NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

"Chuyện này, chúng ta tìm chổ nói chuyện, từ từ nói cho cô hiểu, được không?" Dương Minh lắc đầu, nói:? Không thể đứng trên đường mà nói được"

"
Được rồi, vậy cậu tìm một chổ, hay là để tôi bắt cậu về, chúng ta về cục từ từ thảo luận!" Hạ Tuyết hung dữ nói.

Dương Minh lên xe, vừa thử khởi động xe, thật thần kỳ, xe tự nhiên nổ máy.

"
Lên xe đi?" Dương Minh nói.

"
Sửa rồi sao?" Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn chiếc xe nổ máy.

"
Không sửa, tự nó vậy" Dương Minh đáp.

"
À" Hạ Tuyết cũng không khách khí, mở cửa leo lên xe.

Nói thật, ấn tượng của Hạ Tuyết về Dương Minh vẫn không tốt lắm, cho rằng Dương Minh bất quá chỉ là một sinh viên, loại lưu mang trong trường học. Cho dù trước đó bị người ta hãm hại, cũng nhất định là có nguyên nhân, bằng không ai dám mạo hiểm hãm hại hắn như vậy?

Nhất là khi biết hắn một chân đứng hai thuyền, cho nên đánh giá về hắn càng tụt dốc trầm trọng! Nếu không phải dính dáng đến hạnh phúc cả đời của cô bé Lâm Chỉ Vận đáng thương và con gái của đội trưởng, Hạ Tuyết cũng lười quan tâm.

"
Đến chổ nào?" Hạ Tuyết lạnh lùng nhìn Dương Minh, nàng không tin Dương Minh có thể tìm một chổ nào mà có thể giải thích nguyên nhân hợp lý.

"
Tùy tiện tìm một quán bar hoặc quán cafe thôi" Dương Minh nhìn đồng hồ nói.

"
Vậy được, vậy đến Lam Sắc Ngư đi" Hạ Tuyết nghĩ một chút rồi nói: "Chổ đó cũng gần nơi tôi ở"

"
Cá màu xanh? Là gì vậy? Một loại cá?" Dương Minh ngạc nhiên hỏi.

"
Không phải cá màu xanh, mà là Lam Sắc Ngư!" Hạ Tuyết giải thích.

"
Cá hả?" Dương Minh đổ mồ hôi, vừa rồi bị Hạ Tuyết nhấn mạnh mấy chữ kia làm hết hồn. Trong mấy bức tranh, hay trong bể cá, hoặc trong quán bar cũng chưa từng nghe đến tên loại cá này.

"
Ừ, là một quán bar hải tộc nhỏ, bên trong có rất nhiều cá kiểng, khung cảnh cũng tao nhã" Hạ Tuyết nói.

"
Được rồi, cô dẫn đường, tôi chưa từng đi qua" Dương Minh gật đầu. Đi đâu cũng được, chỉ cần Hạ Tuyết chịu nghe hắn giải thích thì tốt rồi. Bằng không thì không biết nàng sẽ đem chuyện này đi nói lung tung ở đâu nữa, đến lúc đó tmn lại nổi giận thì khó mà dẹp loạn được.

Dương Minh lái xe, chạy theo hướng mà Hạ Tuyết chỉ.

"
Dừng xe!" Vừa quẹo qua một con đường, Hạ Tuyết đột nhiên hô lớn.

Kỳ thật, cho dù Hạ Tuyết không nói, Dương Minh cũng sẽ dừng xe. Bởi vì hắn vừa thấy một cảnh làm cho hắn nổi điên lên.

Mấy tên côn đồ đang bắt nạt một ông lão bán khoai lang! Dương Minh bình sinh ghét nhất hai loại người, một là loại khi dễ người già yếu, hai là ỷ vào nhiều người mà bắt nạt người khác!

Đương nhiên, chuyện khác thì hắn không quản, dù sao hắn cũng không phải là siêu nhân Gao, càng không phải là hình cảnh quốc tế.

Nhưng cái này, mấy tên côn đồ này gây họa. Huống hồ, Dương Minh là một người tri ân báo đáp, bởi vì lúc trước tốt bụng cứu một ông già, nên mới được một cặp mắt thần kỳ. Cho nên, nếu để Dương Minh gặp những chuyện tương tự, sẽ không có khả năng mà ngồi yên.

Chẳng qua, Dương Minh không kịp ra tay, vừa mới dừng xe, Hạ Tuyết với tinh thần trọng nghĩa đặc biệt mạnh đã mở cửa phóng ra ngoài, hướng về phía mấy tên côn đồ kia.

Dương Minh cười khổ lắc đầu, Hạ Tuyết so với mình còn mạnh mẽ hơn nhiều trong vấn đề này. Chẳng qua, cũng khó trách, ai kêu nàng làm cảnh sát chứ!

"
Dừng tay!" Hạ Tuyết quát to một tiếng, sau đó nói: "Tôi là cảnh sát!"

Tuy rằng, âm thanh của Hạ Tuyết hết sức nghiêm túc, nhưng Hạ Tuyết đã cởi đồng phục ra, nhìn không ra chổ nào giống cảnh sát, giống một cô gái thanh xuân hơn nhiều, hơn nữa dáng người còn rất là nóng bỏng.

"
Cảnh sát?" Một tên côn đồ tóc vàng nói, kinh ngạc nhìn Hạ Tuyết một cái, sau đó nói với tên bên cạnh: "Anh Kỳ, con nhỏ này nói nó là cảnh sát?"

"
Ha, gạt người sao? Cô là cảnh sát?" Thằng đầu tím cũng không tin: "Cô là con gái của cha già này sao? được rồi, đừng giả bộ, cô như vậy tôi thấy được hơn!"

"
Cha cô thiếu tiền chúng tôi, cô trả thay cho ổng hả?" Một tên đầu đỏ chói lên tiếng.

"
Cần gì, bắt nó về chơi vui vẻ không sướng hơn sao?" Tóc vàng cười dâm đãng nói: "Sao vậy, cô bé, đi chơi với anh một chút, tiền của cha cô coi như trả xong!"

Hạ Tuyết căn bản không trả lời ba tên này, vì trong mắt của nàng, ba tên này đã phải vào song sắt.

"
Lão nhân gia, ông thiếu tiền bọn họ?" Hạ Tuyết hỏi ông lão.

"
Nha đầu, con đi nhanh đi, bọn họ không phải người tốt, con mặc kệ ta." Ông già bán khoai vô cùng sợ phiền phức, sợ Hạ Tuyết bị rước họa vào thân.

"
Lão nhân gia, ông đừng sợ, con là cảnh sát" Hạ Tuyết an ủi: "Ông có thể nói tình hình thực tế được không, con nhất định sẽ làm chủ cho ông"

"
A!" Ông già thở dài nói: "Ta căn bản không thiếu tiền bọn họ, bọn họ nói ta mỗi ngày bán khoai trên địa bàn của họ, phải thu tiền thuê của ta!"

Hạ Tuyết vừa nghe ông già nói xong, lập tức nổi giận, bây giờ là thời đại nào? Còn có cái cách nói"
Đường này tao mở, chổ nào tao mua" của sơn tặc sao?

"
Ông ta nói có đúng sự thật không?" Hạ Tuyết hừ lạnh nói.

"
Ê, cô bé, giả bộ cũng giống lắm đó, tiếp tục đi, dùng sức mà giả!" Tóc vàng cười hắc hắc nói:? Không phải cảnh sát sao? Giấy đâu, súng đâu? Có cần anh cho mượn một khẩu không?"

"
hắc hắc, làm gì có súng, trong quần của anh không phải có một cây sao! Là súng tự động đó, muốn thử một chút hay không?" Tóc tím đưa phần dưới ra, làm ra một cử chỉ rất dâm đãng.

"Mày." Hạ Tuyết tức giận nói không nên lời, hết giờ làm còn mang súng làm gì? Hơn nữa, giấy tờ đều để trong túi của cảnh phục. Thật ra thì mỗi tối lúc về Hạ Tuyết đều mặc cảnh phục cả.

Nhưng hôm nay bởi vì có hẹn với Dương Minh, cho nên Hạ Tuyết không mặc cảnh phục. Quốc gia có quy định, nhân viên công chức không thể mặc chế phục đi đến những chổ ăn chơi. Đương nhiên là đi giải trí, chứ không phải là đi chấp pháp.

Hạ Tuyết cũng không ngờ sẽ gặp chuyện như vậy, bị ba tên côn đồ này chọc quê, cũng không quản cái gì là quy định với chế độ nữa, trực tiếp đưa tay đánh vào tên tóc tím vừa nói bậy.

Hạ Tuyết tuy rằng không phải là đối thủ của Dương Minh, nhưng đối phó với một tên côn đồ bình thường vẫn còn dư. Chỉ có điều, nàng ta quên tình huống trước mắt, nàng ta không đối phó với một tên, mà là đến ba tên!

Ngay lúc Hạ Tuyết đưa tay tới tên tóc tím, thằng tóc vàng và tóc đỏ cũng đưa tay tới, chụp lấy nàng.

"Hai đứa mày rất thích đùa phải không? Phối hợp rất ăn ý đó" Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tóc vàng và tóc đỏ.

Sau đó, hai thằng đều cảm thấy cơ thể rời khỏi mặt đất! Bọn họ bị túm cổ áo từ phía sau!

Tóc vàng và tóc đỏ đều nặng khoảng 5~60kg, kêu bọn chúng nhấc người khác lên như vậy, chúng biết bản thân không làm được, nhưng người có thể nhấc chúng lên dễ dàng như vậy, khẳng định không phải người bình thường!

Chẳng qua, khi tóc vàng và tóc đỏ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông với biểu tình lạnh lùng, chỉ một tay thôi mà đã nhấc bọn họ lên, sợ đến mức muốn tè ra quần! Đây còn là người sao?

Một tay Vận động viên quốc gia?

"Rầm.ầm.ầm" vài tiếng, Dương Minh ném hai tên đó vào cái thùng rác ven đường, làm chúng ngã xuống rất chật vật.

"A?" Tóc tím đang chuẩn bị đá Hạ Tuyết cũng sợ choáng váng, không phải là một cô bé sau, thế nào lại lòi ra một thằng đàn ông?

"Haha!" Dương Minh nhìn thằng tóc vàng đang trợn mắt há mồm kia: "Cháu nội, cháu lại đi dọa người sao?"

"
Hả?" Tóc vàng sửng sốt, lập tức giật mình! Đây chẳng là tên gặp trên tàu điện lúc trước sao, mình muốn dùng bóp tiền để hãm hại hắn, nhưng kết quả là mất cả chì lẫn chài.

"Là mày?" Tóc vàng thầm nghĩ không ổn, mỗi lần gặp thằng này là xui xẻo! Con nhỏ kia thì nói nó là cảnh sát, rồi bây giờ thêm thằng này vào cuộc nữa! Thân thủ của Dương Minh, tóc vàng đã được lĩnh giáo, thấy hắn không tốn bao nhiêu sức mà đã làm cho bản thân tơi bời như vậy, cho nên âm thầm kinh hãi.

Hạ Tuyết cũng có chút kinh ngạc, Dương Minh lại cùng mình quản chuyện này. Trong mắt Hạ Tuyết, Dương Minh là loại người không có lợi tuyệt đối không làm, hơn nữa, nói không chừng là chung nhóm với đám côn đồ này!

"Lão nhân gia, ông đừng sợ, mấy tên nào có phải vơ vét tài sản của ông không?" Dương Minh dõng dạc nói, vừa mở miệng, đã chụp cái mũ vơ vét tài sản lên đầu đám côn đồ.

Ngay cả Hạ Tuyết cũng không khỏi bị tính chuyên nghiệp của Dương Minh làm cho cứng họng!

"Hả? Vơ vét tài sản?" Tóc vàng ngạc nhiên: "Nhưng tao chỉ là."

"
Hạ Tuyết, còn nhìn cái gì? Tìm đồng sự của cô đến đây?" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Vơ vét tài sản, hắn sẽ được ngồi bao lâu?"

Cho đến khi một chiếc xe cảnh sát chạy lại đây, tóc vàng mới giật mình hoảng sợ, con nhỏ kia, thật sự là cảnh sát!

Bình luận

Truyện đang đọc