NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Hôn, đối với Dương Minh mà nói cũng không có gì là xa lạ. Hắn đã hôn Lam Lăng, Tiếu Tình, nhưng chưa hôn Trần Mộng Nghiên.

Dương Minh ngửi mùi hương thơm ngát trên người Trần Mộng Nghiên, không khỏi si mê.

Đúng vậy, mặc dù có tình cảm rất sâu với Lam Lăng và Tiếu Tình, hơn nữa đã có quan hệ thể xác, nhưng Dương Minh vẫn cảm thấy rất kích thích khi sắp được hôn Trần Mộng Nghiên.

Ba năm cấp ba thầm mến, đây là khái niệm gì? Hơn nữa Dương Minh năm đó có chút chênh lệch về thân phận với Trần Mộng Nghiên. Nàng là lớp phó học tập, mình là học sinh yếu. Khi đó Trần Mộng Nghiên ở trong lòng hắn không khác gì nữ thần.

Không ngờ lại có một ngày mình có thể ôm nữ thần vào lòng, hơn nữa mặc cho hắn. Dương Minh không khỏi cảm thán trong lòng.

Trần Mộng Nghiên nhắm mắt lại, khẩn trương đợi giây phút đó. Thấy Dương Minh thật lâu không có động tác, không khỏi có chút nóng lòng. Dương Minh rốt cuộc đang làm gì mà chậm như vậy.

Hôn cũng không biết sao? Trần Mộng Nghiên có chút tức giận. Hắn không phải và Lam Lăng *** sao? Sao lại có thể không biết được chứ. Trần Mộng Nghiên càng nghĩ càng giận, vô thức mở mắt ra, thấy Dương Minh đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình, càng tức thêm: "Dương Minh, anh đang làm gì đó? Mau bỏ em ra" Vừa nói vừa đẩy Dương Minh ra.

"Anh" Dương Minh không biết làm sao: "Mộng Nghiên, em sao thế?"

"Hừ" Trần Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng không nói gì.

"Cái này. em thực sự quá đẹp. anh nhìn mà mất hồn" Dương Minh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Trần Mộng Nghiên lại giận, vội vàng cười giải thích.

Đúng, cho dù là ai cũng phải tức chứ. Người ta là con gái nhắm mắt chờ mày hôn, đến lúc mấu chốt mày lại. không tức chết mới lạ, không đánh mày đã là may lắm rồi.

Chẳng qua lời giải thích của Dương Minh coi như thức thời, làm Trần Mộng Nghiên rất cao hứng, gắt giọng: "Phải không? Vậy em đẹp hay Lam Lăng đẹp?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Trần Mộng Nghiên liền cảm thấy mình hỏi ngu quá. Thứ nhất mình mới là bạn gái chính thức của Dương Minh. Như vậy việc gì phải tự hạ thấp mình đi so sánh với Lam Lăng? Thứ hai, Trần Mộng Nghiên cũng xem qua một vài bài viết trên mạng, trên đó nói cô gái thông minh không bao giờ hỏi vấn đề này.

Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên hỏi thế cũng rất xấu hổ, không biết trả lời như thế nào. Hai người các nàng đúng là không thể nào so sánh được, mỗi người mỗi vẻ.

Trần Mộng Nghiên xinh đẹp, Lam Lăng lại tinh quái đáng yêu. Hai người đều đẹp, đều có điểm riêng biệt. Nếu như quả thực bắt hắn nói, đó chính là ngang tài ngang sắc.

Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy câu hỏi của mình không ổn, chẳng qua đã nói ra khỏi miệng, không thể thu lại. Hơn nữa quả thực nàng cũng muốn nghe ý kiến của Dương Minh.

"Mộng Nghiên, em hẳn cũng rõ, anh mặc dù không phủ nhận anh thích em cũng có một phần là em xinh đẹp. Nhưng quan trọng nhất là anh thích con người em. Nếu chỉ đơn thuần cho rằng ai đẹp, ai không đẹp. Vậy Chu Giai Giai cũng rất đẹp, sao anh không thích cô ta?" Dương Minh nói: "Em trong lòng anh, không gì có thể thay thể, Lam Lăng cũng như vậy. Cho nên vấn đề này anh không thể trả lời. Anh nếu nói em đẹp hơn Lam Lăng, em sẽ rất vui. Nhưng nếu như có một ngày Lam Lăng cũng hỏi anh câu này, anh sẽ trả lời như thế nào?"

"Em biết mà. hì hì" Thực ra câu trả lời của Dương Minh làm Trần Mộng Nghiên khá hài lòng. Mặc dù cũng không nói nàng đẹp hơn Lam Lăng, nhưng Trần Mộng Nghiên hy vọng nghe được Dương Minh trả lời thật lòng, không giấu diếm gì với mình. Nếu giữa hai người yêu nhau còn lừa dối, khách sáo, vậy gọi gì là tình yêu nữa? Cho nên Trần Mộng Nghiên cũng không hề giận, mà rất vui vẻ.

"Em cũng đã biết, vậy chúng ta có nên tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chưa hoàn thành không?" Dương Minh cười hắc hắc nói.

"Đáng ghét. anh nói gì thế." Trần Mộng Nghiên xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.

"Hắc hắc, đã làm rồi còn xấu hổ à?" Dương Minh vốn đã uống bia, mặc dù không nhiều lắm nhưng vẫn còn hơi men nên mơ mơ hồ hồ. Dương Minh bắt đầu to gan nói lớn.

"Ai cùng làm với anh?" Trần Mộng Nghiên sa sầm mặt xuống, cái câu này nàng có thể hiểu, không khỏi tức giận: "Anh có phải nhận lầm người không?"

"Dát?" Dương Minh ngẩn ra, chẳng qua lập tức hiểu lời mình có nhiều ý. Mình chỉ là thuận miệng nói thế, không ngờ Trần Mộng Nghiên nghĩ mình nhầm nàng là người khác.

"Cái này. ách. anh nói chính là em giúp anh. cái kia. hơn nữa anh cũng sờ chỗ đó của em mà. anh nói chính là cái này" Dương Minh đột nhiên thông minh, nói.

Trần Mộng Nghiên đỏ mặt: "Cũng không phải là anh lừa em sao, nói chỗ đó của anh. bị hỏng. bảo em chữa bệnh giúp anh. Hừ, đừng cho rằng em ngu, lúc ấy em bị lừa, nhưng sau đó em hiểu là âm mưu của anh. Chẳng qua vì không muốn anh mất mặt mà nói ra mà thôi. Anh còn dám nói ra nữa à?"

"A? Em biết rồi sao?" Dương Minh toát mồ hôi. Vốn tưởng rằng mưu kế của mình rất hoàn hảo, không ngờ Trần Mộng Nghiên đã sớm biết rồi.

"Hừ, sau này muốn làm gì cứ nói thẳng ra. em không phải." Nói đến đây Trần Mộng Nghiên không nói nữa. Chẳng qua ý đã rất rõ ràng, đó chính là Dương Minh muốn làm gì, nàng sẽ không phản đối.

"Dát" Dương Minh nghe mà cao hứng. Hắn đương nhiên hiểu ý của Trần Mộng Nghiên, vì thế nói thẳng: "Mộng Nghiên, chúng ta hôn tiếp nhé"

"Cái gì." Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh nói thẳng ra như vậy không khỏi giật mình, chưa kịp phản ứng, đang ngây ra thì đã cảm thấy miệng mình bị Dương Minh bịt kín.

"Ô ô." Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng, chẳng qua lại không rõ nàng muốn nói gì. Trần Mộng Nghiên mặc dù cảm thấy khá đột ngột nhưng nàng không giãy dụa, không bài xích, mà lặng lẽ nhận nụ hôn của Dương Minh. Điều cần đến cuối cùng cũng đến mà? Không phải sao?

Đây rõ ràng là lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên hôn, rất trúc trắc, hoàn toàn do Dương Minh dẫn đường. Khi cảm thấy lưỡi Dương Minh xâm nhập vào miệng mình, Trần Mộng Nghiên hơi ngây ra, chẳng qua nàng học theo Dương Minh, bắt đầu.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên có chút không cam lòng. Dựa vào cái gì đây là nụ hôn đầu của mình mà Dương Minh lại không phải. Chẳng qua vừa nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên đã cảm thấy tay Dương Minh đang từ từ đặt lên vú mình.

Mặc dù mặc quần áo rất dày, Trần Mộng Nghiên không nhịn nổi mà run lên, trong đầu trống không. Mình và Dương Minh có phải quá nhanh không? Có nên để hắn sờ không? Trần Mộng Nghiên do dự.

Chẳng qua một giọng nói khác lại vang lên trong đầu Trần Mộng Nghiên: "Còn nhanh? Hai người từ lớp mười hai đến giờ, đã hơn nửa năm rồi. Triệu Tư Tư có mấy tháng đã lên giường"

Hơn nữa trước kia cũng đã chạm vào rồi mà. Bây giờ nếu còn ngăn cản Dương Minh, có phải ra vẻ mình đang giả vờ không? Dương Minh có thể mất hứng không?

Nàng đang lo lắng, tay Dương Minh lại bắt đầu khẽ bóp ngực nàng. Trần Mộng Nghiên không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.

Trần Mộng Nghiên hiển nhiên không đủ kinh nghiệm. Bởi vì chưa có kinh nghiệm hôn, nên hôn Dương Minh làm nàng có chút khó thở. Nhất là bây giờ khi tim đập loạn lên, Trần Mộng Nghiên không nhịn được mà khó thở hơn.

"Hô" Trần Mộng Nghiên khẽ đẩy Dương Minh ra, thở hổn hển. Đột nhiên thấy Dương Minh đang kinh ngạc nhìn mình. Trần Mộng Nghiên lúc này mới nhớ là mình bỏ dở nửa chừng, vội vàng xấu hổ giải thích: "Cái này. em có chút khó thở"

Dương Minh nghe xong không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Không thở được. em có thể dùng mũi để thở mà. hoặc là hơi nghiêng đầu một chút, hai chúng ta sẽ có khe hở, như vậy có thể thở được".

"Đây là lần đầu tiên của người ta mà. đâu biết như vậy" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh: "Hừ, ai có kinh nghiệm như anh"

"Đây là anh có ý tốt hướng dẫn em. Vậy mà em lại nói anh có kinh nghiệm. Anh đây là vô sự tự thông mà" Dương Minh đang nói dối. Thực ra lần đầu tiên khi hắn hôn Lam Lăng, hai người đều có lửa dục thiêu đốt, hoàn toàn là làm loạn, chẳng có bài bản gì. Chẳng qua đó cũng không phải nụ hôn đầu tiên của Dương Minh. Hôn lần đầu chắc chắn là Lâm Chỉ Vận. Hơn nữa trăm phần trăm là nàng. Chẳng qua lúc đó Dương Minh đã mất đi lý trí, quên cái cảm giác đó.

Bình luận

Truyện đang đọc