NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Tiên sinh, tôi là Tiểu Trương nhân viên quầy lễ tân, lúc nãy vừa mang ga trải giường lên cho ngài." Tiểu Trương lễ phép nói.

"Là nhân viên phục vụ à, chờ một chút." Dương Minh cài lại cúc áo sau đó đứng lên đi ra mở cửa.

"Tiên sinh, chào ngài, chuyện cái ga giường lúc nãy tôi đã xin ý kiến của ông chủ…" nói đến đây Tiểu Trương liền do dự không nói được nên lời.

"Cậu sao vậy?" " Dương Minh cảm thấy hơi bực mình: "Có chuyện gì, cậu cứ nói thẳng ra?"

"
Tiên sinh, ông chủ của tôi nói, tấm ga đó có giá là 100 ngàn, nó được làm bằng long cừu Úc…" Tiểu Trương cẩn thận nói.

"
Lông cừu Úc? 100 ngàn?" Dương Minh sững sờ.

"
Tiên sinh, ngài đừng giận, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ, tôi chỉ phụ trách chuyển lời thôi, giá cả là do ông chủ đặt ra chứ không phải tôi…" Nhân viên phục vụ thấy biểu hiện ngạc nhiên của Dương Minh liền sợ Dương Minh tức giận mà trút lên đầu mình nên vội vàng giải thích.

"
Tấm ga đó là vải bông bình thường, là lông cừu của Úc sao?" Dương Minh bị lời nói của nhân viên phục vụ mà cảm thấy buồn cười, nói thật, 100 ngàn đối với Dương Minh chẳng là cái gì cả, chỉ là cho dù có đi chăng nữa thì Dương Minh cũng đồng ý làm con dê béo cho người ta thịt.

"
Dương Minh, có chuyện gì vậy?" Kinh Tiểu Lộ từ trong phòng đi ra hỏi.

"
Tấm ga đó ông chủ khu nghỉ dưỡng này đòi bồi thường 100 ngàn." Dương Minh nhún vai nhìn Kinh Tiểu Lộ nói.

"
Hả? 100 ngàn?" Kinh Tiểu Lộ cũng kinh ngạc nhìn nhân viên phục vụ nói: "Tấm ga đó của các người làm bằng vàng à?"

"
Chuyện này…Chuyện này không phải là tôi muốn thế mà là do ông chủ định giá, tôi chỉ là người chuyện lời mà thôi…" Tiểu Trương vội vàng giải thích.

"
Em phát hiện ra rồi, quanh khu nghỉ dưỡng này toàn là bọn lừa gạt, thì ra đây mới là tổ tông của chúng." Kinh Tiểu Lộ là muốn nói chuyện ở quán nướng lúc nãy, không ngờ ở khu nghỉ dưỡng này toàn là bọn lừa gạt.

Tiểu Trương xấu hổ cười cười, nhưng hắn lại không có quyền làm chủ.

"
Dương Minh hay là chúng ta trả tấm ga lại cho họ." Tuy Kinh Tiểu Lộ cảm thấy trả lại tấm ga đó thì rất tiếc, nhưng bỏ ra 100 ngàn để mua lại nó thì nàng lại cảm thấy không xứng, nó không đáng giá đến như vậy.

Kinh Tiểu Lộ là người như vậy, tuy rằng rất thích hư vinh, nhưng lại là người tính toán rất chi li, bây giờ tuy đã là Chủ tịch một công ty nhưng tính cách vẫn như vậy không hề thay đổi.

Tiểu Trương nghe Kinh Tiểu Lộ nói như vậy liền biết rằng suy đoán của ông chủ là đúng, không nhịn được cười khổ, ông chủ đúng là có đủ tư cách đi làm gian thương.

"
Ông chủ của các người vẫn là Tùy Dược Dân phải không?" Dương Minh nhìn nhân viên phục vụ rồi hỏi: "Có phải hắn muốn chết không?"

"
Ha!" Tiểu Trương nghe Dương Minh nói xong mà đờ hết cả người ra, hắn không ngờ được Dương Minh có thể gọi được luôn tên của ông chủ của mình ra, chẳng lẽ Dương Minh quen biết ông chủ? Nhưng nghe giọng điệu của Dương Minh còn có phần cao ngạo, còn hỏi ông chủ của mình có phải muốn chết không, người này cuối cùng là ai đây?

"
Muốn lấy tiền, bảo ông chủ của các người đến đây nói với tôi." Dương Minh liếc Tiểu Trương 1 cái lạnh lung nói.

"
Dạ vâng, tiên sinh…" Tiểu Trương vội vàng cáo lui, hắn cảm thấy người khách này có than phận không bình thường, hắn phải nhanh chóng về báo cáo với ông chủ.

Tiểu Trương ngay cả điện thoại cũng không goi, mà quyết định chạy đến văn phòng của ông chủ một chuyến, hắn ba chân bốn cẳng chạy đến văn phòng của Tùy Dược Dân, đến nới liền đưa tay lên gõ cửa.

"
Mời vào." Tùy Dược Dân thầm nghĩ hôm nay sao mà lắm chuyện thế, lúc trước đâu có như vậy, cũng may mà mình chưa đi ngủ nếu không thì văn phòng đã không còn ai nữa rồi.

"
Tùy tổng…" Tiểu Trương đẩy cửa bước vào văn phòng.

"
A, Tiểu Trương à, như thế nào rồi? Hắn có đưa tiền không?" Tùy Dược Dân nhìn thấy là Tiểu Trương nên hỏi.

"
Không có…" Tiểu Trương lắc đầu.

"
Bảo cậu làm một chuyện nhỏ mà cậu cũng không làm được, đơn giản như vậy, tại sao lại không được?" Tùy Dược Dân cau mày nói.

"
Tùy tổng, chuyện là như vậy, tôi nói với vị khách đó là tấm ga đó là long cừu Úc nhập khẩu có giá là 100 ngàn, người con gái đó liền nói là đắt, muốn đem trả lại tấm ga." Tiểu Trương nói: "Nhưng, người con trai kí đột nhiên lại nói, ông chủ của các người có phải là Tùy Dược Dân không? Có phải là hắn muốn chết không?"

"
Cái gì? Cậu nói người đàn ông biết tôi là ông chủ?" Tùy Dược Dân nghe Tiểu Trương nói cũng sửng sốt: "Người khách đó có lai lịch như thế nào?"

"
Phòng đo của một người tên là Trương Khai Viễn đặt phòng để tổ chức họp lớp, chắc là một thành viên trong đó…" Tiểu Trương nói.

"
Trương Khai Viễn? Chưa từng nghe đến." Tùy Dược Dân lắc đầu: "Tên này nghe chừng cũng to mồm đấy, còn hỏi ta có muốn chết không?"

"
Đúng vậy, hắn còn nói, nếu muốn lấy tiền thì ông chủ tự đến nói chuyện với hắn." Tiểu Trương cẩn thận nói.

"
Nếu đã như vậy, thì ta cũng muốn đi gặp mặt hắn xem sao!Xem xem hắn là nhân vật lợi hại như thế nào?" Tùy Dược Dân vừa đứng dậy vừa nói với Tiểu Trương: "Cậu đưa tôi đến đấy."

"
Dạ vâng, Tùy tổng." Tiểu Trương thở phào, có Tùy Dược Dân ra mặt hắn cũng yên tâm, không phải sợ đôi nam nữ ở phòng 307 làm khó hắn nữa.

Trên đường đi, Tùy Dược Dân cau mày suy nghĩ, cuối cùng là ai mà lại biết mình, lại còn to mồm như vậy. Nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra người đó là ai.

Đến trước cửa phòng 307 Tiểu Trương liền gõ cửa.

Dương Minh ra mở cửa, nhìn Tiểu Trương một cái, mắt lại để ý nhìn vào Tùy Dược Dân ở phía sau lưng Tiểu Trương.

"
Tùy Dược Dân, lâu ngày không gặp a?" Dương Minh liếc hắn một cái lạnh lùng nói.

Tùy Dược Dân vừa nhìn thấy Dương Minh liền ngạc nhiên, cảm thấy rất là quen, nhưng không biết là đã gặp ở đâu.

"
Cậu là con cái nhà ai?" Tùy Dược Dân nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra Dương Minh là ai, nên theo phản xạ mà cho rằng Dương Minh là con của một đại gia nào đó có quen biết với mình. Người này là đại gia hoặc là người quyền quý thì con cái mới dám to mồm như vậy.

"
Tùy Dược Dân xem ra trí nhớ của ông kém thật, tôi là Dương Minh." Dương Minh nhìn Tùy Dược Dân rồi nói.

"
Dương Minh …Dương Minh. À ta nhớ ra rồi, cậu là bạn học của Tùy Quang Khải." thực ra thì trí nhớ của Tùy Dược Dân cũng không đến nỗi quá kém Dương Minh vừa nói tên ra liền nhớ ra ngay trong buổi họp lớp lần trước của Tùy Quang Khải, có một tên giáo huấn mấy tên đàn em của Trương Phún Bạch tên là Dương Minh.

Dương Minh gật đầu: "
Không sai. Chính là tôi."

"
Ta còn tưởng là ai chứ!Thì ra là bạn học của Tùy Quang Khải, vậy mà dám to mồm như vậy nói chuyện với tao." Sau khi biết thân phận của Dương Minh thì Tùy Dược Dân không còn cố kị gì nữa cười toáng lên nói: "Lúc trước, mày mà nói mày là bạn học của Tùy Quang Khải thì có lẽ tao còn cho mày chút thể diện, nhưng bây giờ cho dù là Tùy Quang Khải có đích thân tới đây thì tao cũng không thèm nể mặt nữa!Tiểu Trương nói cho hắn biết, khu nghỉ dưỡng này bây giờ là của ai?"

"
Khu nghỉ dưỡng này…Bây giờ Tùy tổng đã mua lại rồi…" Tiểu Trương bó tay nói.

"
Ông nói lung tung gì chứ? Chuyện này thì có liên quan gì đến Tùy Quang Khải?" Dương Minh nghe Tùy Dược Dân nói xong liền thấy khó hiểu.

"
Mày không phải định mượn thân phận của Tùy Quang Khải để bắt ép tao sao?" Tùy Dược Dân còn cho rằng Dương Minh làm trò nên trực tiếp bóc mẽ luôn.

"
Tôi? Tôi dùng Tùy Quang Khải để ép ông? Tùy Quang Khải thì là cái cục *** chó gì chứ? Dương Minh nghe Tùy Dược Dân nói xong không nhịn được mà cười ầm lên: "Ông nghĩ hơi nhiều thì phải?"

"
Nghĩ hơi nhiều?" Tùy Dược Dân cau mày: "Vậy mày không phải muốn lấy Tùy Quang Khải ra để ép tao, vậy tao xin lỗi, tấm ga đó đúng 100 ngàn, thiếu 1 hào cũng không được."

"
Ông xác định?" Dương Minh dửng dưng nhìn Tùy Dược Dân.

"Mày làm hỏng tấm ga rồi thì theo giá mà bồi thường, có cái gì mà xác định với không xác định?" Tùy Dược Dân nói: "Nghe nói bọn mày đi BMW tới, không phải là không có 100 ngàn chứ? Hay là mày đem cái ga giường trả lại cũng được, coi như không có chuyện gì xảy ra."

"
Được, để tôi gọi điện bảo người mang tiền đến." Dương Minh gật gật đầu nói.

"Được thôi, vậy tao chờ mày gọi điện." Bộ dạng của Tùy Dược Dân như là đã ăn chắc được Dương Minh rồi vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc