NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Ai, tôi nói ông bạn này, cậu gần đây có nghe thấy chuyện quỷ không?" Lái xe vòng qua một hẻm nhỏ nên có chút sợ hãi, không nhịn được mà nói chuyện với Trần A Phúc.

Gần đây Tùng Giang đang xôn xao lời đồn có quỷ, đều nói lái xe buổi tối dễ gặp quỷ. Lời đồn rất kỳ dị, nhất là các lái xe chạy ban đêm càng đồn ác hơn.

Ở cửa nhà hàng thì có nhiều khách nên không sợ, bây giờ lại đi vào trong ngõ nhỏ không có ai, lái xe sao có thể không sợ hãi?

"Quỷ?" Miệng Trần A Phúc lộ ra một tia lạnh lùng, không chút thay đổi mà nói: "Quỷ gì chứ?"

"Ồ, tôi cũng chưa thấy, chẳng qua tôi nghe người ta nói con quỷ chỉ có nửa cái đầu đầy máu" lái xe nói đến đây không khỏi rùng mình.

"Ồ? Thú vị đó chứ?" Trần A Phúc cười nói.

"Thú vị? Cậu bạn, cậu không thấy thôi, thấy sẽ dọa chết cậu" lái xe bĩu môi nói.

"Vậy sao?" Trần A Phúc thản nhiên nói," dừng xe"

"Dừng xe, cậu không phải muốn đi núi Tây Tinh sao?" lái xe có chút kỳ quái nói: "Nơi này còn cách núi Tây Tinh rất xa mà"

"Tôi đột nhiên nhớ tới mình có chuyện cần làm ở đây" Trần A Phúc nhếch miệng cười nói.

"Ồ, được" lái xe dừng lại. Nếu khách muốn xuống, hắn có ý kiến gì chứ?

Trần A Phúc thanh toàn tiền xe sau đó lẩm bẩm: "A, quên không mang."

"Cái gì? Cậu nói gì?" lái xe sửng sốt, mặt có chút khẩn trương nhìn Trần A Phúc rồi nói: "Cậu bạn, bây giờ đang tối đừng có mà nói đùa như vậy"

"Tôi không nói đùa" Trần A Phúc mở cửa xuống xe, cũng không đóng cửa.

"Còn có chuyện gì nữa?" lái xe có chút kỳ quái.

"Ồ, tôi chỉ là hỏi anh, quỷ kia trông như thế này phải không?" Trần A Phúc đột nhiên nói.

"Quỷ gì chứ?" lái xe khó hiểu ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt bình thường của Trần A Phúc lại biến thành máu, óc nửa đầu đều trào ra.

"A" lái xe kêu thảm một tiếng, theo bản năng tránh ra, dẫm ga lao vọt đi. Xe vội vàng lao ra ngoài nhưng không để ý đến đống rác đằng trước, đầu xe lập tức bị lõm xuống.

"Chậc chậc" Trần A Phúc lắc đầu mắng: "Đồ ngu, ảo giác cũng không nhìn ra?" Trần A Phúc có chút đắc ý. Cổ thuật này tạo ảo giác đúng là quá tuyệt, thuật thôi miên còn kém cái này. Mặc dù không có tính giết người, nhưng đủ để dọa người. Trần A Phúc học xong thực hành vô cùng nhuần nhuyễn.

Trần A Phúc lấy điện thoại gọi cho sư phụ.

"Alo, sư phụ, tôi là A Phúc, tôi ở đường Hán Thất, vừa làm chết một người. Ngài có đến không?"

Hạ Tuyết vội vàng đến hiện trường nhưng không có biện pháp. Nơi này là con hẻm nhỏ muốn tìm người chứng kiến là rất khó.

Nếu là bình thường thì có thể coi như tai nạn giao thông, không cần thông báo bên cảnh sát hình sự. Nhưng bây giờ đang thời kỳ nhạy cảm, cảnh sát giao thông chạy đến hiện trường thấy khả nghi nên lập tức gọi cho Hạ Tuyết.

Bởi vì mấy lần Hữu Trưởng lão mặc dù hấp thu một bộ phận máu của người chết để luyện Tà cổ nhưng vẫn để lại chút đường sống. Vì thế xác chết không phát sinh biến dị như xác của Tô Đại Trí.

Hữu Trưởng lão này vì không tạo ảnh hưởng quá lớn nên mới làm như vậy, mặc dù hiệu quả không rõ ràng như trước nhưng nước chảy đá mòn mà. Nếu như làm khắp nơi chú ý xác chết biến dị, không biết chừng sẽ phái mấy ngành thần bí tham dự.

Hạ Tuyết chụp ảnh hiện trường xong giao cho bên pháp y kiểm tra, sau đó mới có thể có quyết định tiếp theo.

Lúc ăn cơm, Dương Minh nhận được điện củaVương Quế Phân.

"Tiểu Dương, là cô" Vương Quế Phân vừa cười vừa nói.

"Ồ, chào cô. Cô có chuyện gì không? " Dương Minh mặc dù không thích nhân phẩm của Vương Quế Phân, nhưng đó là mẹ của Triệu Oánh nên rất khách khí.

"Là như thế này, cô suy nghĩ nhà mua rồi nhưng phải lắp đặt một chút?" Vương Quế Phân nói đầy chính nghĩa.

"Cô, cháu quên mất" Dương Minh mua nhà cũng phải lắp đặt, hôm nay còn mua một đông đồ gia dụng. Nhà mua xong cũng không phải trực tiếp có thể vào ở. Cho nên Dương Minh không suy nghĩ nhiều mà nói: "Cô cần bao nhiêu tiền?"

"Cái này. cô tính đã" Vương Quế Phân định nói 200 ngàn nhưng lại nghĩ.

"Như vậy đi, cháu bảo người cứ đưa cho cô 1 triệu trước, không đủ thì cô gọi điện cho cháu" Dương Minh tính theo tiêu chuẩn giá cả biệt thự của mình.

"Hả" Vương Quế Phân vui rồi, con số này hơn xa dự toán, số tiền còn lại chẳng phải. Vương Quế Phân nghĩ Dương Minh sẽ không đòi về: "Vậy được, cô chờ"

"Cháu bây giờ bảo người viết séc cho cô, đây là số của cô?" Dương Minh nhìn màn hình điện thoại rồi nói.

"Đúng thế" Vương Quế Phân vội vàng nói.

"Vậy cô chờ một lát" Dương Minh nói xong liền gọi điện cho Bạo Tam Lập bảo hắn tìm người làm chuyện này.

Vương Quế Phân vốn còn nghi ngờ sau này Dương Minh không tốt với con gái mình. Bây giờ thấy Dương Minh không hề do dự cho mình 1 triệu nên không nghĩ nhiều nữa.

Không lâu sau có người xưng là thủ hạ của Dương tiên sinh gọi điện tới hỏi địa chỉ của Vương Quế Phân, sau đó sẽ lập tức mang séc đến cho bà.

Quả nhiên không đầy 20 phút sau một người áo đen cầm tờ séc gõ cửa, đưa đến tận tay Vương Quế Phân.

Vương Quế Phân hưng phấn đến độ tay run lên, tiễn người kia không khỏi có chút kích động cầm điện thoại. Kiểm tra thì thấy trên tờ séc ghi một triệu hai.

Buổi tối ngân hàng đóng cửa nên Bạo Tam Lập không lấy được thẻ mới, vì thế viết tờ séc và cả cái thẻ đưa cho Vương Quế Phân. Dù sao hắn cũng không tiếc số lẻ mà.

Vương Quế Phân đúng là muốn hét to lên một tiếng. Vương Quế Phân đang kích động thì Triệu Oánh đi tới, có chút kỳ quái mà hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế?"

"A. không, không có gì" Vương Quế Phân vội vàng nói.

"Mẹ cầm gì trên tay thế? Thẻ ngân hàng?" Triệu Oánh thấy Vương Quế Phân cầm gì, không khỏi nhíu mày: "Chuyện gì vậy mẹ?"

"A. là như thế này, Dương Minh đưa cho mẹ một triệu hai để sửa lại nhà" Vương Quế Phân biết mình dù giấu thì con gái cũng sẽ biết từ chỗ Dương Minh.

"Sửa nhà mà cần từng đó?" Triệu Oánh ngạc nhiên nhìn mẹ, chẳng qua liền hiểu rõ, không khỏi có chút tức tối: "Mẹ, mẹ làm gì thế? Hôm nay đã lấy nhiều thứ của Dương Minh như vậy, bây giờ còn đòi tiền?"

"Con gái của mẹ cũng cho cậu ta, mẹ cần chút đồ đó thì sao?" Vương Quế Phân nói.

Triệu Oánh nhìn Vương Quế Phân như vậy biết nhiều lời cũng vô ích, không khỏi thở dài một tiếng. quan hệ giữa mình và Dương Minh không rõ ràng, sau này nên đối mặt như thế nào?

Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận tối phải về nhà. Trần Phi không sao, Trần mẫu không phải thức đêm trông. Mà ở bệnh viện có y tá rồi, cũng không có vấn đề gì.

Cho nên Trần Mộng Nghiên không thể không về nhà, mà cũng không thể dẫn Dương Minh về nhà mình. Mà Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên phải về cũng không tiện một mình ở lại bên cạnh Dương Minh, nhất là mới có chuyện cười kia. Lâm Chỉ Vận càng không muốn bị Trần Mộng Nghiên trêu chọc.

Đưa 2 nàng về, Dương Minh tự mình lái xe về nhà. Đi được một đoạn qua đường Hán Thất thì thấy một xe cảnh sát đỗ ven đường, một chiếc xe Taxi bị vỡ đầu.

Trong đám người này không ngờ có Hạ Tuyết.

"Hạ Tuyết" Dương Minh mở cửa sổ xe gọi Hạ Tuyết. Hạ Tuyết nghe thấy quay đầu lại thì nhìn ra Dương Minh, không khỏi cười khổ nói: "Sao thế, đi ngang qua à?"

"Ừ, chuẩn bị về nhà thì ngang qua đây, đột nhiên thấy chị" Dương Minh giải thích: "Vì thế gọi chị. Thấy chị cau mày như vậy, sao? Có tâm sự à?"

"Không phải chuyện quỷ sao?" Hạ Tuyết nhỏ giọng nói. đối với Dương Minh, nga không giấu gì. Dương Minh và Trần Phi quan hệ như vậy, cho nên chuyện của Trần Phi chấc Dương Minh hiểu: "Gần đây Tùng Giang có lời đồn về quỷ, nếu không giải quyết nhanh sẽ xảy ra vấn đề lớn"

"Lại là quỷ?" Dương Minh nhíu mày giống như nghĩ tới gì đó. chẳng qua gần đây nhiều chuyện nên hắn không nhớ kỹ đành nói: "Đừng làm quá mệt, nghỉ ngơi cho tốt. Chị mới từng đó tuổi đừng có mà mệt quá thành nếp nhăn sẽ không lấy được chồng đâu"

"Không tìm được thì tìm cậu" Hạ Tuyết cắn răng, hung hăng nói.

Dương Minh kêu lên một tiếng. Lúc này mới phát hiện lời vừa rồi của mình khá mập mờ. lần trước mình và Hạ Tuyết chút nữa xảy ra chuyện làm quan hệ giữa hai người hơn mất tự nhiên.

Hạ Tuyết vốn chỉ là nói đùa, chẳng qua thấy Dương Minh như vậy cũng không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia. Mặt đỏ lên, Hạ Tuyết nói: "Tôi chỉ nói là sau này không có cơm ăn thì đến tìm cậu. Cậu đã đáp ứng rồi mà"

Bình luận

Truyện đang đọc