NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Mình không phải đang nằm mơ chứ? Dương Minh kinh hãi nghĩ.

Dương Minh tưởng mình hoa mắt, đang định giơ tay lên dụi mắt thì lại nghĩ đến mình đang đeo kính áp tròng, không thể tùy ý dụi mắt.

Đây là chuyện gì? Dương Minh nhìn chằm chằm vào những chữ viết rõ ràng trên bài thi, ngay cả một điểm lỡ bút cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Tuyệt đối không phải mình hoa mắt, hoa mắt cũng không thể thấy rõ ràng như vậy. Dương Minh đưa tầm mắt thu hồi nhìn vào bài thi của mình, suýt chút nữa lập tức ngất đi, chữ trên bài thi của mình lớn đến kinh người, giống như nhìn qua một kính lúp vậy.

Dương Minh đang nghĩ tới sao lại thế này, đột nhiên chữ viết trên bài thi của hắn đã trở lại bình thường, lại nhìn đến bài làm của Trương Tân, đã thấy không rõ ràng, chẳng lẽ thật sự là mình bị ảo giác sao? Dương Minh không tin vào chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cảm giác vừa rồi của mình rất chân thật.

Dương Minh lại cố gắng nhìn bài làm của Trương Tân, kỳ tích lại xảy ra, Dương Minh chỉ thấy hai mắt mình có công năng như tiêu cự, chữ viết trên bài làm của Trương Tân bắt đầu trở nên rõ ràng.

Mẹ nó! Dương Minh hưng phấn thiếu chút nữa chửi ra tiếng, Dương Minh thường xuyên đọc truyện trên mạng cũng đã đọc ở một số truyện thấy một chút tiểu nhân vật kém cỏi đột nhiên đạt được dị năng, từ nay về sau trở thành người vô cùng nổi tiếng.

Chẳng lẽ nói Nữ thần may mắn đã phủ xuống đầu mình? Làm cho hắn mắt mình biến thành ống nhòm? Không đúng, mình vốn không có loại dị năng này, sao lại đột nhiên có được chứ?

Dương Minh kỳ quái nghĩ tới chuyện mấy ngày qua của mình, giống hệt như tiểu thuyết, nhân vật chính trong truyện đều là bị sét đánh hoặc là bị xe đụng nếu không thì là bị chết chui qua một cánh cửa mới đạt được dị năng, nhưng mình cũng không gặp kỳ ngộ quái dị nào mà?

Đúng rồi, mắt kính. Dương Minh nghĩ đến một thứ mấu chốt nhất, mình được ông già đưa cho cặp kính áp tròng, mới bắt đầu xuất hiện năng lực quái lạ này.

Nghĩ tới đây, Dương Minh vì chứng thực suy đoán của mình, vội vàng gỡ hai tròng kính từ trên mắt xuống.

"Dương Minh, em không chú ý làm bài, còn đang làm gì thế" Triệu Oánh đi một vòng quanh phòng học, trở lại chỗ Dương Minh, thấy hắn một chữ cũng chưa viết, lại còn đang làm chút chuyện kỳ quái gì đó.

"A…" Dương Minh lại bị dọa đến giật mình, tay run lên thiếu chút nữa đâm thẳng vào mắt, vẻ mặt đau khổ nói với Triệu Oánh," Cô Tiểu Triệu, cô có thể đừng bất chợt gọi tên em như vậy được không, cặp kính áp tròng này của em mới đeo không quá thoải mái, em đang muốn gỡ ra đeo lại, kết quả bị cô hù dọa như vậy, em thiếu chút nữa là chuyển vào trường học dành cho người mù!"

"Phì…" Triệu Oánh nghe thấy lời trách cứ của Dương Minh không khỏi phì cười, nói," Đừng nói bừa, em còn nói lý, đeo kính lại đi rồi nhanh làm bài, đã hơn hai mươi phút trôi qua rồi đó, em còn chưa viết một chữ nào".

"Biết rồi, cô Tiểu Triệu" Dương Minh đáp.

"Có cần cô giúp em không?" Triệu Oánh thấy ánh mắt ngu ngu của Dương Minh, lại xoay người lại hỏi.

"Vậy thì tốt quá!" Không biết tại sao, Dương Minh rất thích cái cảm giác Triệu Oánh đứng trước người mình, làm cho tim hắn đập loạn lên.

Triệu Oánh nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy, theo cô ta thấy, Dương Minh chỉ là một học sinh, cũng không để ý nhiều, hai tay nâng đầu Dương Minh lên, cẩn thận mở hai tròng mắt hắn ra, bởi vì kính áp tròng vừa nhỏ vừa tinh xảo, nên Triệu Oánh không thể không khom người, bộ ngực cao vút ở rất gần mặt Dương Minh, mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Oánh làm Dương Minh có chút si mê.

Triệu Oánh tháo kính áp tròng cho hắn xuống xong, thấy Dương Minh còn đang ngửa đầu nhìn thẳng vào ngực mình, mặt không khỏi đỏ lên, tức giận nói: "Ngẩn người gì đó, mắt kính lấy xuống rồi!"

"A? Ồ, ồ" Dương Minh đang hưởng thụ, nghe thấy Triệu Oánh tức giận trách, vội vàng chỉnh lại tư thế, nói," Cảm ơn cô Tiểu Triệu!"

Triệu Oánh để kính áp tròng vào hộp, đưa cho hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi. Triệu Oánh mặc dù đã đi làm, nhưng nói lại vẫn là một cô gái, sao có thể chịu được bị một người con trai nhìn chằm chằm vào ngực mình như vậy, thật sự mắc cỡ chết đi được. Dương Minh này, vốn tưởng rằng hắn là một nhân tài có thể tái tạo được, bây giờ xem ra là không có thuốc chữa.

Dương Minh biết bây giờ không phải là lúc dâm ý nổi lên, bởi vì sự phân thần vừa rồi làm cho cái đó của hắn trong quần lót đang hết sức khó chịu, Dương Minh đổi lại tư thế, tay phải lén lút cho xuống bàn chỉnh lại tiểu Dương Minh vào một vị trí dễ chịu.

Lúc này Dương Minh dù làm như thế nào cũng không thể thấy rõ chữ viết trên bài làm của Trương Tân, đến khi hai tròng mắt cay xè, tiêu cự trước mặt cũng không hề thay đổi. Xem ra hắn suy đoán không sai, là do tác dụng của kính áp tròng.

Dương Minh cầm lấy hộp kính áp tròng, hết nhìn bên phải, lại nhìn bên trái hộp một chút, không có gì đặc biệt lại là một bảo bối. Có thứ này, sau này người đẹp dù cách mình xa đến đâu cũng có thể thấy rõ, hắc hắc.

Ai dà! Dương Minh đột nhiên vỗ đầu mình, thiếu chút nữa quên việc chính, bây giờ đang là giờ kiểm tra, nhìn thời gian thì thấy chỉ còn lại mười phút, Dương Minh vội vàng đeo kính áp tròng lại, vội vàng cầm lấy bút, nhìn vào bài làm của Trương Tân, cũng may hai tròng mắt đổi tiêu cự cũng trở nên nhanh hơn, đưa mắt nhìn sang bài làm của Trương Tân thì chỉ trong nháy mắt là tìm được tiêu cự.

Chép hết tất cả các câu, vừa vặn chuông hết giờ vang lên, Dương Minh thở phào một hơi, kính mắt này ra là dễ dùng như vậy, hơn nữa đeo vào mắt cũng không có cảm giác khó chịu, không bằng cứ đeo đi, hơn nữa lại là áp tròng, người khác cũng không thể thấy.

Vào tiết thứ hai, Dương Minh bắt đầu thí nghiệm tác dụng của kính, không ngừng thay đổi tiêu cự, phát hiện mình có thể nhìn rõ vật ở rất xa, chỉ cần mình nghĩ đến muốn nhìn cái gì, kính mắt sẽ tiến hành định vị tiêu cự cho mình, mà đầu mình lại giống như một tiêu khí trong cameras vậy, chỉ huy mắt đổi tiêu cự.

Cả một tiết học, thông qua không ngừng lục lọi và thực tế, Dương Minh trên cơ bản đã thành thạo nắm giữ phương pháp biến tiêu của kính mắt, mà bởi vì kiến trúc bên ngoài cửa sổ đã bị che lại nên Dương Minh không thể nào xác định được mình rốt cuộc có thể nhìn bao xa, nhưng ít nhất một lỗ rất nhỏ trên tường, Dương Minh thấy rất rõ ràng.

Điều này làm Dương Minh rất hưng phấn, xem ra lão già này không lừa mình, cặp kính mắt này đúng là sản phẩm công nghệ cao, chẳng lẽ ông già này là một quái nhân khoa học ẩn cư? Đi lại trong dân gian, thì vừa lúc đụng phải mình, sau đó đưa cho mình phát mình của ông ta?

Nhưng đây chỉ là điều mà Dương Minh nghĩ mà thôi, để ý đến làm gì, thế giới này có rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi, cũng không sợ nhiều hơn một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc