NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Mày sai Trịnh Lão Lục đến đốt công ty của tao?" Dương Minh hừ lạnh một tiếng, quát hỏi.

Ngụy Đức Khang thở dài, hắn không ngờ rằng Dương Minh tự nhiên lại biết nhanh như vậy, là Trịnh Lão Lục khai ra, hay là do hắn đoán?

Bình thường tiếp xúc với Trịnh Lão Lục, Trịnh Lão Lục cũng không phải là loại người không nói nghĩa khí. Theo lý thuyết, hắn ta sẽ không dễ dàng bán đứng mình, cho dù có bán đứng, thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà khai ra tất cả.

Hắn ta càng không tin Trịnh Lão Lục là một tên nhát gan, bởi vì năm đó Trịnh Lão Lục lúc ở trong tù đã từng đánh nhau ba ngày ba đêm với cả đám tù, nhưng vẫn không chịu nhận thua, cuối cùng bằng tinh thần hết muốn sống của mình, đã được đưa lên làm đại bàng của tù.

Cho nên, Ngụy Đức Khang càng nghiêng về việc, tất cả chỉ là suy đoán của Dương Minh! cho nên, Ngụy Đức Khang cũng không thừa nhận những gì mà Dương Minh nói, cố nén đau đớn trên tay, im lặng cúi đầu quỳ xuống đất.

"Miệng của mày đâu? Không nghe thấy à? Mày muốn tay kia cũng bị tàn phế?" Dương Minh thấy Ngụy Đức Khang giữ im lặng, trong lòng liền nổi giận, trừng mắt nhìn Ngụy Đức Khang, nhấc chân lên đạp về cánh tay trái không bị thương của Ngụy Đức Khang.

"Không. không muốn." Ngụy Đức Khang kinh hãi, bây giờ nếu không lên tiếng thì hắn chắc chắc là thằng ngu!

"A." một tiếng, lại là tiếng giết heo. à không, lần này phải là giết lừa mới đúng! Khi Dương Minh giơ chân lên, thì tay trái của Ngụy Đức Khang đã biến hình luôn rồi, mấy ngón tay đã bị dẹp lép, hiển nhiên là xương đốt tay đã vỡ vụn.

"Trễ rồi" Dương Minh thản nhei6n nói: "Con người của tao ghét nhất là người khác chơi trò im lặng với tao, im lặng thì phải trả giá thật nhiều"

"." Ngụy Đức Khang không còn biết nói gì, đây quả thật là một con người cuồng bạo lực. Chẳng qua lại không dám phản đối, nếu không thì chân mình cũng sẽ bị dạp gãy!

"Thật ra mày không nói tao cũng rõ rồi, Trịnh Lão Lục đến trả thù tao, chẳng những muốn đốt công ty của tao, mà còn muốn nổ kho hàng của tao, có phải không?" Dương Minh lạnh lùng nói: "May là tao có mặt kịp thời, bằng không vợ của tao đã bị chết cháy rồi! Mày nghĩ tao có nên trừng phạt mày không?"

Ngụy Đức Khang rùng mình một cái, hay là lúc Trịnh Lão Lục hành động vẫn chưa xác định là trong công ty còn người? Hắn chỉ muốn đốt công ty của Dương Minh mà thôi, để dạy cho Dương Minh một bài học, chứ không muốn chết người, bởi vì như vậy sẽ lớn chuyện.

"Tao chỉ kêu hắn đi đốt công ty thôi chứ không kêu hắn đi đốt chết người." Ngụy Đức Khang nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Dương Minh, thầm nghĩ không tốt, người này không phải muốn khai đao với bộ phận khác trên người mình chứ?

"Cũng giống nhau cả, đều là do mày sai khiến" Dương Minh cười lạnh nói: "Trịnh Lão Lục sẽ phải chết, cho mày chết theo thì nhẹ nhàng quá!"

Ngụy Đức Khang rùng mình một cái: "Dương Minh, mày đừng được nước làm tới, bây giờ mày thu tay còn kịp, chuyện này coi như huề. Bằng không, cho dù tao có tán gia bại sản, cũng sẽ liều chết với mày!"

"Não mày làm bằng đậu hũ hả? Không hiểu lời tao nói à?" Dương Minh nhìn Ngụy Đức Khang, nói: "Mày cảm thấy mày còn cơ hội trả thù tao sao?"

Dương Minh đạp một cước lên cánh tay của Ngụy Đức Khang." rắc rắc" một tiếng, cánh tay của Ngụy Đức Khang liền gãy rụng.

Ngụy Đức Khang hiểu được là hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, bây giờ biết nói cái gì cũng chỉ chọc giận Dương Minh, để cho hắn tiếp tục tàn phá thân thể của mình. Cho nên Ngụy Đức Khang cảm thấy rằng, bây giờ giữ im lặng là tương đối tốt nhất.

Thấy Ngụy Đức Khang không nói lời nào, Dương Minh cũng chẳng muốn nhiều lời, sở dĩ nói nhiều với hắn như vậy, cũng chỉ muốn cho hắn hiểu được mà tại sao mình tìm hắn, tuy rằng Dương Minh có thể làm cho hắn chết không minh bạc, nhưng Dương Minh cảm thấy rằng, để cho hắn chết rõ ràng thì tốt hơn.

Dương Minh nâng chân lên, đạp ngay cánh tay còn lại của Ngụy Đức Khang, rắc một tiếng, cánh tay còn lại cũng gãy nốt.

Ngụy Đức Khang kinh hãi, thầm nghĩ tao không nói chuyện, mày cũng dẫm lên à? Nhưng mà, trong lúc hắn kinh hãi, thì đã nghe tiếng hai tiếng rắc giòn vang, hai chân của hắn đã bị dẫm gãy!

Lúc này, Ngụy Đức Khang đã không còn cảm giác đau đớn nữa, bởi không đau vì quá đau rồi! Cả người hắn toát đầy mồ hôi, giống như vừa tắm xong, bây giờ hắn rốt cục đã rõ, người trước mắt không phải là người, mà là ma quỷ!

Sai lầm lớn nhất của mình chính là không nên trả thù Dương Minh! Từ lúc mình có ý định trả thù, mình đã chọc phải một sát thần!

"Đừng dẫm nữa, cầu xin cậu. tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!" Ngụy Đức Khang sắp điên rồi, trong nháy mắt tất cả những ý niệm trả thù này nọ đều biến mất, bây giờ, có thể giữ mạng mới là điều quan trọng nhất!

"Tao đã nói, trễ rồi!" Mặt của Dương Minh vẫn không đổi.

"Đừng giết tôi được không, tôi thật sự sai rồi, tôi cầu xin cậu, cậu muốn gì tôi cũng cho hết, không phải chỉ là ba triệu thôi sao, không vấn đề, bây giờ tôi lập tức kí chi phiếu cho cậu." Ngụy Đức Khang cầu xin nói.

"Ba triệu, mày nghĩ rằng tao thiếu ba triệu đó sao?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"Cái này." Ngụy Đức Khang nghẹn lời, đúng vậy, Dương Minh nói rất đúng!

Hắn không thiếu ba triệu đó! Đừng nói là tập đoàn của Dương Đại Hải, chỉ bằng vào công ty châu báu thôi cũng không thiếu ba triệu này rồi! Chẳng qua, bản năng sinh tồn của Ngụy Đức Khang đã trổi lên một cách mãnh liệt: "Dương Minh, Dương ca, làm sao anh mới bỏ qua cho tôi?"

Trong mắt của Ngụy Đức Khang, Dương Minh đã biết thành ma quỷ, phân phải trái với một người như vậy, đó là điều vô nghĩa! Cho nên chỉ có thể cầu xin tha thứ, hy vọng Dương Minh đại từ đại bi, buông tha cho mình.

"Ồ, bỏ qua cho mày." Dương Minh đánh giá khắp nơi trong phòng, tựa hồ như đang nhìn xem có cái gì đáng giá để trao đổi với cái mạng này không, mà thật ra thì trong lòng Dương Minh sớm có quyết định rồi.

Nhìn thấy ngữ khí của Dương Minh có điều thả lỏng, Ngụy Đức Khang mừng rỡ, vội vàng nói: "Dương ca, vậy anh nhìn đi, có cái gì có thể đổi lấy mạng của tôi, tôi đều cho anh, chỉ cần anh không giết tôi là được."

"Cái mà tao thấy được, cũng chỉ có cái công ty này, như vậy đi, mày đem tất cả cổ phần chuyển qua cho tao, tao sẽ tha chết cho mày." Dương Minh nói.

"Cái này." Ngụy Đức Khang cả kinh, muốn công ty của hắn, chẳng phải là muốn chặn đứng đường sống của hắn sao? Hơn nữa, công ty này được như bây giờ, cũng chính là tâm huyết nửa đời của Ngụy Đức Khang, bây giờ dễ dàng đưa cho người khác?

"Được rồi, tao cũng không thiếu mấy cái này" Dương Minh khoát tay nói: "Mày chờ chết đi"

"Không cần!" Ngụy Đức Khang nói: "Tôi cho, tôi cho! Tôi từ bỏ công ty, tôi cho anh!"

Ngụy Đức Khang nghe thấy Dương Minh nói mình chờ chết đi, trái tim bị dọa sợ đến mức lọt ra ngoài, hắn không dám nghi ngờ tính xác thật trong lời nói của Dương Minh, bởi vì đây là một người cuồng bạo lực, chuyện gì cũng dám làm!

Cứ theo cái đà này, thì đầu mình chỉ cần một đạp, chẳng phải là vọt đậu hũ ra sao? Đối với mạng sống, thì công ty tính là gì? Ngụy Đức Khang cũng không phải là người cố chấp, núi xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun, người chết rồi thì công ty còn dùng được cái rắm gì?

Tuy rằng có thể để cho Ngụy Tiến thừa kế di sản, nhưng Ngụy Đức Khang không dám nghi ngờ là Dương Minh không thể đi tìm Ngụy Tiến, cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, Ngụy Đức Khang quyết định lựa chọn thỏa hiệp!

Tuy rằng công ty rất quan trọng, rất đáng giá, nhưng nếu mất đi thì Ngụy Đức Khang cũng không phải là hai bàn tay trắng, trong ngân hàng có gửi một trăm triệu, đủ để hắn tiêu dao khoái hoạt nửa đời sau rồi!

Cho nên, nghĩ đến đây, tâm tình của Ngụy Đức Khang liền thoải mái hơn.

Dương Minh cũng lấy ra hợp đồng chuyển nhượng cổ phần do Bạo Tam Lập chuẩn bị từ sớm ra, sau đó ném cho Ngụy Đức Khang, nói: "Được rồi, lăn dấu tay đi"

Ngụy Đức Khang nhìn thấy Dương Minh lấy ra hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, nhất thời liền hiểu ra. Thì ra trước đó Dương Minh đã theo dõi công ty của mình, tất cả vừa rồi, chỉ là vì cái hợp đồng này mà thôi!

Chẳng qua, biết thì thế nào? Bây giờ không lăn tay được sao? Ngụy Đức Khang dùng cái ngón tay cái vặn vẹo kia, lăn vào cái mực in do Dương Minh ném lại, rồi ịn lên trên hợp đồng.

Dương Minh nhìn nhìn cái hợp đồng, hài lòng nhét vào trong túi áo.

[ thật ra chuyển nhượng cổ phần phức tạp hơn vậy nhiều, nhưng chẳng qua đây là truyện, cho nên cũng đơn giản hóa trình tự đó – lời tác giả]

"Bây giờ anh có thể buông tha cho tôi được không?" Ngụy Đức Khang cố nén đau đớn trên người, cầu xin Dương Minh.

"Đi theo tao" Dương Minh nhấc Ngụy Đức Khang lên, đi ra ngoài phòng.

Ngụy Đức Khang không biết Dương Minh muốn đưa mình đến đâu, nhưng không dám lên tiếng, sợ lại chọc giận sát tinh này, chỉ vì như vậy mà chịu đau thì vô cùng không đáng!

Cho nên, Ngụy Đức Khang không dám nói thêm gì, bị Dương Minh kéo vào thang máy, sau đó chậm rãi đi xuống lầu.

Đi xuống lầu, đến chổ của Bạo Tam Lập, Dương Minh ném Ngụy Đức Khang thật mạnh xuống đất, Ngụy Đức Khang nhìn thấy cái bóng người nằm dưới đất giống Trịnh Lão Lục, lại thấy Bạo Tam Lập cung kính đứng bên cạnh Dương Minh, trong đầu thoáng có chút nghi hoặc.

"Ngụy Đức Khang ơi là Ngụy Đức Khang!" Bạo Tam Lập nhìn hình dạng của Ngụy Đức Khang bây giờ, không nhịn được trêu chọc: "Tao đã sớm cảnh báo mày rồi, mà mày cố tình không nghe, bây giờ xảy ra chuyện này, cũng là do mày tự làm tự chịu!"

"Báo ca." có đánh chết thì Ngụy Đức Khang cũng không nghĩ rằng, Bạo Tam Lập đích thân xuất hiện ở đây, hơn nữa dường như còn có quan hệ chặt chẽ với Dương Minh.

"Đừng gọi tao là ca, trước mặt Dương ca, tao chỉ là một thằng nhỏ" Bạo Tam Lập nói.

Thằng nhỏ? Ngụy Đức Khang trong lòng kinh hãi, không thể nào? Lại nhìn Dương Minh, nhất thời tỉnh ngộ, hay là Dương Minh mới thật sự là ông chủ đứng sau? Rất có thế! Một phần tử bạo lực như vậy sao có thể là người bình thường được?

Mình thật sự là có mắt như mù, dám vọng tưởng trả thù Dương Minh, nghĩ đến đây, Ngụy Đức Khang nhất thời uể oải, chẳng qua, bây giờ có nói cái gì thì cũng không dùng được, quan trọng nhất là có thể bảo vệ sinh mạng là tốt nhất!

"Báo tử, bịt miệng hắn lại!" Dương Minh chỉ Ngụy Đức Khang, nói với Bạo Tam Lập.

Bình luận

Truyện đang đọc