"Thiếu gia, có cần chúng tôi tìm người chỉnh hắn không?" Hai tên vệ sĩ nói lấy lòng, vừa rồi không giúp ích được gì, còn hại thiếu gia xém chút nữa đã bị người ta ném ra ngoài cưa sổ, cho nên hai người cảm thấy áy náy.
"Chỉnh cái rắm!" Trong lòng Lý Gia Lượng vẫn còn rất sợ hãi, nói: "Mày không thấy thằng kia bị điên sao? Tránh xa nó ra thì tốt hơn!"
Nói thật, Lý Gia Lượng là một con người vô cùng nhát gan, mặc dù làm chuyện xấu nhiều, nhưng mà lá gan vẫn không lớn nổi, thấy Dương Minh khủng bố như vậy, đương nhiên là không muốn trêu chọc phiền toái rồi.
"À." Hai tên vệ sĩ này cũng biết tính cách của Lý Gia Lượng, bọn họ nói như vậy cũng chỉ vì muốn biểu hiện lòng trung mà thôi, chứ chẳng ai muốn đi làm việc này cả, ai lại nguyện ý trêu chọc một thằng điên?
"Cuối tuần đi kua đại tiểu thư của Hoàng gia đi, Hoàng Nhạc Nhạc cũng là một mỹ nữ vậy. có thể kua được cũng rất tốt." Lý Gia Lượng có vẻ giống loại người liền sẹo là quên đau, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình dâm đãng.
"Thằng khùng kia làm cái gì thế? Có cần anh đi giết hắn không?" Dương Minh nhớ đến Lý Gia Lượng là tức giận, chờ Hứa Lệ đi ra khỏi phòng, liền không kìm chế được cảm xúc.
"Haha" Tô Nhã che miệng cười nói: "Vậy thì không cần, người theo đuổi em nhiều lắm, anh cũng đâu thể giết hết được?"
"Cũng không phải là không thể" Dương Minh cười nói: "Anh thấy em không cần làm ngôi sao gì cả, bằng không bên cạnh nhiều ruồi bọ như vậy, anh rất lo lắng"
"Dạ, thật ra em cũng có quyết định này, nhưng rời khỏi giới ca hát, không phải nói đi là đi được. Có đôi khi cũng nên nghĩ đến cảm xúc của những người hâm mộ. Những người ấy luôn ủng hộ em, em cũng không thể nhẫn tâm làm bọn họ bị tổn thương." Tô Nhã thở dài nói.
"Anh chỉ tùy tiện nói thôi, không can thiệp vào suy nghĩ của em!" Dương Minh noi: "Đúng rồi, em biến trở lại bộ dáng của Tô Nhã trước kia được không? Như vậy nhìn không được tự nhiên."
"Không được đâu, có nhiều người trong khách sạn lắm, em sợ lát có người đến" Tô Nhã cười nói: "Nhưng mà như vậy thì cũng tốt cho anh, coi như có hai người bạn gái.à, hình như không chỉ có hai?"
"Ghen à?" Dương Minh nghe Tô Nhã nói xong, trong lòng cả kinh.
"Đương nhiên không có" Tô Nhã cười: "Em làm sao mà ghen được chứ? Bây giờ em cảm thấy rất tốt rồi"
"Nếu năm đó em không chuyển trường, vậy thì bây giờ." Dương Minh không khỏi thở dài, có lẽ nếu Tô Nhã không chuyển trường, thì cũng không có Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận các nàng.
"Em cảm thấy rất thỏa mãn rồi, có thể gặp lại anh" Tô Nhã cũng lắc đầu nói: "Dương Minh, anh có biết không? Em đã từng nghĩ rằng đời này sẽ không có khả năng đến với anh nữa."
"Sao lại không có khả năng?" Dương Minh sửng sốt, cười nói: "Anh còn ở Tùng Giang, nếu em thật sự muốn tìm anh, thì hẳn là cũng không phải việc khó gì"
"Em không phải nói cái đó" Tô Nhã lại lắc đầu: "Em nói về anh. em sợ trong lòng anh không có em."
"Đâu có trầm trọng như em nói vậy" Dương Minh cảm thấy hôm nay Tô Nhã tựa hồ như có vẻ rất nhạy cảm: "Em. không có chuyện gì chứ?"
"Không có, chỉ là chúng ta vừa gặp mặt, lại phải chia tay, trong lòng có chút không thoải mái thôi" Tô Nhã buồn bả nói: "Không biết vì sao, em có chút sợ, sợ tình cảm của anh dành cho em, chỉ là sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ thôi, một thời gian sau sẽ trở lại bình thường"
Nghe Tô Nhã nói xong, trong lòng của Dương Minh run mạnh, đúng vậy sao? Mình đối với Tô Nhã rốt có tình cảm gì? Chẳng lẽ giống như Tô Nhã nói, chỉ là sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ thôi sao?
Hẳn không phải là vậy, mỗi lần mình nhìn thấy Tô Nhã, đều rất động tâm, đây không phải là cuồng nhiệt, mà là một loại yêu say đắm, nghĩ đến đây, Dương Minh liền cười nói: "Vậy cảm giác của em đối với anh thì sao? Cũng là loại cuồng nhiệt của tuổi trẻ?"
"Em? Đương nhiên không phả" Tô Nhã khẳng định.
"Thì vậy đó, em nghĩ thế nào thì anh nghĩ thế đó" Dương Minh nhẹ nhàng kéo Tô Nhã lại, nói nhỏ vào bên tai nàng.
Tô Nhã nghe xong, thân hình lập tức run lên, lập tức trong mắt hiện ra một sự ôn nhu nhẹ nhàng. Đúng vậy, có đôi khi quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn, nếu đừng lo lắng nhiều quá mà nhìn nhận vấn đề, có lẽ sẽ dễ dàng tìm được đáp án hơn.
Thời gian ở bên cạnh người yêu luôn rất ngắn, Dương Minh sợ mình ở trong phòng Tô Nhã lâu, sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến nàng, bây giờ trong vòng tròn giải trí này, một chút bất cẩn cũng có thể tạo thành tai nạn lớn.
"Có thời gian anh sẽ đến Hồng Công thăm em."
"Có rãnh em cũng đến Tùng Giang tìm anh."
Hai người cơ hồ như là trăm lời nhưng một ý, nói ra lời từ biệt, cuối cùng Dương Minh ôm chặt lấy Tô Nhã, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng của Tô Nhã.
"Đi sao?" Ngoài hành lang, Hứa Lệ đã đứng chờ sẵn.
"Ừ, thay tôi chăm sóc tốt cho tiểu Nhã" Dương Minh gật đầu, nói với Hứa Lệ.
"Cậu không cần phải nói, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho nàng" Hứa Lệ cười nói.
"Nếu có tên rác rưởi nào giống như vậy mà cô và Tiểu Nhã không ứng phó nổi, cứ gọi cho tôi, tôi khẳng định sẽ đến giải quyết" Dương Minh dặn dò.
"Cái đó cũng không cần, chúng tôi lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo, vừa rồi cho dù cậu không ra tay, tôi cũng sẽ kêu vệ sĩ" Hứa Lệ nói.
.
Đêm nay, Dương Minh mất ngủ, lẳng lặng ngồi trên ghế, nhin ra ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện cũ. Tâm tình hôm nay, không giống như năm đó lần đầu tiên nắm tay Tô Nhã, không hề hưng phấn, mà là ưu thương khi chia tay.
Nhìn về phía chân trời xa xa, có một ánh đèn máy bay chậm rãi lóe lên trên bầu trời, Dương Minh lại suy nghĩ, Tô Nhã có thể đang ngồi trên đó hay không?
Rạng sáng nay, Tô Nhã sẽ lên máy bay rời đi.
Lấy gói thuốc ra, chậm rãi để lên miệng, Dương Minh đã rất ít hút thuốc rồi, chỉ khi nào buồn phiền, hoặc có tâm sự trĩu nặng lòng, mới hút vài hơi.
Bất tri bất giác, bầu trời đã sáng, nhìn qua di động trên bàn, không biết khi nào mà đã có một tin nhắn, của Tô Nhã gửi, nói cho hắn biết, mình đã lên máy bay.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói của Trương Tân, Dương Minh liền khôi phục lại bình thường, ra mở cửa, cười nói: "Mới sáng sớm mà mày đã không cho người ta ngủ à?"
"Lão đại, nhìn mặt của mày còn tỉnh hơn tao nữa, không giống như đang ngủ" Trương Tân cười nói.
"Tao căn bản là không ngủ" Dương Minh nói: "Có chuyện gì, nói đi"
"Chúng ta đến Macao nhiều ngày như vậy, còn chưa đi đâu chơi, hay là hôm nay để Vương Mi làm hướng dẫn viên, dẫn chúng ta đi dạo?" Trương Tân nói.
"Cũng được, đi chổ nào, mày nói đi" Dương Minh đang muốn giảm bớt tâm tình, cho nên muốn đi chơi với Trương Tân để giải sầu.
"Đi ăn trước đã, để lát hỏi Vương Mi sau" Trương Tân nói.
Ba người cùng đi ăn, Dương Minh gọi điện cho Hoàng Nhạc Nhạc, nói cho nàng biết mình muốn đi dạo Macao, Hoàng Nhạc Nhạc đương nhiên là đáp ứng làm hướng dẫn viên cho bọn họ.
Hôm nay Hoàng Nhạc Nhạc lái chiếc xe BMW đi, mọi người có thể cùng ngồi, đỡ phải ngồi taxi.
Hôm nay nhìn Hoàng Nhạc Nhạc rực rỡ như ánh mặt trời, áo khoát màu xanh nhạt, cùng với đồ cài tóc cùng màu, là cho nàng trở nên xinh tươi và hoạt bát hơn trong ánh mặt trời, thấy được nàng, cũng làm cho tâm tình ảm đạm của Dương Minh vui vẻ lên.
"Chúng ta đi đâu?" Trương Tân hỏi.
Vương Mi không hổ là xuất thân từ tiếp viên hàng không, đến lúc phát uy ưu thế của nàng: "Macao có rất nhiều miếu thờ và giáo đường, đây là một thành thị có văn hóa hợp nhất giữa Trung và Tây, cho nên tín ngưỡng của mọi người rất nhiều"
"Nghe nói công viên Nam Loan có cảnh sắc rất đẹp, hay là chúng ta đến đó đi, đừng đi giáo đường miếu đền gì cả, cái đó ở đâu mà không có" Dương Minh đề nghị.
"Cũng được, cảnh đẹp tại Macao thật ra không có bao nhiêu, nói thật, Macao là một thành phố du lịch, nhưng phần lớn mọi người đến đây, cũng chỉ vì muốn nhìn xem Las Vegas châu á thế nào thôi, hưởng thụ cảm giác đánh bạc!" Vương Mi nói.
"Thôi, không đi sòng bạc đâu" Từ ngày hôm qua, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Dương Minh, Trương Tân cũng tự biết mình không thể vượt qua lão đại rồi, cái ý tưởng chỉ cần mình có nhân phẩm tốt là có thể thắng được năm ba triệu cũng trở nên phai nhạt.
Dù may mắn và nhân phẩn rất quan trọng, nhưng Trương Tân đã nhìn ra, Dương Minh không phải dựa và hai cái đo, cho dù có nhân phẩm cực cực tốt, thì cũng không có khả năng bất bại.
Cho nên, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bản lĩnh. Tuy rằng Dương Minh không nói cụ thể, nhưng Trương Tân cũng hiểu được, những thứ này tuyệt đối không phải học một sớm mộ chiều, ngay cả cố vấn cả ngày nghiên cứu về các kỹ thuật bài bạc cũng không lợi hại như Dương Minh, thì mình chẳng là gì cả.
Hoàng Nhạc Nhạc lái xe chạy về hướng công viên Nam Loan, xe ở Macao không chỉ gấp đôi Tùng Giang, mà còn rất nhiều ngã tư ngã ba, cho nên cơ bản là không thể đi nhanh được, lâu lâu bị dừng lại cũng là chuyện bình thường.
"Đúng rồi, anh hai của em nói, ngày mai tổ chức party ở nhà, mọi người đến chứ?" Hoàng Nhạc Nhạc bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, vì thế liền quay sang hỏi Trương Tân và Vương Mi, còn về phần Dương Minh, hắn đã đồng ý là sẽ đi với mình rồi.
"Chúng tôi đi được chứ?" Dù sao Trương Tân cũng không quen biết gì với gia đình của Hoàng Nhạc Nhạc, hắn chỉ thông qua Dương Minh và Vương Mi mới biết mà thôi.
"Có sao đâu, anh hai của tôi nói, tôi có thể dẫn bạn đến mà" Hoàng Nhạc Nhạc nói ;" Mọi người cùng đến đi, thật ra những người ở đó tôi cũng chẳng quen biết gì, nếu mọi người không đến, tôi cũng chẳng biết làm gì"
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh" Trương Tân còn đang lo không có chổ để chơi, nếu Hoàng Nhạc Nhạc mời, hắn đương nhiên là không từ chối.
"Tin tin." Chiếc xe phía sau không kiên nhẫn, nhấn còi xe liên tục, Hoàng Nhạc Nhạc vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì ra đèn đã chuyển màu rồi, chỉ là do mình lo nói chuyện nê quên mất, ngượng ngùng thè lưỡi ra, vội vàng chạy đi.
Mà chiếc xe phía sau của Hoàng Nhạc Nhạc cũng nhấn ga đuổi theo, chạy song song với xe của Hoàng Nhạc Nhạc, rồi bất chợp ép xe sát vào xe của Hoàng Nhạc Nhạc, sau đó phóng đi như chớp.