Dương Minh ở trong tủ quần áo nghe vậy muốn té ngửa ra chết liền. mẹ nuôi rốt cục đang làm gì vậy?
Tiếu Tình này thật là, cứ ngơ ngơ ngác ngác ra, cứ bịa đại một lý do nào đó ra, tùy cơ ứng biến không phải là được rồi sao, sao mà cứ làm ra vẻ giống kẻ trộm vậy!
Chẳng qua, Dương Minh lo lắng suông cũng không được gì, hắn cũng không thể nhảy ra khỏi tủ quần áo để giúp Tiếu Tình! Như vậy càng chết lẹ nữa! Cho nên, bất đắc dĩ, Dương Minh đành phải kiên trì núp trong tủ quần áo nghe hai mẹ con nói chuyện.
Hy vọng hai người nhanh chóng đổi đề tài đi, bằng không Dương Minh thật sự chịu không nổi nhiệt đâu!
"Tình Tình, mẹ cũng nghĩ vậy. cần thì không sao, nhưng con xem, trong phòng con không có chổ rửa tay, mà con đã rửa tay chưa? Tay có sạch sẽ không? Đừng để tay dơ rồi lại bị bệnh phụ khoa thì tiêu." Sở Huệ Phươngp nói: "Còn nữa, lúc làm chuyện này, con không nên ở trong phòng làm việc, hôm nay là mẹ đến, nếu đổi lại là người khác thì sao? Vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đâu."
Tiếu Tình nghe đến đây, mới hiểu được Sở Huệ Phương đang nói cái gì! Thì ra bà đã hiểu lầm, cho rằng mình đang ở trong phòng tự xoay tay.
May mắn, đồng thời trên mặt cũng vô cùng ngượng ngùng, rõ ràng không phải chuyện kia, thế nên đâm lao rồi phải theo lao thôi, vì thế đành nói: "Mẹ. lần sau con sẽ không."
"Haha, mẹ cũng không trách con!" Sở Huệ Phương thấy Tiếu Tình giống như một đứa bé phạm sai lầm vậy, không khỏi cười trừ: "Ý của mình là, nếu con thật sự muốn, thì làm một chút cũng được, nhưng mà phải chú ý vệ sinh. đương nhiên, cần phải chú ý số lần, không cần thường xuyên. nhưng không thể không có."
Không thể không có?? Tiếu Tình đổ mồ hôi, mẹ cũng quá lợi hại sao? Lời này mà cũng có thể nói với mình sao?
"Con cũng ba mươi rồi sao? Mẹ cũng đã đi qua cái tuổi này, cho nên việc này cũng có hiểu biết." Sở Huệ Phương nói: "Chẳng qua, mẹ vẫn cảm thấy rằng, con hẳn là nên tìm một người bạn trai. Cho dù không kết hôn, thì hai đứa ở một chổ, cũng tốt hơn con bây giờ."
"Cái này không cần đâu. con không muốn tìm bạn trai." Tiếu Tình lúng túng nói.
"Tình Tình, trước kia mẹ không biết chuyện này của con, cũng không ép con có bạn trai. Nhưng bây giờ thì khác, nếu mẹ đã biết, vậy thì khẳng định phải lo lắng!" Sở Huệ Phương nghiêm túc nói: "Là mẹ không tốt, mấy năm nay xem nhẹ cảm thụ của con, còn nghĩ con là một đứa nhỏ, không ngờ, con đã ba mươi rồi, là một phụ nữ trưởng thành, có những suy nghĩ về nam nữ cũng là bình thường!"
"Mẹ. chuyện không nghiêm trọng như mẹ nói đâu. để con tự xử lý." Tiếu Tình nói.
"Con tự xử lý? Giống như vừa rồi?" Sở Huệ Phương lắc đầu: "Vậy thì không được! Tình Tình, nơi này không có người ngoài, mẹ cũng nói với con luôn, thật ra tự con làm và làm với đàn ông thì cảm giác hoàn toàn khác nhau. Nếu con không ra được, sẽ gây tổn hại cho cơ thể, còn khó chịu nữ. nghe mẹ nói, tìm bạn trai đi, nếu không thích hợp, thì mẹ giới thiệu cho một người!"
"Mẹ. con. thật ra." Tiếu Tình nghe đến đây đầu đã đầy mồ hôi rồi, bị ép quá mức, thiếu chút nữa đã nói ra bản thân có bạn trai rồi.
Đầu của Dương Minh cũng ướt nhẹp, không ngờ mẹ nuôi lại có thể nói ra những lờ này. Chẳng qua, ngẫm lại cũng thấy đáng thương, mẹ nuôi đã đem Tiếu Tình trở thành con gái ruột của mình. Bây giờ, không phải là đạng khai đạo cho nàng sao? Chỉ là mọi chuyện không như bà nghĩ thôi!
"Thật ra cái gì? Tình Tình, không phải mẹ nhiều chuyện, mà con xem bây giờ con đã đến trình độ nào rồi? Ở trong phòng làm việc mà có thể." Sở Huệ Phương thấy Tiếu Tình không nghe lời khuyên, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn: "Nếu phương diện dục vọng của con không quá mạnh mẽ, thì sao có thể ở trong này làm ra chuyện kia? Nhất định là không nhịn được chứ gì? Hơn nữa hẳn đây không phải là lần đầu tiên?"
Tiếu Tình xém tí đã ngất xỉu tại chổ, trong lòng thầm mắng Dương Minh là tên du côn, hại chết mình! Đều do em làm hết đó! Lần sau, mình kiên quyết không đồng ý làm chuyện này trừ khi ở trong phòng trọ thôi.
"Cho nên, mẹ cảm thấy con nên tìm bạn trai đi! Chuyện này rất quan trọng!" Sở Huệ Phương thấy Tiếu Tình không nói, vì thế tiếp tục dạy bảo: "Tình Tình à, con làm một lần hai lần thì được, nhưng thời gian dài thì không tốt đâu! Dễ dàng sinh ra chán ghét trong cuộc sống, có mâu thuận với hôn nhân, nghiêm trọng hơn nữa là, làm ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của con. Con sẽ tự khép mình lại hơn, và hơn nữa nhân cách cũng sẽ thay đổi. hậu quả thật nghiêm trọng!"
Tiếu Tình nghe xong, mở hai mắt to ra, đầy vẻ khó hiểu nhìn Sở Huệ Phương: "Mẹ. con. con. không thể."
"Sao lại không thể? Con đã quên mẹ dạy học cái gì à? Là tâm lý học đó! Cho nên rất hiểu rõ chuyện này!" Sở Huệ Phương nói: "Thật sự, nếu cứ kéo dài, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Dương Minh lúc này hoàn toàn chết lặng, bó tay bó chân rồi, không ngờ mẹ nuôi thật sự quá mạnh mẽ! Thay đổi nhân cách. chán ghét cuộc sống. cái này có vẻ hơi thái quá?
"Ừ, mẹ thấy khuynh hướng của con bây giờ đã thay đổi, con không nói thật với mẹ. Tình Tình, nói thật, tình huống bây giờ của con rất nguy hiểm! Cũng giống như đa phần thanh thiếu niên bây giờ." Sở Huệ Phương nói đến tâm lý học, là bệnh nghề nghiệp trổi dạy, bắt đầu giảng giải.
"Mẹ, con thật sự không nghiêm trọng như lời mẹ nói đâu, chỉ là con ngẫu nhiên. ngẫu nhiên thôi." Tiếu Tình nghe Sở Huệ Phương càng nói càng dọa người, vội vàng cản lại, Dương Minh còn trong tủ quần áo, nghe được lời này, chắc là cười đến rụng răng mất!
"Chỉ thật sự là ngẫu nhiên?" Sở Huệ Phương có chút không tin hỏi.
"Thật. thật sự." Tiếu Tình vội vàng nói.
"Vậy được rồi, nếu chỉ là ngẫu nhiên, vậy thì còn đỡ, chẳng qua, lần sau phải chú ý khống chế bản thân, không thể làm nhiều, một tháng ba bốn lần là được" Sở Huệ Phương nói.
"Dạ. được, con hiểu rồi." Tiếu Tình không ngừng gật đầu.
"Còn nữa, phải chú ý thời gian, địa điểm, và chú ý vệ sinh!" Sở Huệ Phương dặn dò.
"Con biết rồi, chúng ta về nhà đi." Trên mặt Tiếu Tình đã muốn phát sốt, tất cả đều do Dương Minh.
"Được rồi, về nhà!" Sở Huệ Phương lắc đầu: "Coi con kìa, cả người đầy mồ hôi, đừng để bị cảm, để mẹ lấy thêm quần áo mặc cho con"
Nói xong, Sở Huệ Phương liền đứng dậy, bước lại tủ quần áo, chuẩn bị mở tủ lấy đồ cho Tiếu Tình.
"Mẹ." Tiếu Tình giật mình, chạy nhanh đến trước mặt Sở Huệ Phương, cản lại: "Mẹ, để con tự lấy được rồi, mẹ nghỉ ngơi đi."
"Đừa nhỏ này." Sở Huệ Phương có chút khó hiểu: "Vậy con tự lấy đi. làm như còn có bị mật gì vậy."
"Không. không có." Một câu nói thuận miệng của Sở Huệ Phương, làm cho Tiếu Tình giật mình không nhẹ, hàm hồ một câu.
"Ơ?" Sở Huệ Phương là một người khôn khéo, lập tức nhận ra sự khác thường, nhíu mày, sau đó hồ nghi nhìn Tiếu Tình. Hỏi: "Tình Tình, con không có chuyện gì gạt mẹ chứ?"
"Không có mà, sao có thể chứ?" Tiếu Tình tự trách mình mất bình tĩnh, bình thường mình đâu có vậy, sao hôm nay lại thế?
"Vậy con mở tủ ra đi, để mẹ nhìn thử?" Sở Huệ Phương do dự một chút rồi nói." Mẹ, mẹ hoài nghi con?" Tiếu Tình quật cường nói, nàng đương nhiên không đồng ý mở cửa, nếu để cho Sở Huệ Phương thấy Dương Minh ở bên trong, vậy thì mình và Dương Minh đều xong đời!
"Không phải hoài nghi con, mà mẹ chỉ muốn nhìn thôi" Sở Huệ Phương nói.
"Mẹ, rốt cục mẹ muốn nhìn cái gì?" Tim của Tiếu Tình đập đùng đùng như trống: "Chẳng lẽ con có thể giấu một người đàn ông trong phòng?"
"Haha, không phải, mẹ chỉ sợ con giấu thứ khác. ví dụ như sex toy chẳng hạn." Sở Huệ Phương thật đúng là không hoài nghi Tiếu Tình giấu đàn ông trong tủ, mà hoài nghi Tiếu Tình cất giữ sex toy ở trong này, cho nên Sở Huệ Phương muốn nhìn một chút, xem là cái gì, có hại thân thể không?
"Mẹ. mẹ nói gì vậy. con làm sao giấu mấy thứ đó. mẹ tự xem đi." Tiếu Tình cố ý lấy lui làm tiến.
"Được rồi, con đã nói như vậy, mẹ con không nhìn, con nhanh thay quần áo đi" Sở Huệ Phương châm chước một chút, quyết định chừa cho Tiếu Tình một chút mặt mũi, dù sao con gái đã ba mươi rồi, cũng cần có chút riêng tư.
Tiếu Tình lúc này không thể không mở tủ ra, nàng biết, mặc dù Sở Huệ Phương nói không nhìn, nhưng khẳng định là sẽ lo lắng, nếu mình không mở tủ ra, thì bà sẽ càng nghi ngờ.
Vì thế, nàng liền cầu nguyện cho Dương Minh ngàn vạn lần đừng có đứng sau cửa, tốt nhất là trốn vào sâu bên trong lớp quần áo!