NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Dương Minh xả hết nước, cảm thấy đầu óc choáng váng, xem ra men rượu phát tác. Dương Minh cười khổ, xem ra tửu lượng của mình đã giảm xuống. Uống có mấy chai mà đã mơ hồ, trước kia uống nửa két cũng không sao.

Ba người Dương Minh lảo đảo về chỗ của mình. Bởi vì rạp chiếu phim khá tối, Dương Minh còn bị vây trong trạng thái nửa say nửa tỉnh. Quan trọng nhất chính là Dương Minh căn bản không biết Chu Giai Giai trong phòng mình, cho nên cũng không dùng dị năng để nhìn.

Dương Minh không hề nghĩ ngợi, đặt mông ngồi xuống cạnh Chu Giai Giai, đưa tay ra ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi xinh xắn của nàng.

Chu Giai Giai lập tức chết cứng. Dương Minh hôn mình? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn có ý với mình? Chẳng qua trong nháy mắt Chu Giai Giai đã hiểu là có chuyện gì. Dương Minh nhất định là muốn hôn Trần Mộng Nghiên, hắn căn bản không nghĩ mình sẽ ở đây. Cho nên hắn coi mình là Trần Mộng Nghiên.

Vậy bây giờ nên làm như thế nào? Đẩy hắn ra, nói sự thật? Chu Giai Giai không khỏi dao động trong lòng. Chu Giai Giai không hề bài xích việc Dương Minh hôn mình. Hơn nữa trong lòng có chút vui mừng. Hôn người mình yêu, đây không phải mơ ước của nàng sao.

Nhưng bây giờ Dương Minh thực ra không biết đang hôn mình. Điều này làm Giai Giai hơi buồn. Đúng thế, Dương Minh coi mình là Trần Mộng Nghiên, mình chỉ là thế thân.

Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, sai thì sai. Coi như thả lỏng bản thân một lần, coi như thưởng cho mình một lần. Hắc hắc, có được phần thưởng, mình càng cố gắng hơn. Chu Giai Giai khẽ nắm tay, không từ chối nhưng cũng không nghênh đón. Đúng, đây là nụ hôn đầu của nàng. Hơn nữa nếu mình chủ động, nếu bị Trần Mộng Nghiên nhìn ra sơ hở thì đi tong.

Lưỡi Dương Minh đã tiến vào trong miệng Chu Giai Giai, Chu Giai Giai để mặc hắn khinh bạc, hai bên cùng tình nguyện, phối hợp mặc dù không ăn ý, nhưng rất phối hợp.

Chẳng qua rất nhanh Dương Minh cảm thấy không đúng. Cái này. hình như không giống cảm giác vừa nãy? Mồm hình như nhỏ hơn Trần Mộng Nghiên. Hơn nữa còn có mùi bạc hà nhàn nhạt. Dương Minh nhớ kỹ, vừa nãy mình và Trần Mộng Nghiên đều ăn kẹo cao su có vị chanh mà. Mùi bạc hà này từ đâu mà đến.

Nhưng có một điều đáng tiếc đó là suy nghĩ của Dương Minh khá chậm, không linh mãn như vậy. Hắn mặc dù cảm thấy không đúng, nhưng cũng không nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào.

Bởi vì hắn căn bản không nghĩ người mình đang hôn chính là Trần Mộng Nghiên.

Dương Minh có chút buồn bực. Vừa nãy Trần Mộng Nghiên cũng chủ động hơn bây giờ, sao bây giờ lại xấu hổ như vậy? Chẳng lẽ cô bé thẹn thùng.

Trần Mộng Nghiên đang ngây ngốc nhìn cảnh trước mặt. Bạn trai của mình, ôm nữ sinh khác và hôn. Sao có chuyện hoang đường như vậy chứ? Trần Mộng Nghiên lúc này không biết nói gì cho phải, nhìn một lúc mới đột nhiên tỉnh ra, hét lớn: "A. Dương Minh, anh đang làm gì thế hả?"

"Ừ?" Dương Minh kinh ngạc, Trần Mộng Nghiên hỏi mình đang làm gì? Không phải đang hôn cô ấy sao, đúng là biết rõ còn hỏi. Không đúng. Dương Minh đột nhiên nghĩ đến một điểm. Mình đang bịt kín miệng Trần Mộng Nghiên, sao nàng còn nói được.

Dương Minh thoáng cái tỉnh ra rất nhiều, vội vàng cẩn thận nhìn người trước mặt, vừa nhìn, không khỏi càng thêm hoảng sợ, là Chu Giai Giai. Mình hôn Chu Giai Giai.

Dương Minh sợ đến độ đẩy Chu Giai Giai ra, lắp bắp nói: "Bạn. sao bạn lại ở đây"

"Mình." Chu Giai Giai mặt đỏ hồng, nàng bị Dương Minh cưỡng hôn, rất xấu hổ. Đúng thế, sự tỉnh táo khi đối mặt với Trần Mộng Nghiên đã bay đi đâu mất. Trước mặt Dương Minh, nàng chỉ có bối rối, thẹn thùng.

"Chu Giai Giai" a" một tiếng, đẩy Dương Minh ra, cúi đầu bước nhanh ra khỏi khoang, rời đi.

Dương Minh ngạc nhiên nhìn về phía Chu Giai Giai rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Sao lại thế này. Sao đột nhiên xuất hiện một con rùa đen thế này?

Trần Mộng Nghiên tức giận nhìn Dương Minh, hai mắt sắp tóe lửa. Đúng à nghe, chuyện này dù là ai chẳng tức. Thấy bạn trai hôn người khác ngay trước mặt mình, không tức chết mới là lạ.

"
Mộng Nghiên. cái này." Dương Minh có chút xấu hổ, không biết nói gì.

"
Hừ" Trần Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Anh giỏi nhỉ, dám làm chuyện này trước mặt em"

"
Mộng Nghiên. em cũng thấy đó, đó chỉ là hiểu lầm. Anh tưởng rằng. cô ấy là em." Dương Minh sờ sờ gáy, cười khổ nói: "Ở đây tối như vậy, anh đâu thể thấy rõ. Ai có thể ngờ được cô ta lại chạy đến khoang chúng ta"

"
Anh ngay cả em cũng phân biệt rõ?" Trần Mộng Nghiên cười lạnh nói.

"
Cái này. không phải anh." Dương Minh có chút không biết nói gì, chẳng qua chuyện này nói như thế nào cũng không thể trách hắn. Mặc dù không thể nói hắn không có chút trách nhiệm nào, nhưng đây là hiểu lầm.

"
Hừ, đừng giải thích, giải thích tức là che giấu sự thật" Trần Mộng Nghiên nói.

"
Mộng Nghiên. Em có thể đừng nháo hay không" Dương Minh có chút nóng nảy: "Anh là cố ý sao? Chỗ này tối om như vậy, anh có thể thấy được ai chứ? Hơn nữa nếu anh cố ý, sao không lén lút tìm chỗ không người với cô ấy? Anh sao phải làm trò trước mặt em?"

"
Hung nhỉ. Anh còn lý sự" Trần Mộng Nghiên chu miệng lên, ủy khuất nói: "Trong lòng em rất khó chịu. Anh cho em ra vẻ một chút, cho em phát tiết một chút được không. Đồ hẹp hòi. Hừ, em nếu thực sự giận anh, anh nghĩ rằng em có thể ngồi đây nói chuyện với anh sao?"

"
Được rồi, được rồi, coi như anh không đúng. Anh sai rồi có được không?" Dương Minh lắc đầu bất đắc dĩ.

"
Anh nhận sai với em có tác dụng gì?" Trần Mộng Nghiên đã phát tiết, lúc này mới cẩn thận suy nghĩ sự nghiêm trọng của vấn đề." Chu Giai Giai là một cô gái, anh hôn người ta như vậy, anh bây giờ phải xin lỗi cô ấy"

"
Cô ấy." Dương Minh mặc dù cảm thấy mình hôn Chu Giai Giai là không đúng. Nhưng cô ta chạy đến khoang mình trước, hơn nữa Dương Minh vẫn nghi ngờ Chu Giai Giai có ý đồ, cho nên trong lòng có chút không chút. Hơn nữa từ nụ hôn mãnh liệt đó, Dương Minh không cho rằng em bé Chu Giai Giai thuần khiết gì cho cam. Hôn cũng hôn rồi, đâu có mất miếng thịt nào, không biết chừng đã hôn bao nhiêu người rồi. Mình không thể làm con cừu gánh hết tội chứ? Dương Minh tà ác nghĩ.

Chẳng qua chuyện này không thể nói cho Trần Mộng Nghiên. Từ tình hình bây giờ có thể thấy Trần Mộng Nghiên đang ủng hộ Chu Giai Giai. Không biết cô nàng này nói lời đường mật gì với Chu Giai Giai, không ngờ làm bình dấm chua nghiêng về cô ta.

"
Được, anh lập tức đi xin lỗi Chu Giai Giai." Dương Minh gật đầu.

"
Xin lỗi. Chu Giai Giai người ta là một cô gái rất thuần khiết, ngay cả bạn trai cũng không có. Anh làm thế không phải hủy đi sự trong sạch của người ta sao" Trần Mộng Nghiên có chút tức tối mắng Dương Minh.

"
Vậy làm sao bây giờ? Không thể bắt anh chịu trách nhiệm chứ?" Dương Minh trắng mắt nói.

"
Hừ, anh nghĩ tốt nhỉ. Em dù đồng ý như vậy, Chu Giai Giai người ta cũng chưa chắc cho anh phụ trách" Trần Mộng Nghiên bĩu môi: "Chu Giai Giai đã thích một người rồi, hơn nữa yêu rất sâu"

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói, không khỏi nhíu mày. Chu Giai Giai trong ấn tượng của mình, không phải là người thích thổ lộ với người khác. Cô ta đến gần Trần Mộng Nghiên là có mục đích gì?

Chẳng lẽ cô ta thực sự có ý với mình? Dương Minh thà rằng tin trái đất là hình vương, cũng không tin Chu Giai Giai sẽ thích mình.

"
Được, vậy em nói bây giờ nên làm như thế nào?" Dương Minh thở dài, cầm tay Trần Mộng Nghiên.

"
Được rồi, lát nữa em thử hỏi dò Chu Giai Giai xem. Đúng là, anh đi trộm tình, em còn phải thu dọn tàn cuộc cho anh. Bạn gái như em, đúng là duy nhất" Trần Mộng Nghiên tức tối nói.

"
Cái này. anh đọc truyện trên mạng, còn có bạn gái giúp bạn trai của mình tìm bạn gái đó" Dương Minh nhỏ giọng nói.

"
Anh cũng nói đó, đấy là truyện" Trần Mộng Nghiên thản nhiên nói. Chẳng qua câu này đúng là làm Dương Minh á họng. Đúng thế, là truyện, trong hiện thực có xuất hiện như vậy không?

Dương Minh không nói gì, đành phải ra vẻ đáng thương nhìn Trần Mộng Nghiên.

"
Đừng nhìn em như vậy. Nói cho anh biết, hôm nay không cho hôn em nữa. Em không hy vọng nước miếng của cô gái khác chạy vào miệng mình" Trần Mộng Nghiên nghiêng đầu nói.

"
Chu Giai Giai người ta không ngại em à nghe" Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên nói như vậy, dục hỏa bốc lên, ôm Trần Mộng Nghiên, hôn nàng.

"
A. anh làm gì. ô ô" Trần Mộng Nghiên đáng thương, không thể không hôn 3P, mặc dù chỉ là gián tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc