho dù Nhâm Kiện Nhân không phục, thì cũng đành phải cắn răng nuốt cục giận này vào bụng, ai kêu hắn ngu làm chi? Cho nên lúc này, Nhâm Kiện Nhân đặc biệt cẩn thận đối phó với Dương Minh.

Hắn nghĩ, về mặt công phu mình hoàn toàn có thể thắng Dương Minh mà không gặp vấn đề gì, chủ ý là sợ Dương Minh lại giở trò thôi, chỉ cần mình đề phòng tốt, hoàn toàn có thể đánh cho Dương Minh te tua.

Hắn và Lý Gia Sinh thương lượng một chút, quyết định thừa dịp lễ nghệ thuật lần này mà bắt đầu, phát lời mời với Dương Minh, trên thực tế là khiêu chiến, nhưng mà gọi khiêu chiến thì có vẻ không được lịch sự cho lắm, cho nên đổi thành tiết mục cùng biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật.

Nhâm Kiện Nhân là xã trưởng của hội quán Tae Kwon Do, cho nên có quan hệ tương đối thân thiết với chủ tịch hội sinh viên, hắn cũng có số điện thoại của Từ Khiêm trong tay, vì thế Nhâm Kiện Nhân liền gọi điện hỏi Từ Khiêm đang ở đâu.

Từ Khiêm đi ra khỏi khách sạn Quốc Tế Tùng Gaing, hắn cảm thấy rằng ngày hôm nay là một ngày thất bại nhất của hắn, hoàn toàn là làm mất hết mặt mũi, sau này hắn không biết nên nhìn mặt Dương Minh và Lâm Chỉ Vận thế nào nữa.

Từ Khiêm mở cửa xe mình ra, trong lòng tự giễu, mình lái chiếc xe có trăm ngàn mà đòi tranh với Dương Minh, thật đúng là mất mặt.

Điện thoại vang lên, Từ Khiêm thở dài, vốn không muốn nghe, nhưng mà nhìn thấy số của Nhâm Kiện Nhân gọi đến, người của hội quán Tae Kwon Do, hắn không thể không nghe cú điện thoại này.

Tuy rằng uy tín của hội quán Tae Kwon Do đang tụt dốc trong trường, cũng không còn được coi trọng, nhưng mà tốt xấu gì cũng là tổ chức của trường học, Nhâm Kiện Nhân là xã trưởng của hội quán, càng không thể mặc kệ được, vì thế nghe điện thoại: "Alo, tôi là Từ Khiêm đây"

"Từ chủ tịch, tôi là Nhâm Kiện Nhân của hội quán Tae Kwon Do đây" Nhâm Kiện Nhân nhiệt tình nói.

"Nhâm xã trưởng, xin chào, tìm tôi có chuyện gì?" Đã buổi tối rồi, vả lại bây giờ Từ Khiêm cũng không có tâm tình nói chuyện tào lao với Nhâm Kiện Nhân, hắn muốn được yên tĩnh một chút, để hồi phục lại tâm tình của mình, ngày hôm nay quá mất mặt rồi, hắn cần phải tính toán một chút, sau này nên theo đuổi Lâm Chỉ Vận thế nào, phương pháp bây giờ khẳng định không dùng được rồi.

Cho nên, hắn cũng không muốn nói nhảm với Nhâm Kiện Nhân làm gì, chuẩn bị nói vài câu có lệ rồi kết thục cuộc trò chuyện là tốt. Có chuyện gì cần nói thì ngày mai gặp là được, dù sao thì tâm tình của Từ Khiêm bây giờ đang rất không vui, hắn rất khó chịu.

"Từ chủ tịch, có rãnh không, tôi mời cơm?" Nhâm Kiện Nhâm cười ha hả nói.

"Ăn thì khôngc ần, vừa mới ăn xong, anh có chuyện gì cứ việc nói thẳng" Từ Khiêm cũng không muốn đi ăn với Nhâm Kiện Nhân.

"Là chuyện của lễ nghệ thuật" Nhâm Kiệt Nhâm cũng nghe thấy giọng nói của Từ Khiêm không tốt, nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều: "Hội quán Tae Kwon Do của chúng tôi chuẩn bị tham gia lễ nghệ thuật, biểu diễn một tiết mục công phu"

"À, đó là chuyện tốt, vậy anh về viết một bản kế hoạch đi, tôi xem là được" Từ Khiêm nghe Nhâm Kiện Nhân nói xong, thuận miệng nói: "Cái này cũng không phải là đại sự gì, mỗi xã đoàn đều có một tiết mục, cứ như vậy nhé, bên tôi còn có việc"

Nói xong, Từ Khiêm liền muốn cúp điện thoại, Nhâm Kiện Nhân khẩn trương, vội nói: "Chờ một chút, Từ chủ tịch, tôi còn có chuyện chưa nói xong"

"Chuyện gì?" Từ Khiêm cũng không còn biện pháp, đành phải nhẫn nhịn lại, hắn là chủ tịch hội sinh viên, đương nhiên không có khả năng cúp điện thoại của các thành viên trong các xã đoàn gọi đến, như vậy thì rất kỳ cục. Cho dù danh tiếng của Tae Kwon Do gần đây không tốt, nhưng mà tốt xấu gì cũng là một trong các xã đoàn quan trọng hiện nay, hắn cũng không thể động chạm đến Nhâm Kiện Nhân được, để cho hắn ta nói ra bên ngoài cũng không phải là một chuyện tốt.

"Là như vậy, nhóm Tae Kwon Do chúng tôi, muốn mời ngôi sao công phu của trường, cùng chúng tôi biểu diễn một tiết mục!" Nhâm Kiện Nhân nhanh chóng nói vào vấn đề chính.

"Ngôi sao công phu? Ai là ngôi sao công phu của trường?" Từ Khiêm sửng sốt, có chút khó hiểu, hắn thân là chủ tịch hội sinh viên sao không biết mấy chuyện này?

"Chính là Dương Minh năm nhất đó!" Nhâm Kiện Nhân ngượng ngùng nói, hắn muốn nâng thân phận của Dương Minh lên, như vậy mới khiến cho Từ Khiêm chú ý, bằng không, hắn sợ Từ Khiêm sẽ từ chối hắn, một sinh viên năm nhất mà thôi, có gì phải để ý chứ?

Cho nên, sợ Từ Khiêm không đồng ý, cho nên Nhâm Kiện Nhân đã nâng thân phận của Dương Minh lên làm ngôi sao công phu trong trường, cứ như vậy sẽ không sợ Từ Khiêm không đồng ý.

Bởi vì chuyện này là do Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh bàn bạc riêng với nhau để đối phó với Dương Minh, cho nên không biết về những việc xung quanh Dương Minh ở trên diễn đàn trường, nếu như hắn mà biết Từ Khiêm đã sớm có ý định muốn Dương Minh lên sân khấu rồi, thì cần gì phải thuyết phục nhiều lời như vậy?

Từ Khiêm vốn tưởng rằng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với Nhâm Kiện Nhân, nhưng không ngờ Nhâm Kiện Nhân lại nói đến Dương Minh, Từ Khiêm thoáng cái đã lấy lại tinh thần! Hắn vốn không còn tâm tư gì với Dương Minh, chỉ là muốn mời hắn đến biểu diễn công phu tại ngày lễ nghệ thuật của trường thôi, thuận theo ý nguyện của mọi người, cũng có thể biểu hiện ra năng lực và dân chủ của hắn.

Nhưng mà bây giờ, Từ Khiêm nghe Nhâm Kiện Nhân liền thay đổi chủ ý, hắn cũng không ngu, đương nhiên là cũng nghe ra Nhâm Kiện Nhân muốn báo thù Dương Minh rồi! Hồi đầu năm học Nhâm Kiện Nhân thua thảm như vậy, trực tiếp bị Dương Minh đánh cho một trận nằm một đống trên mặt đất, quả thật là vô cùng nhục nhã, cho nên nói Nhâm Kiện Nhân muốn tìm Dương Minh để cùng biểu diễn, vậy quả thật đúng là lừa quỷ, đơn giản là muốn mượn cơ hội này để tìm lại mặt mũi của hắn trước mặt toàn thể sinh viên mà thôi.

Cái này Từ Khiêm làm sao mà không rõ? Nhưng mà nếu đổi lại là lúc trước, Từ Khiêm tuyệt đối sẽ không đồng ý, bất luận là công phu của Dương Minh thế nào, thì hắn cũng chỉ là một sinh viên trong mắt mọi người mà thôi, và mọi người muồn nhìn hắn, đơn giản là vì những trò quái đản của Dương Minh mang lại tiếng cười cho mọi người thôi.

Bọn họ không ai hiểu biết gì về công phu thật sự, cho nên Dương Minh lên sâu khấu hoàn toàn là hành vi nghệ thuật, không có quan hệ đến công phu gì cả, nhưng mà Nhâm Kiện Nhân tìm đến cửa vậy thì lại khác. Nhâm Kiện Nhân hoàn toàn là vì trả thù, Từ Khiêm làm sao mà có thể để cho hắn phá hư tiết mục biểu diễn chứ?

Nhưng mà bây giờ thì khác, Từ Khiêm có thể nói là vô cùng tức giận Dương Minh, mình theo đuổi Lâm Chỉ Vận, thì có liên quan gì đến hắn? Hắn về nhà ôm người đẹp Trần Mộng Nghiên của hắn được rồi, còn ở đây nhiều chuyện làm gì?

Mặc kệ cho Nhâm Kiện Nhân nói cái gì, Từ Khiêm chỉ hơi trầm ngâm một chút, rồi quyết định cho Dương Minh một bài học, ai kêu tên này quấy rầy mình? Hơn nữa người đứng ra dạy dỗ hắn cũng không phải là mình, hoàn toàn là tiến hành mượn tay người khác, cớ sao lại không làm?

"Anh muốn cùng hắn biểu diễn cái tiết mục gì? Tôi nhớ kỹ lần trước anh và hắn không phải đã tiến hành tỷ thí một lần rồi sao?" Từ Khiêm là dạng người gì? Có thể leo lên đến cái ghế chủ tịch hội sinh viên đương nhiên là trí thông minh không thấp rồi, hắn không thể nói ra mục đích của bản thân cho Nhâm Kiện Nhân biết được, bằng không người như Nhâm Kiện Nhân khẳng định là sẽ đưa ra yêu cầu nhiều hơn!

Ý của Từ Khiêm lần này chính là muốn yên lặng làm hoàng tước ở phía sau rình mồi, cho nên ngữ khí của hắn cũng rất bình thản, không hề có bất kì cái gì không thích hợp cả.

"A, đương nhiên là. cao thủ luận bàn với nhau mà" Nhâm Kiện Nhân cũng biết Từ Khiêm đã nhận ra rồi: "Từ chủ tịch, cái tiết mục này được không?"

"Để tôi suy nghĩ cái đã" Từ Khiêm cũng không trả lời Nhâm Kiện Nhân ngay, hắn muốn làm kẻ đứng sau, đương nhiên không muốn để cho người khác biết.

"Từ chủ tịch, nói như vậy anh cũng có thể đã nghe ra ý của tôi rồi" Nhâm Kiện Nhân thở dài nói.

"Tôi nghe ra cái gì? Tôi có gì để nghe ra, anh suy nghĩ cái gì thế?" Từ Khiêm đương nhiên là sẽ không thừa nhận, hắn là một người cẩn thận, không muốn có quan hệ đến chuyện này, nếu không truyền đến lổ tai của Lâm Chỉ Vận rồi, hắn đừng mong theo đuổi được Lâm Chỉ Vận nữa, thẳng thắn từ bỏ thì tốt hơn.

Nhâm Kiện Nhân cười hắc hắc, hắn tưởng rằng Từ Khiêm làm chủ tịch thì sẽ không thể công khai tỏ thái độ được, cho nên nói: "Từ chủ tịch, anh cũng biết rồi, lần tỷ thí trước, Dương Minh đã dùng chiêu thức vô cùng đê tiện để đánh bại tôi, mà lúc này, hội quán Tae Kwon Do của chúng ta đã không thể vực dậy nổi nữa, không còn ai muốn tham gia vào cả"

"Đương nhiên là biết, hội quán Tae Kwon Do của anh là xã đoàn do trường cho phép hoạt động, hội sinh viên chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ, chỉ cần anh có thể lấy lại danh tiếng của nó, tôi sẽ không can thiệp vào các chuyện khác" Từ Khiêm hiển nhiên là đã biểu lộ thái độ, nếu không thì Nhâm Kiện Nhân cũng sẽ không dám đi làm, mà bây giờ hắn đã nói như vậy, chính là ý muốn ủng hộ cho Nhâm Kiện Nhân, chỉ là cách nói có vẻ đầy ẩn ý mà thôi, không để lại nhược điểm gì.

Chủ tịch hội sinh viên ủng hộ sự phát triển của xã đoàn trong trường, có cái gì sai chứ? Chỉ có thể nói là hội sinh viên phải ủng hộ cho xã đoàn thôi. Mà Nhâm Kiện Nhân hiểu như thế nào, thì đó là chuyện của hắn, đến lúc đó, nếu xảy ra vấn đề thật sự, thì Từ Khiêm hoàn toàn có thể đẩy mọi trách nhiệm, phủ nhận mọi liên quan đến mình.

"Nếu Từ chủ tịch đã nói như vậy, thì tôi cũng yên tâm rồi" Nhâm Kiện Nhân nghe Từ Khiêm nói xong, lập tức vui vẻ: "Chỉ cần có sự ủng hộ của Từ chủ tịch, vậy tôi nhất định có thể lấy lại được danh tiếng của hội quán Tae Kwon Do"

"Ừ, nếu anh muốn làm tiết mục gì, cũng cần phải hỏi ý kiến của Dương Minh, chỉ cần hắn đồng ý cùng anh diễn, vậy thì bên tôi khẳng định là không có vấn đề" Từ Khiêm nói thêm.

"Được, tôi nhất định sẽ thuyết phục Dương Minh, để hắn cùng diễn với tôi" Nhâm Kiện Nhân nói.

"Đúng rồi, Dương Minh đã đáp ứng tôi sẽ tham gia lễ nghệ thuật lần này, bài post trong diễn đàn anh có xem qua chưa?" Từ Khiêm đột nhiên hỏi.

"Ơ? Bài post gì?" Nhâm Kiện Nhân hỏi lại, khoảng thời gian gần đầy hắn lo chuyện của hội quán và chuyện trả thù Dương Minh, làm gì còn thời gian lên mạng mà coi mấy thứ tào lao này chứ.

"Dương Minh được ủng hộ rất nhiều, tất cả mọi người đều muốn hắn lên biểu diễn trong lễ nghệ thuật lần này" Từ Khiêm đem chuyện bầu cử ý kiến của mọi người nói ra.

Nhâm Kiện Nhân khẽ động trong lòng, thầm nghĩ thật sự đúng là trời giúp ta rồi! Người ủng hộ Dương Minh càng lớn, vậy chỉ cần mình đánh bại Dương Minh, thì sẽ tạo ra một lực ảnh hưởng cũng lớn, như vậy thì uy tín và danh tiếng của hội quán sẽ một lần nữa trở về!

Ngược lại, nếu như mọi người đã quên Dương Minh là ai, vậy thì mình tìm hắn khiêu chiến cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào. Nghĩ đến đây, Nhâm Kiện Nhân càng vui vẻ hơn: "Từ chủ tịch, vậy anh có số điện thoại của Dương Minh hay không? Vùa đúng lúc tôi cũng không có, anh cho tôi đi, tôi trực tiếp liên hệ với Dương Minh"

"Anh chờ một chút, tôi tra cho anh" Mấy ngày nay Từ Khiêm đi tìm Dương Minh, cho nên cũng có thời khóa biểu của Dương Minh, và số điện thoại của hắn cũng có tính năng lên mạng, vì thế lập tức lên mạng tra thời khóa biểu học của Dương Minh, sau đó nói: "Buổi tối ngày hôm nay sáu giờ Dương Minh có một khóa cơ sở lý luận máy tính, địa điểm học là tại dãy phòng học hệ máy tính, sau khi nói chuyện xong, anh có thể trực tiếp đi đến chổ của hắn"

"Vậy cảm ơn anh, Từ chủ tịch!" Nhâm Kiện Nhân cảm động nói: "Bây giờ tôi lập tức đi tìm hắn ngay"

Nhâm Kiện Nhân vô cùng vui vẻ, cúp điện thoại, liền hưng phấn chạy đến dãy phòng học của hệ máy tính, đi đến gần của phòng học, hắn có được sự ủng hộ của chủ tịch hội siinh viên, trong lòng càng không cần lo lắng, lúc này hắn muốn dẫm nát Dương Minh dưới chân, cho Dương Minh biết ai mới là kẻ lợi hại!

Nhâm Kiện Nhân gõ cửa phòng, thầy Vương nghe thấy có người gõ cửa, vì thế nòi: "Mời vào!"

Nhâm Kiện Nhân đẩy cửa phòng đi vào, lễ phép nói: "Chào thầy, còn là xã trưởng của hội quán Tae Kwon Do Nhâm Kiện Nhân, con tìm bạn học Dương Minh trong lớp của thầy!"

"Ơ? Cậu có chuyện gì sao? ' Thầy Vương nhìn Nhâm Kiện Nhân, hỏi. Nếu đã là xã trưởng của hội quán Tae Kwon Do, thì thầy Vương cũng khách khí với hắn một chút.

"
Con muốn tìm hắn thương lượng một chút về chuyện cùng nhau biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật" Nhâm Kiện Nhân nói ra những lời này trước mặt đám đông, cũng có ý như là đúng rồi, không sợ Dương Minh từ chối.

Mà hắn vừa nói thế, giống như là đã thương lượng với Dương Minh trước rồi, lần này đến đây cũng chỉ là muốn bàn với Dương Minh là nên biểu diễn thế nào thôi.

"
Ồ? Vậy được rồi, Dương Minh, em ra ngoài một chút, có xã trưởng Tae Kwon Do đến tìm em" Thầy Vương cũng không suy nghĩ nhiều, gọi Dương Minh ra ngoài.

Dương Minh bĩu môi, tên Nhâm Kiện Nhân này mới bị té giếng à? Nhưng mà nghĩ lại, nhất định là hắn ta không phục vì chuyện làn trước, cho nên thừa dịp lễ nghệ thuật này mà báo thù mình.

Dương Minh bây giờ còn không còn ngây thơ khờ khạo như hồi trước nữa, hơi trần ngâm suy nghĩ một chút liền nhận ra được vấn đề. Hẳn là tên này muốn mượn cớ biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật, để ở trước mặt toàn bộ sinh viên, mà báo lại mối thù lần trước, lấy lại uy danh cho hội quán Tae Kwon Do của hắn.

Tình trạng của cái hội quán ấy bây giờ thế nào, Dương Minh cũng có nghe nói, bây giờ ngay cả nhận người tham gia cũng khó khăn, những người trước đây còn có ý định rút lui, khiến cho Nhâm Kiện Nhân và Lý Gia Sinh đều rất khó xử.

Nhâm Kiện Nhân muốn tìm lại mặt ũi cũng hợp tình hợp lý, đối với việc"
thương lượng về chuyện cùng biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật" của Nhâm Kiện Nhân, Dương Minh chỉ cười nhạt, cho dù hắn ta đã cẩn thận nói tránh, nhưng mà Dương Minh vẫn nhận ra rõ ràng.

Nhưng mà Dương Minh cũng không chọc htu3ng, làm bộ như không biết gì cả, nghênh ngang đi ra ngoài phòng.

Dương Minh còn đang lo là không biết nên biểu diễn tiết mục gì đây, tự nhiên có một tên dâng đến cửa để cho mình chà đạp, Dương Minh hoan nghênh còn không kịp, tại sao lại từ chối?

Ra khỏi phòng, Dương Minh nhìn xung quanh một cái, rồi mới nhìn Nhâm Kiện Nhân, nói: "
Đây không phải là xã trưởng của hội quán Tae Kwon Do sao? Đại giá quang lâm, không biết là tìm một sinh viên nhỏ như tôi làm gì?"

Cơn tức của Nhâm Kiện Nhân lại nổi lên, trong lòng thầm mắng, con mẹ mày, tao tìm mày để làm gì, chẳng lẽ mày không biết sao? Nhưng mà, bây giờ hắn không thể nổi giận được, nếu như đánh Dương Minh tại cửa, thì không chỉ không thể giải quyết được vấn đề, mà cái chức xã trưởng cũng đừng mong được ngồi nữa, trường học khẳng định sẽ truy cứu trách nhiệm.

Cho nên, Nhâm Kiện Nhân hít một hơi, nhịn xuống, chờ đến lúc đó rồi đập mày cũng không muộn. Vì thế, cố nén tức giận nói: "
Ban học Dương Minh, vừa rồi tôi không phải đã nói rồi sao, tôi tìm cậu là muốn thương lượng về việc cùng biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật"

"
Cùng biểu diễn? Anh tự biểu diễn không được sao? Cùng tôi biểu diễn làm gì?" Dương Minh nheo mắt lại, nhìn Nhâm Kiện Nhân.

"
Cậu là ngôi sao công phu trong trường, tôi là xã trưởng lâu đời, chúng ta cùng nhau biểu diễn, không phải là rất tốt sao?" Nhâm Kiện Nhân nói được một nửa, nhìn nhìn Dương Minh, không biết nói sao nữa, hắn rõ ràng là đang nói nhảm, Dương Minh có khả năng tin tưởng hắn sao? không còn cách nào, Nhâm Kiện Nhân đành phải nói thẳng: "Thật ra là không có gì, lần tỷ thí trước, chúng ta đã gây chấn động toàn trường rồi, cho nên theo ý của Từ chủ tịch, muốn hai người chúng ta biểu diễn thêm một tiết mục nữa, có thể sẽ rất ăn khách!"

Nhâm Kiện Nhân có chút chột dạ, cho nên đã đẩy Từ Khiêm ra làm bia thế mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc