NGẬN THUẦN NGẬN ÁI MUỘI

Dương Minh nghe xong gật đầu. Đúng, vừa nãy hắn đúng là không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cảm thấy Trương Tân là anh em rất tốt của mình, cho hắn một ít cổ phần cũng không sao. Nhưng bây giờ hắn không thể suy nghĩ cho bản thân.

Trương Tân cho rằng tiền đó là Lưu Duy Sơn bỏ ra, hắn nếu chiếm bốn mươi phần trăm, vậy rất nhiều.

Nhìn thấy Dương Minh có chút khó xử, Trương Giải Phóng mở miệng nói: "Dương Minh, như vậy đi, chú có một đề nghị, cháu xem thế nào"

"Chú nói đi ạ" Dương Minh vội vàng nói.

"Cháu đầu tư tiền, Trương Tân làm cùng cháu, nó cũng không thể không góp chút tiền. Như vậy đi, chú cho nó một triệu, sau đó nó chiếm hai mươi phần trăm, cháu thấy thế nào?" Trương Giải Phóng nói.

"Nếu là như vậy thì bốn mươi phần trăm đi ạ" Dương Minh nói.

"Không, hai mươi đã chiếm tiện nghi quá rồi" Trương Giải Phóng lắc đầu nói: "Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn"

"Được ạ, theo chú nói đi ạ" Dương Minh thấy Trương Giải Phóng rất kiên quyết, cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng qua cũng không sao, sau này mình phát đạt, không quên Trương Tân.

"Bố, bố thực sự cho con một triệu?" Trương Tân có chút hưng phấn nhìn Trương Giải Phóng. Cùng làm ăn với Dương Minh, cảm giác khác hẳn với làm ăn trong nhà. Hai anh em cùng gây dựng sự nghiệp, nghĩ cũng thấy thích hơn nhiều.

Nếu như mình không bỏ chút tiền nào ra, lại còn lấy cổ phần, Trương Tân cảm thấy không thoải mái. Mà bây giờ nếu bố đồng ý cho mình tiền dầu tư, vậy thì quá tốt.

"Con chỉ cần học tập kinh nghiệm, cho dù hết sạch tiền cũng không sao" Trương Giải Phóng cười nói: "Con cũng biết, nguyện vọng lớn nhất đó là con kế nghiệp bố, giúp bố kinh doanh"

"Hắc hắc, bố, nguyện vọng của bố có lẽ khó có thể thực hiện" Trương Tân cười nói.

"Tại sao?" Trương Giải Phóng sửng sốt, khó hiểu nhìn Trương Tân/

"Đến lúc đó công ty của con và Dương Minh làm lớn, ai còn quay về công ty nhỏ bé của bố chứ" Trương Tân gãi gãi đầu nói.

"Ha ha ha" Trương Giải Phóng cười sang sảng: "Được, con có chí khí như vậy là tốt. Con nếu thực sự có ngày đó, con không trở lại bố càng cao hứng. Đến lúc đó kinh doanh trong nhà do vợ con làm là được"

"Đúng thế đúng thế" Trương Tân gật đầu nói.

Dương Minh nhìn hai bố con, có chút buồn cười, chẳng qua chuyện này đúng là rất kỳ diệu. Dương Minh nghĩ đến bố mình, không biết bố có ủng hộ việc mình kinh doanh không?

Dương phụ là một người khá bảo thủ, Dương Minh có thể có một công việc tốt là được. Ông không hy vọng Dương Minh mạo hiểm gây dựng sự nghiệp gì đó. Xem ra mình phải nói chuyện với bố.

"Dương Minh, cháu đã nghĩ công ty của cháu sẽ kinh doanh việc gì chính không? Khách là ai?" Trương Giải Phóng hỏi.

"Cái này cháu có chút đau đầu. Bây giờ rất nhiều công ty châu báu, muốn bật lên khá khó đó ạ" Dương Minh nói thật.

"Cái này cũng không sai. Chẳng qua cháu khác với mọi người. Bố nuôi cháu rất có tiếng trong ngành này, có ông ta ra mặt, công ty của cháu rất nhanh sẽ có danh tiếng" Trương Giải Phóng nói: "Chẳng qua nếu như không có ngành nghề xuất chúng, muốn làm lớn không dễ đâu. Nhưng muốn duy trì thì không có vấn đề gì"

"Đúng vậy, chú có đề nghị gì không ạ?" Dương Minh gật đầu hỏi.

"Đề nghị. bây giờ vẫn chưa có. Chú phải suy nghĩ một chút, điều tra một chút" Trương Giải Phóng nói: "Việc kinh doanh không phải là ăn nói bừa, phải làm thật ăn thật, phải trải qua điều tra thị trường một cách nghiêm túc, đưa ra một phương án"

Dương Minh nghe xong gật đầu nói: "Đúng là như vậy, không việc gì phải gấp cả. Chú cứ từ từ suy nghĩ"

"Ừ, chẳng qua thủ tục thành lập công ty bây giờ đã có thể bắt đầu chuẩn bị rồi" Trương Giải Phóng nói: "Chú sẽ bảo thư ký thống kê một chút, chuẩn bị cho các cháu tài liệu cần thiết. Sau đó cháu dựa vào tài liệu mà chuẩn bị cho thỏa đáng. Chú sẽ tìm người giúp các cháu"

Ra khỏi công ty Trương Giải Phóng thì đã là hơn bốn giờ chiều. Dương Minh chuẩn bị tối nay về nhà một chuyến, nói một câu với bố mẹ. Dù sao mình lập công ty cũng không thể giấu bố mẹ. Hơn nữa Dương Minh cũng định để bố mẹ mau được hưởng phúc. Lập công ty có thể danh chính ngôn thuận mua các thứ cho bố mẹ.

"Dương Minh, mày về trường không?" Trương Tân hỏi.

"Đưa tao về nhà" Dương Minh nói: "Nếu như sáng mai mày rảnh thì đến đón tao"

"Không được, tao dậy sớm thế mẹ nào được. Hay là tao đỗ xe dưới tầng, lát nữa tao bắt taxi về" Trương Tân nói.

"Đùa chút thôi, tao không bắt taxi được à" Dương Minh cười nói.

Trương Tân chở Dương Minh đến khu nhà dành cho công nhân nhà máy xe lửa Tùng Giang. Dương Minh sau khi xuống xe liền dặn dò Trương Tân: "Trương Tân, mày về phải suy nghĩ cẩn thận, công ty chúng ta làm như thế nào mới nổi bật, kiếm được nhiều tiền"

"Ừ, tốt tao sẽ bàn với Triệu Tư Tư" Trương Tân gật đầu nói.

"Đến khách sạn bàn?" Dương Minh hỏi.

"Ừ. mẹ nó. Lão Đại, mày chơi tao à" Trương Tân bỉ ổi nói.

"Ai thèm chơi mày, nhớ mang bao đó" Dương Minh cười cười đóng cửa xe.

"Mẹ." Trương Tân khởi động xe, quay về trường.

"Đại Minh" Dương Minh vừa mới đi được hai bước, phía sau đã có người gọi hắn một tiếng.

Dương Minh quay đầu lại, phát hiện là mẹ mình: "Mẹ"

"Đại Minh, sao về sớm như vậy?" Dương mẫu hỏi: "Vừa nãy là xe của ai thế?"

"Ồ, là xe của Trương Tân ạ. Con vừa mới đến công ty chú Trương" Dương Minh nói: "Như vậy à, thế mà không bảo nó vào nhà ngồi" Dương mẫu trách.

"Trương Tân còn có việc ạ" Dương Minh thầm nghĩ, Trương Tân đang nóng lòng hẹn Triệu Tư Tư đi khách sạn, làm sao có thời gian vào nhà ngồi: "Đúng, mẹ, sao hôm nay mẹ nghỉ làm sớm vậy?"

"Hả. không có gì." Mặt Dương Minh hơi là lạ, nói: "Hôm nay mẹ được nghỉ sớm"

"Nghỉ làm sớm?" Dương Minh nghi hoặc, công nhân tạm thời đều đến giờ mới được nghỉ, căn bản không thể được nghỉ sớm.

"Đúng, con đừng lo cho mẹ. Tối con muốn ăn gì, mẹ làm cho" Dương mẫu nói.

"Ồ, mẹ, hay là không cần nấu, chờ bố về chúng ta ra ngoài ăn" Dương Minh đề nghị.

"Ra ngoài? Hay là mua đồ về tự nấu đi, ra ngoài đắt lắm." Dương mẫu do dự một lát rồi nói.

"Không có gì đâu mẹ, con mời bố mẹ" Dương Minh cười nói.

"Ai." Dương Mẫu thở dài không nói gì nữa, cùng Dương Minh về nhà.

Dương Minh có chút kỳ quái, hôm nay mẹ sao vậy? Sao cảm thấy không đúng nhỉ. Chẳng qua Dương Minh biết mình hỏi cũng như không. Rất nhiều tình huống, bố mẹ vẫn cho mình là trẻ con.

Về đến phòng, Dương Minh đầu tiên sửa sang lại một vài thứ, còn có rất nhiều món quà mang về từ Hồng Công, trong đó có quà cho Dương Lệ và Tôn Khiết. Dương Lệ, Dương Minh thật ra không nghĩ gặp nàng. Nhưng Tôn Khiết, Dương Minh lại có chút chờ mong.

Không biết tại sao, Dương Minh luôn có cảm giác đặc biệt với cô gái này, là hấp dẫn hay gì đó, Dương Minh không thể nói rõ.

Tống Hàng còn mấy hôm nữa là về Tùng Giang nhận chức. Lúc hắn đi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi vô danh. Nhưng bây giờ một lần nữa trở lại Tùng Giang, lại là một kẻ tai to mặt lớn.

Lần này tổng công ty phát Tống Hàng nhậm chức giám đốc cơ sở của công ty ở Tùng Giang. Điều này cũng có nghĩa hắn chính là Lão Đại công ty Tùng Giang, nói một không hai.

Tống Hàng sở dĩ leo nhanh như vậy, bởi vì hắn có một chỗ dựa rất lớn. Bố vợ của hắn chính là một cổ đông trong tổng công ty. Mặc dù chỉ là một cổ đông nhỏ nhưng vẫn có sức ảnh hưởng lớn, vì thế Tống Hàng cứ như vậy leo lên.

Mặc dù đã có quyền và tiền, nhưng điều duy nhất mà Tống Hàng tiếc nuối chính là người phụ nữ của mình. Vợ hắn quả thực rất xấu, thậm chí không muốn cầm tay.

Béo không nói, mồm còn thối, điều không thể tha thứ chính là rất hôi. Nếu không phải vì địa vị ngày hôm nay, Tống Hàng thực sự không muốn đến gần vợ.

Chẳng qua không còn cách nào, vì tiền đồ của mình, mỗi ngày Tống Hàng đều phải *** với vợ. Ân ái với một con heo lái, đúng là không dễ chịu gì.

Cũng may Tống Hàng rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, mình bị phái đến Tùng Giang thử thách. Mà vợ hắn là người phía Nam, không chịu được cái giá lạnh phương Bắc, cho nên cũng không đi cùng. Cô ta định sang năm trời ấm áp sẽ đến.

Tống Hàng rốt cuộc cũng được giải thoát một thời gian. Tống Hàng suy nghĩ một chút không khỏi cảm thấy cao hứng. Mấy năm nay thật khó khăn. Đêm nào cũng phải ứng phó ở trên giường, làm cho Tống Hàng không có cơ hội ra ngoài ăn trộm. Dù muốn thì tâm có, nhưng lực không đủ. Bây giờ thì tốt rồi, Tống Hàng thật muốn cười ha hả hai tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc