NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Trịnh Khải Thiên vốn định nhân việc này mà quan hệ tốt với Lưu Triệu Quân, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Không còn chiêu nào, Trịnh Khải Thiên chỉ có thể lái xe đến công ty quản lý server diễn đàn, tiến hành phục hồi.

Nhưng lại phát hiện, các dữ liệu trước đây của server đã bị phá hủy, muốn phục hồi gần như không có khả năng. Không còn cách nào khác, Trịnh Khải Thiên đành phải tắt server, chuyển tạo vào một tên miền khác, sau đó đưa ra thông báo bảo trì server, diễn đàn tạm dừng hoạt động hai ngày.

Không ngờ rằng như vậy càng thêm phiền phức.

"Giai Giai, không nghĩ tới bọn họ lại thiếu kiên nhẫn như vậy, tạm thời đóng diễn đàn lại" Vương Tuyết cười nói.

"Đúng vậy, chẳng qua lời thông báo phải đổi lại một chút" Chu Giai Giai nói.

Rất dễ dàng lấy được quyền quản trị, đổi mật khẩu rồi đưa lên một tên miền miễn phí khác, thông báo biến thành bởi vì các bài post trên diễn đàn bị phát hiện ra chân tướng, bị người căm hận, nên bị công kích, sever bị tê liệt, đang phải bảo trì.

Cứ như vậy, thằng ngu cũng có thể đoán được lời ám chỉ đó. Đều nghĩ Lưu Triệu Quân, Nhâm Kiện Nhân bất mãn với việc diễn đàn đăng đúng sự thật, nên tìm hacker phá sập diễn đàn.

Trịnh Thiên Khải vừa từ chỗ đặt server đi ra, điện thoại di động lập tức vang lên.

"Này, Lưu phó xã trưởng, tao đã đóng server diễn đàn lại, mày yên tâm đi" Trịnh Thiên Khải vội vàng nói.

"Mẹ nó. Mày *** muốn chống lại Tiệt quyền đạo xã chúng tao phải không? Lời thông báo của mày là có ý gì?" Lưu Triệu Quân tức giận đến độ chút nữa thì nổ phổi.

"Không có? Lời thông báo của tao đúng theo sự thật mà, server xảy ra sự cố, có gì không đúng sao?" Trịnh Thiên Khải khó hiểu.

"Được, mày giỏi lắm. Trịnh Thiên Khải ơi, Trịnh Thiên Khải, mày chờ đó cho tao. Tao sẽ thu thập mày" Nói xong, Lưu Triệu Quân dập máy.

Trịnh Thiên Khải có chút khó hiểu, mình có làm gì đâu, chẳng lẽ? Một suy nghĩ chẳng lành xẹt qua đầu hắn. Trịnh Thiên Khải vội vàng chạy về phòng máy, tìm một chiếc có thể lên mạng, lên diễn đàn. Hắn há hốc mồm.

Tốc độ này không phải quá nhanh chứ? Trịnh Thiên Khải vội vàng đang nhập vào khu vực quản lý của công ty IDC, nhưng lại phát hiện mật mã đã bị người đổi.

Trịnh Thiên Khải toát mồ hôi lạnh thoát ra, mật mã tên miền đã bị người đổi. Mật mã mặc dù có thể lấy lại nhưng khá phiền phức. Phải cung cấp các giấy tờ liên quan, mà BBS của đại học Tùng Giang lại là tên miền cuối, phải có giấy phép mới đăng ký được. Cho nên muốn lấy lại mật khẩu, cần phải cung cấp các loại giấy phép.

Mà mấy thứ này muốn tìm đủ cũng tốn một ít thời gian. Mà thời gian kiểm tra giấy tờ ở bên kia cũng mất hai ngày, nghĩ đến đây Trịnh Thiên Khải toát mồ hôi.

Cuộc đấu giữa Dương Minh và Nhâm Kiện Nhân đã trở nên nổi đình nổi đám, làm cho cả trường chú ý. Thực ra hoàn toàn là vì Nhâm Kiện Nhân.

Lúc đầu nếu không phải hắn và Lưu Triệu Quân muốn dùng chiêu post bài bôi xấu Dương Minh trên BBS của trường, cũng không tự chuốc họa thế này. Nhưng bây giờ đã đến lúc không thể cứu vãn. Lưu Triệu Quân và Nhâm Kiện Nhân đành bỏ mặc cho dư luận bàn tán, dù sao mình đã có không ít tiếng xấu trong trường, thêm chút nữa cũng không sao. Cứ như vậy sẽ càng làm cho không ai dám đụng đến Tiệt quyền đạo xã. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải thắng.

Nhâm Kiện Nhân nắm chắc phần thắng với Dương Minh. Phải biết rằng hắn là tuyển thủ Tiệt Quyền Đạo chuyên nghiệp, ba bốn thằng bình thường cũng không thể đến gần hắn.

Đối với tình huống trên BBS, Dương Minh rất khó hiểu. Hắn sau đó nghe đám sinh viên bàn tán Trịnh Thiên Khải – người quản lý diễn đàn có quan hệ rất mật thiết với Lưu Triệu Quân. Hơn nữa bởi vì chuyện của diễn đàn, Trịnh Thiên Khải bị dạy cho một bài học. Dương Minh không tin người này có thể giúp mình. Nhưng sự thật lại như vậy, lời thông báo vẫn còn ở trên mạng, hết sức bắt mắt, nói rõ" Chân tướng"

Dương Minh cũng nghĩ còn có ai đó giúp mình. Nhưng hỏi Trương Tân, Trần Mộng Nghiên cùng với đám bạn, đều không có ai làm chuyện này.

Dương Minh đành phải tạm thời bỏ qua chuyện này. Nhưng thật ra Trần Mộng Nghiên gọi điện thoại cho hắn rất nhiều lần, khuyên hắn nên bỏ qua cuộc tỷ thí với Nhâm Kiện Nhân.

Dương Minh cười khổ nói: "Mộng Nghiên, tình huống bây giờ, bạn cho rằng mình có thể buông tha sao? Bạn xem có nhiều người như vậy đang nhìn mình, nếu mình rút lui, sau này còn có thể sống ở đại học Tùng Giang này nữa không? Sau này bạn bên cạnh mình, cũng sẽ bị người khinh thường. Mộng Nghiên cũng không hy vọng người khác nói bạn trai mình là rùa đen chứ"

"Nhưng mà." Trần Mộng Nghiên hơi do dự. Dương Minh nói rất có lý, nàng không thể phản bác. Nhưng nàng sợ Dương Minh có nguy hiểm.

Thấy Trần Mộng Nghiên do dự, Dương Minh nói tiếp: "Mộng Nghiên, bạn yên tâm. Mình vốn không biết Tiệt Quyền Đạo gì cả. Mình nghĩ đến lúc đó trước mặt bao người, hắn cũng không thể làm gì mình"

"Được rồi. chẳng qua Dương Minh nhất định phải cẩn thận, mình không muốn bạn xảy ra chuyện" Trần Mộng Nghiên thở dài nói.

"Không sao đâu, đến lúc đó Mộng Nghiên có đến xem không?" Dương Minh hỏi.

"Đương nhiên, mình sao có thể không đi chứ" Trần Mộng Nghiên gắt giọng: "Bạn yên tâm, mình sẽ cổ vũ cho bạn"

"Vậy Mộng Nghiên chuẩn bị đợi vua quay về nhé" Dương Minh cười hắc hắc nói.

Đối với trận đấu này, Dương Minh đã sớm có biện pháp. Tiệt Quyền Đạo gì đó, Dương Minh không biết gì hết. Cho nên đến lúc đó Dương Minh cho dù không đánh Tiệt Quyền Đạo cũng không sao, cũng không có ai chỉ trích hắn.

Cũng bởi vì điểm này, nên Dương Minh mới thừa cơ hội. Dương Minh nở nụ cười gian, lúc đó tao cho mày biết cái gì là phá võ.

Chiều thứ hai là lúc các xã đoàn hoạt động, các khóa đều không có chương trình học. Nhưng hôm nay rất nhiều người không tham gia xã đàn đền cùng lựa chọn ở lại trường. nếu là bình thường, rất nhiều người đã bỏ đi chơi với bạn gái, hoặc là đi đánh điện tử.

Mục đích mà những người này ở lại chính là xem cuộc tỷ thí giữa Dương Minh và Nhâm Kiện Nhân.

Trong Tiệt Quyền Đạo quán rất tấp nập, cũng may Tiệt quyền đạo xã là một xã rất lớn, dùng cả một nhà thi đấu thể thao. Nhà thể dục mới được xây xong, nơi này được giao cho xã đoàn.

Nhưng các vị trí tốt nhất trong nhà thi đấu đã bị người chiếm, đó đều là những người của báo chí, đài phát thanh, đài truyền hình của trường. Cuộc tỷ thí này rất nổi tiếng, cho nên không ai muốn bỏ qua tin tức này.

Cũng rất nhiều sinh viên nhân cơ hội này mà buôn bán. Ví dụ như ống nhòm. bán rất chạy.

Mặc dù thời gian diễn ra trận đấu là hai giờ, nhưng hơn một giờ Nhâm Kiện Nhân đã đến. Hắn thoải mái đứng trên đài, mặc bộ đồng phục Tiệt Quyền Đạo, phất phất tay với mọi người, trông rất oai phong.

Nhâm Kiện Nhân có bề ngoài khá được, ở đại học Tùng Giang cũng có một bộ phận fan nữ.

Nhâm Kiện Nhân cầm lấy khăn lông mà Lưu Triệu Quân đưa cho, lau mặt, sau đó hỏi: "Dương Minh sao còn chưa tới? Thằng ranh đó không phải sợ đó chứ?"

"Bây giờ mới có một rưỡi, vẫn còn sớm" Lưu Triệu Quân nói.

Nhâm Kiện Nhân gật đầu, vứt khăn lại cho Lưu Triệu Quân, bắt đầu làm nóng cơ thể. Mười phút sau, Nhâm Kiện Nhân nhíu mày, thời gian sắp tới, Dương Minh sao còn không tới.

Đến một giờ năm mươi, Nhâm Kiện Nhân đứng ngồi không yên, bắt đầu có chút xúc động. Nếu như Dương Minh không tới, vậy hắn sẽ thành trò cười.

Mặc dù có thể nói Dương Minh sợ hắn mà không dám đến ứng chiến, nhưng cũng có thể nói Dương Minh coi khinh hắn.

Ngay khi Nhâm Kiện Nhân không chịu được nữa, tiếng nhạc đột nhiên vang lên, bản nhạc này là" Đổ thần" vang lên đúng đoạn cao trào.

Nhâm Kiện Nhân mắng: "Làm gì đó, thằng mẹ nào làm" Hắn tưởng rằng thằng nào chơi mình, nhưng không ngờ rằng lại nhìn thấy Dương Minh đang từ từ đi về phía này.

Dương Minh đang mặc bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ, trên cổ còn mang một chiếc khăn trắng, giống như từ bãi biển đi về vậy, vẫy tay với mọi người, đi lên đài.

"Con mẹ nó" Nhâm Kiện Nhân thầm mắng trong lòng, mày làm cái mẹ gì đó? Tưởng là xã hội đen sao?

Chẳng qua chiêu này của Dương Minh làm cho các cô nữ sinh đi xem rất rung động. Dương Minh vừa ra, người xem liền thét lên chói tai, giống như đang chào đón một ngôi sao vậy.

Đúng thế, Dương Minh muốn chính là hiệu quả như thế này. Hắn muốn biến trận tỷ thí này thành trò hề, cứ như vậy, kế hoạch của hắn sẽ thành công.

Bình luận

Truyện đang đọc