"Dương Minh, lúc này sao cháu lại tới đây?" Trần mẫu có chút kỳ quái, dù sao thời gian này theo lý thuyết Dương Minh phải đang ở trường mới đúng, hơn nữa cho dù có tới cũng không có chìa khóa mở cửa như thế a!
"A, mẹ, mẹ ở nhà sao?" Lúc Trần Mộng Nghiên thấy cửa đã khóa, vô ý thức cho rằng mẹ đã đi làm, cho nên nàng mới đưa chìa khóa để Dương Minh mở cửa, lại không nghĩ rằng trong nhà còn có người.
"Tiểu Nghiên?" Trần mẫu kinh ngạc kêu lên, lập tức vội lảo đảo chạy tới, vừa thấy được con gái thanh tú động lòng người của mình đang đứng trước cửa, Trần mẫu không nhịn được nước mắt tràn mi nói: "Tiểu Nghiên, thật sự con đã trở lại? Thật tốt quá, khiến mẹ lo chết đi được!"
Nói xong Trần mẫu lập tức ôm Trần Mộng Nghiên vào lòng, không ngừng vuốt ve lưng nàng, nói: "Tiểu Nghiên, nếu con mà không trở lại, mẹ sẽ chết mất!"
"." Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh ở một bên giống như cười mà không phải cười, lập tức có phần xấu hổ, có phần thẹn thùng nói: "Mẹ, Dương Minh còn ở bên cạnh mà!"
"Hử!" Lúc trước Trần mẫu đột nhiên thấy Trần Mộng Nghiên về nhà, quá mức hưng phấn cùng vui sướng, cho nên chỉ chú ý đến Trần Mộng Nghiên mà quên đi Dương Minh ở bên cạnh, nghe Trần Mộng Nghiên nhắc nhở, mới nghĩ đến bên cạnh còn có người, lập tức cảm thấy thập phần xấu hổ nói: "Dương Minh, xấu hổ quá, để cháu chê cười rồi, cô vui quá, kích động quá cho nên."
"Không sao mà, cô Trần, cô quan tâm quá sẽ bị loạn đấy thôi!" Dương Minh cười nói: "Khi cháu vừa thấy Mộng Nghiên cũng như vậy mà."
Victoria không lên lầu, nàng lưu lại trong xe, Dương Minh không để cho nàng lên, nếu không, đến lúc đó một số việc không dễ giải thích, mà Dương Minh cũng không muốn Victoria lộ ra thân phận, bởi vì một bộ phận trong đó liên quan tới chính mình.
Trần mẫu rất thoả mãn vì Dương Minh biết thức thời, cười cười nói: "Đúng vậy, Mộng Nghiên, tại sao con có thể trở về vậy? Cha con rốt cuộc vì con mà thả tên tội phạm kia ra sao? Coi như lão có chút lương tâm, biết việc nào quan trọng hơn!"
"Dạ?" Trần Mộng Nghiên nghe xong Trần mẫu nói, ngẩn người, sau đó có chút ngạc nhiên nhìn mẹ mình, rốt cuộc mới hiểu ra ý của mụ mụ, nàng dở khóc dở cười nói: "Mẹ, là Dương Minh cứu con về."
"Dương Minh?" Trần mẫu không thể nào tưởng nổi đem ánh mắt chuyển về hướng Dương Minh nói: "Mộng Nghiên nói thật hả? Không phải ba của con dùng tên buôn ma túy kia đổi lấy tự do của con à?"
"Mẹ, cha sao có thể là loại người như vậy chứ? Cho dù có dùng tên buôn ma túy kia đổi lấy tự do của con, con cũng xem thường ba ba." Trần Mộng Nghiên lắc đầu, có phần dở khóc dở cười nói: "Là Dương Minh nhờ quan hệ trao đổi với tên thủ lĩnh Hắc Ưng bang kia, sau đó mới đưa con cùng chị Mộng Hi về.
"Nhờ quan hệ sao?" Trần mẫu hiển nhiên không có đơn thuần như Trần Mộng Nghiên, tự nhiên không tin lý do mà Dương Minh dùng để thoái thác này, phải biết rằng Trần Mộng Nghiên cùng Victoria chính là lợi thế trong tay thủ lĩnh Hắc Ưng bang, há có thể đơn giản thả ra? Cho dù là có quan hệ, chỉ sợ thủ lĩnh Hắc Ưng bang kia cũng không đồng ý a!
Trực giác của Dương Minh rất nhạy cảm, thoáng cái nhận ra Trần mẫu đang hoài nghi, thế cho nên hắn cười cười nói: "Nếu người bình thường thì đám Hắc Ưng bang tự nhiên sẽ không nể tình, nhưng mà người này là người hợp tác làm ăn với cha cháu, hiện giờ là tộc trưởng của đệ nhất đại gia tộc Châu Âu gia tộc Buffon, thế lực tương đối khổng lồ tại có, mà nước Nga cũng thuộc về một quốc gia Châu Âu, cho nên Hắc Ưng bang không thể không thỏa hiệp."
"Gia tộc Buffon, thì ra là như vậy, trách không được khiến Hắc Ưng bang phải thỏa hiệp." Trần mẫu nghe xong Dương Minh giải thích, lộ ra thần sắc hiểu biết, công ty công nghiệp nặng Danh Dương hợp tác với gia tộc Buffon đây cũng không phải là bí mật gì, Trần mẫu tự nhiên cũng biết mà gia tộc Buffon là gia tộc cường đại cỡ nào Trần mẫu cũng rõ, cho dù Hắc Ưng bang là bang phái hắc đạo, cũng không có khả năng không nể mặt Lão Buffon, cho dù tất cả không tình nguyện, cũng chỉ có nuốt cái răng gẫy này vào trong bụng mà thôi.
Đây chính là đại sự liên quan đến sự tồn vong của cả bang phái, tin tưởng bọn họ sẽ có lựa chọn sáng suốt, thủ lĩnh Hắc Ưng bang có thể lựa chọn như vậy chứng tỏ hắn cũng là kẻ tức thời.
"Đây cũng là may mắn mà thôi, nếu như Hắc Ưng bang không thuộc về Châu Âu, tin tưởng chuyện này sẽ không đơn giản như vậy." Dương Minh thở dài nửa thật nửa giả nói.
"Nhưng mà bất kể nói thế nào, Dương Minh à cô rất cảm ơn cháu!" Trần mẫu hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Dương Minh, nói tự đáy lòng.
"Cô Trần, cô nói gì vậy, cháu không cứu cô ấy thì còn ai cứu cô ấy nữa." Nhất thời Dương Minh cũng có chút cảm giác dở khóc dở cười: "Mộng Nghiên là còn gái cô, điều đó không có sai, nhưng mà cô ấy cũng là bạn gái cháu mà!"
"Ha ha, nhưng mà cháu vẫn là một đứa trẻ có lòng!" Trần mẫu thở dài, sau đó ung dung nói: "Lúc trước cô vẫn chưa yên tâm giao Mộng Nghiên cho cháu, cô sợ cháu sau này sẽ đối xử không tốt với nó, sợ cháu không thể bảo vệ nó, thế nhưng hôm nay, cô yên tâm triệt để rồi."
"Mẹ!" Trần Mộng Nghiên đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng nói: "Mẹ nói gì vậy!"
Vẻ mặt Dương Minh cũng cổ quái, không ngờ chỉ một câu nói của mình lại khiến Trần mẫu cảm khái nhiều như vậy.
"Tiểu Nghiên, trước tiên con đừng nói! Hãy nghe mẹ nói xong đã!" Trần mẫu phất tay cắt đứt lời Trần Mộng Nghiên nói, không cho nàng quấy rối.
"A." Trần Mộng Nghiên chỉ đành nhẹ gật đầu, không lên tiếng nữa, Dương Minh cũng làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Lúc trước hai đứa ở cùng một chỗ, có mấy lời cô không tiện nói ra, bởi vì hai đứa còn nhỏ tuổi, những lời kia nói ra còn hơi sớm. Cho nên cô tính toán đợi hai đứa kết hôn xong mới nói." Trần mẫu nói tiếp: "Nhưng mà hiện tại xem ra những lời kia cũng không cần nói nữa."
"Lời gì vậy ạ?" Trần Mộng Nghiên có chút tò mò mở to mắt nhìn bộ dáng trịnh trọng của mụ mụ, khẳng định có chuyện trọng yếu muốn nói.
"Dương Minh, thật ra cháu ngoại trừ tiểu Nghiên ra, vẫn cùng hai cô bé khác dây dưa không rõ, chuyện này chú Trần của cháu biết và cô cũng biết." Giọng nói của Trần mẫu có phần nghiêm túc: "Tuy hai cô bé Lâm Chỉ Vận với Chu Giai Giai kia, chuyện của hai cô bé còn có phần trùng hợp như ông trời an bài, mà cô cũng không biết, cháu làm thế nào khiến tiểu Nghiên tiếp nhận sự thật này, duy trì lấy thế cân bằng, thế nhưng cô nghĩ hiện tại mấy đứa còn nhỏ, những chuyện này cô cũng không tiện can thiệp, thế nhưng có một ngày cháu kết hôn với tiểu Nghiên, cháu phải lập tức cắt đứt loại quan hệ này, cô không hi vọng con gái cô không được hạnh phúc!"
"Cái này." Dương Minh khẽ rùng mình, mồ hôi lạnh ứa ra, hắn vốn cho là những chuyện này chỉ có chú Trần là biết đại khái, cũng không nghĩ rằng Trần mẫu cũng biết rõ như thế, nhất là thái độ kiên quyết kia của Trần mẫu, càng làm cho Dương Minh kinh hãi khó xử, khiến hắn vì Trần Mộng Nghiên mà rời xa Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận, đây quả thật là chuyện không có khả năng.
Không riêng gì Dương Minh, mà ngay cả Trần Mộng Nghiên giờ phút này sắc mặt cũng thay đổi, tuy trong lòng nàng biết Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cùng có quan hệ với Dương Minh, thế nhưng khi bị cha mẹ biết được, Trần Mộng Nghiên cũng có cảm giác khó xử.
"Con không nên nói gì cả, nghe mẹ nói đã." Trần mẫu phất tay để Dương Minh chớ vội, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng mà trải qua chuyện ngày hôm nay, cô sẽ không nói mấy lời này nữa."
"Hả?" Ánh mắt Dương Minh sáng ngời, ẩn ẩn đoán được chút ít ý tứ mà Trần mẫu chuẩn bị nói, trong lòng hắn âm thầm vui vẻ.
"Có câu ngạn ngữ nói rất hay, vợ chồng vốn là chim liền cành, có tai họa đều cùng bay đi." Trần mẫu liếc mắt nhìn thật sâu Dương Minh, sau đó nói: "Vợ chồng là như thế, huống hồ hai đứa mới chỉ là quan hệ yêu đương? Dương Minh, ngay bây giờ cháu đã không thể rời tiểu Nghiên, cứu con bé trở về, điều này làm cho cô rất vui! Mặc dù nói lúc này là cháu sai người đi hòa giải với thủ lĩnh Hắc Ưng bang, thế nhưng trong chuyện này có rất nhiều nguy hiểm, chỉ sợ mình cháu rõ nhất, có một số việc cháu không thể hòa giải, vạn nhất đối phương điên lên, ngay cả cháu cũng bị bắt cũng không chừng! Cháu dám một mình đi nước Nga, thành công đưa tiểu Nghiên về, cô còn có thể nói gì chứ? Từ chuyện này, có thể nhìn ra tâm ý của cháu với tiểu Nghiên, cho nên những lời trước kia, cô cũng không phải nói, chỉ cần tiểu Nghiên vui vẻ, nó không có ý kiến gì, cô cũng không thèm can thiệp vào chuyện của mấy đứa."
"A." Dương Minh có chút không dám nhìn Trần mẫu, xong việc rồi sao? Nguyên bản Dương Minh còn tưởng mình bị quở trách một trận, dù sao người mẹ nào phát hiện bạn trai của con gái có người đàn bà khác há có dễ dàng bỏ qua như thế?
Vẻ mặt của Trần Mộng Nghiên cũng không thể tin nói: "Mẹ, mẹ nói thật chứ?"
Trần mẫu mỉm cười bình tĩnh nhẹ gật đầu.
"Mẹ, mẹ thật tốt quá!" Tảng đá lớn trong lòng đích Trần Mộng Nghiên cũng được tháo xuống, nàng kinh hỉ ôm lấy Trần mẫu hôn một cái. Chuyện này vẫn mãi là tâm bệnh của nàng, không biết nói thế nào với cha mẹ, nhất là sau khi ở cùng một nhà với Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, càng thêm lo lắng, lo lắng có một ngày cha mẹ sẽ phát hiện ra bí mật này.
Nhưng mà rốt cuộc cũng nghe chính miệng mụ mụ nói đã đáp ứng chuyện này, Trần Mộng Nghiên có thể không khai tâm sao? Dù sao được cha mẹ hiểu mới là trọng yếu nhất.
"Tốt?" Trần mẫu nhìn bộ dáng cao hứng của con gái, không khỏi cười khổ nói: "Tiểu Nghiên, mẹ không truy cứu chuyện này, người cao hứng hẳn là Dương Minh mới đúng, con cao hứng cái gì?"
"Con con con." Gương mặt Trần Mộng Nghiên đỏ hồng, nàng cũng phát hiện ra có điểm không ổn, chuyện này bản thân mình vốn không nên cao hứng mới phải, chính mình vì sao lại hành động như thế? Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Dương Minh, đem mặt xoay qua một bên, không thèm để ý tới hắn.
Trần mẫu mỉm cười nguyên bản chuyện này có chút khúc mắc, cũng theo thái độ của Trần Mộng Nghiên mà tan thành mây khói, con gái mình đã không để ý, mình còn quan tâm làm gì?
Đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền tới tiếng tra khóa, chỉ thấy Trần Phi vội vã xông vào, vừa bước vào cửa, thiếu chút nữa là đụng vào Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên.
"Lão Trần, ông làm gì mà vội vội vàng vàng vậy?" Mặc dù Trần mẫu rất vui vì Trần Mộng Nghiên đã trở lại, nhưng cũng rất tức giận về Trần Phi, dù sao nguyên nhân chuyện này cũng là do Trần Phi, nếu không phải dây vào vụ bắt ma túy này, Trần Mộng Nghiên có thể bị bắt cóc sao?
Cho nên tuy trong lòng không thèm ghi hận Trần Phi nữa, thế nhưng ngữ khí khi nói chuyện vẫn còn băng lãnh, không mang theo một tia thân mật.
"Mộng Nghiên, quả thật con đã trở về!" Trần Phi không hề để ý tới lời châm chọc của Trần mẫu, cười ha hả nhìn Trần Mộng Nghiên, lại nhìn nhìn Dương Minh ở một bên, đại thủ trực tiếp nện lên vai Dương Minh nói: "Thằng nhóc được, không làm chú Trần thất vọng a! Đi, cùng chú Trần tới thư phòng, chúng ta nói chuyện!"
"A.Được ạ!" Dương Minh thầm nghĩ, may mà mình có chút công phu, bằng không cú đập này vớ vẩn gãy xương a? Nếu bản thân mình không chăm chỉ huấn luyện, há có thể chịu được một kích này?
"A?" Trần Phi nghi hoặc a một tiếng, vừa rồi lão cũng kích động, cho nên không có để ý tới lực đạo, đợi khi đập lên bả vai của Dương Minh đã không kịp thu tay nữa, tuy kịp thu một chút lực lại, nhưng đại bộ phận lực vẫn kích lên vai Dương Minh! Trần Phi nhất thời cả kinh, lão biết rõ uy lực một chưởng này!
Phải biết rằng trong tỉnh mình được gán với cánh danh tán đả quán quân, một chưởng này đánh ra, cho dù Dương Minh không ngã, cánh tay cũng bị sai khớp, thế nhưng Dương Minh lại giống như không có chuyện gì, đơn giản thừa nhận, thậm chí đầu vai còn không rung kên, vẻ mặt càng không biểu hiện ra chút khó chịu nào! Điều này làm cho Điều này làm cho Trần Phi âm thầm lấy làm kỳ, thầm nghĩ Dương Minh quả nhiên có chút môn đạo, trách không được bên kia lại coi trọng Dương Minh như thế!
"Em cùng Mộng Nghiên chuẩn bị làm bữa tối đi, buổi tối nay anh cùng Dương Minh uống một chút rượu chúc mừng!" Trần Phi phân phó Trần mẫu.
"Cho Dương Minh thì không có vấn đề, nhưng mà ông thì nghỉ đi!" Trần mẫu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên lửa giận trong lòng vẫn chưa tiêu hết.
Trần Phi không thèm để ý, dẫn Dương Minh đi tới thư phòng, sau khi vào phòng, lão liền đóng chặt cửa lại, bởi vì chuyện cần nói có liên quan tới vấn đề cơ mật, cho nên ngay cả Trần Mộng Nghiên cùng Trần mẫu cũng không thể biết.
Trần mẫu cùng Trần Mộng Nghiên nhìn nhau, sau đó cùng cười: "Tiểu Nghiên, con cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi, mẹ đi làm chút thức ăn, sau đó tới siêu thị mua cho bọn họ vài bình rượu là được rồi."
"Mẹ, con không có mệt mà." Trần Mộng Nghiên lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của Trần mẫu: "Hiện tại không bị nhốt, cho nên tinh thần rất tốt!"
"A? Không còn bị nhốt?" Trần mẫu có chút kinh ngạc nói: "Cả đêm hôm qua hẳn là không ngủ? Mà trấn Meillat cách Tùng Giang xa như vậy, mấy đứa phải đi liên tục mới đúng a?"
"Không có, người lái thuyền là chị Mộng Hi, sau đó lại là Dương Minh, con toàn ngủ không à, cho nên cũng không có mệt." Trần Mộng Nghiên cười nói.
"Chị Mộng Hi.Con nói là Trần Mộng Hi kia sao?" Ánh mắt Trần mẫu ngưng trọng. Nhớ tới cô bé bị bắt cóc cùng Trần Mộng Nghiên kia. Lúc trước bởi vì lo lắng cho an nguy của Trần Mộng Nghiên cho nên không nghĩ tới thân phận của Trần Mộng Hi, hiện tại đã bình tĩnh lại, Trần mẫu ngược lại là có chút hoài nghi: "Tiểu Nghiên, con nói thật cho mẹ biết, cô bé Trần Mộng Hi kia rốt cuộc là ai?"
"Người nào ạ? À, không sao đâu, đó chính là một người thân của Dương Minh, nhà ở Đại Sơn tới đây cùng học một lớp với con." Trần Mộng Nghiên chớp chớp con mắt, cũng không có nói ra thân phận chân thực của Victoria. Trần Mộng Nghiên ẩn ẩn cảm thấy những thứ này hẳn là bí mật, Trần Mộng Hi đã thẳng thắn với chính mình, mình cũng không thể tùy tiện nói lung tung về nàng, tránh tạo thành phiền toái không cần thiết.
"Thân thích?" Trần mẫu nhíu nhíu mày nói: "Tiểu Nghiên, con cũng đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, sao cho tới bây giờ mẹ chưa có nghe nói qua Dương Minh có anh em gì, Dương gia có họ hàng gì ở Đại Sơn a? Chắc cũng là bạn gái của nó đó?"
"Gì ạ?" Trần Mộng Nghiên có phần kinh ngạc, lại có phần khó hiểu nhìn mẹ mình.
"Hài tử này, sao lại sơ ý như vậy?" Trần mẫu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con gái, yêu thương nói: "Mẹ hoài nghi cái cô Trần Mộng Hi kia liệu có phải là có quan hệ gì với Dương Minh hay không? Hoặc cũng là bạn gái của hắn?"
"Hả?" Lúc trước Trần Mộng Nghiên còn tưởng rằng mụ mụ hoài nghi thân phận của Trần Mộng Hi có vấn đề, không có nghĩ rằng mụ mụ lo lắng chính là vấn đề này! Nàng dở cười dở khóc nói: "Mẹ, mẹ đa tâm rồi, khẳng định chị Mộng Hi không phải như thế đâu, cái này con có thể khẳng định!"
"Thật không? Không phải là tốt rồi!" Trần mẫu nhẹ gật đầu, nhìn Trần Mộng Nghiên chắc chắc như vậy, cũng không đề cập tới vấn đề này nữa: "Vậy được rồi, chúng ta vào nhà bếp thôi!"
Hai mẹ con đang nói chuyện, chuông điện thoại trong phòng khách bỗng vang lên, Trần mẫu đi tới nhấc điện thoại lên nói: "A lô, xin chào, cho hỏi ngài tìm ai vậy?"
Trần mẫu tưởng là bạn học của Trần Mộng Nghiên hoặc là đồng sự của Trần Phi gọi tới, cũng không quá để ý. Nhưng điện thoại lại truyền tới một thanh âm quen thuộc." Tiểu Ngọc à, là đại ca Trần Trí Phú đây!" Bên kia điện thoại truyền tới giọng nam nhân.
"A, là anh họ a!" Tên gọi của Trần mẫu là Trần Phương Ngọc, tiểu Ngọc là nhũ danh của nàng. Nàng cùng Trần Phi đều là tới từ Trần gia thôn, quanh mười dặm người của Trần gia thôn đều có quan hệ thân thích, anh họ, em họ, anh em vợ..., đủ cả, Trần Trí Phú này chính là một trong số đó, cũng là một nhân vật nổi danh trong thôn.
Nói là anh họ, thật ra một ít quan hệ thân thích thật sự với Trần Phương Ngọc cũng không có, chẳng qua là người trong thôn thường gọi như vậy thôi. Trước kia Trần Trí Phú từ Nghiễm Châu đem đồ điệnt tử tới phương bắc bán, thu được một số tài sản, hiện tại kinh doanh công ty nông sản, quy mô coi như không tệ, một năm cũng có doanh thu ngàn vạn tệ, là danh nhân của Trần gia thôn.
Đương nhiên Trần Trí Phú cũng không tính là người giàu nhất Trần gia thôn, người giàu nhất ở Trần gia thôn là em ruột của Trần Trí Phú, Trần Trí Nghiệp, nhưng mà trước kia Trần Trí Nghiệp bởi vì đắc tội với một tên đại lưu manh tên Hồ lão tam ở Tùng Giang, lúc đó Hồ Tam một tay che trời tại Tùng Giang, đừng nói mấy thôn huyện phụ cận Tùng Giang kia. Trần Trí Nghiệp chỉ đành chạy tới nơi tha hương, đi miền nam, cũng được tám năm rồi, cũng không nghĩ dưới cơ duyên xảo hợp, quen được một vị quý nhân, người này là một ông chủ lớn người nước ngoài, hiện ở trong nước gây dựng sự nghiệp. Trần Trí Nghiệp một mực làm việc cho hắn, hơn nữa rất được trọng dụng.