QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1004: Chị Hàn

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bí thư Lưu hôm nay về sớm.

Chưa đến giờ tan tầm, chiếc Blue Bird đã chạy đến nhà khách Sở Giang. Bí thư Lưu tự lái xe, chỉ đi một mình, Lý Cường và Trình Viễn đều không đi cùng. Nhưng theo sau chiếc Blue Bird vẫn là một chiếc Santana cũ như thường lệ, không nhanh không chậm theo sát phía sau. Vương Triệu Gia lái xe, Lý Cường ngồi ở ghế lái phụ.

Lưu Vĩ Hồng lập tức đi tới phòng của Trịnh Hiểu Yến.

Cửa khép hờ, Trịnh đại tiểu thư mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, lười biếng tựa vào đầu giường đọc sách. Thấy Bí thư Lưu bước vào, Trịnh Hiểu Yến “hừ” một tiếng, quay người sang hướng khác, tiếp tục đọc sách, cũng không thèm để ý đến Bí thư Lưu.

Nhìn từ phía sau, đường cong của cô xinh đẹp vô cùng, nhất là cái mông tròn lẳng đó. Dù cho Bí thư Lưu dồi dào kinh nghiệm, liếc nhìn thấy cũng phải động tâm. Hóa ra chỉ có cái mông của phụ nữ cũng có thể ra nông nỗi này.

- Đi thôi, mời cô đi ăn cơm.

Lưu Vĩ Hồng cứ đứng cạnh cửa như thế, cười nói.

Cảnh đẹp như thế, tất nhiên Bí thư Lưu thưởng thức một chút cũng tốt.

- Không đi, không có mặt mũi nào gặp người khác.

Trịnh đại tiểu thư không hề nghĩ ngợi, từ chối ngay.

- Nếu không đi bị đói thì sao?

- Yên tâm, tôi có mì ăn liền.

Giọng nói của Trịnh đại tiểu thư vẫn lạnh như băng, không chút biểu cảm.

- Không đi thật chứ?

- Không đi!

- Được rồi, cô ở đây đi, tôi đi ăn cơm.

Nói xong, Bí thư Lưu làm như phải đi.

- Anh dám!

Trịnh đại tiểu thư lập tức bùng nổ, nhảy xuống giường, thân hình thoăn thoắt, nhanh nhẹn khác thường. Cô vốn có đai Judo ngũ đẳng. Hai tay chống nạnh, hùng hổ nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt oán hận.

Tên vô lại này muốn chuồn êm sao!

Lưu Vĩ Hồng nhún vai, xòe hai tay ra nói:

- Nếu cô không đi ăn cơm cùng tôi, thì cô cứ ở lại đây một mình đi, tôi không ở đây ăn mặt nặng mày nhẹ của cô đâu. Ăn không đủ no.

- Anh…Anh thật xấu xa!

Trịnh Hiểu Yến phẫn nộ, ngay cả giọng điệu cũng giống một cô bé. Tuổi cô cũng không lớn, chỉ lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tháng thôi.

Các cô gái ở thế kỷ hai mươi mốt rất thích nói dối tuổi của mình. Nghe nói, cá biệt còn những cô thích đóng giả làm em bé, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà vẫn còn dùng bình sữa uống nước.

Bí thư Lưu liền cười cợt nói một câu:

- Nam nhân không xấu, phụ nữ không yêu.

Ngay cả Bí thư Lưu cũng cảm thấy, cứ ở cùng một chỗ với Trịnh đại tiểu thư như vậy, mình cũng chẳng còn là mình nữa.

- Anh chờ tí, tôi thay quần áo.

Trịnh Hiểu Yến cũng không kiên trì khí phách được bao lâu, đã phải khuất phục.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Thay quần áo làm gì, cái này cũng rất tốt. Kiểu này ra ngoài mới giống bà vợ bị chồng đánh, khóc nhè xong rồi bị ông xã dụ ra ngoài ăn cơm.

- Da mặt dày ghê!

Trịnh Hiểu Yến bĩu môi nói, nhưng cảm thấy lời đề nghị này của Bí thư Lưu cũng khá hấp dẫn. Đóng giả vợ chồng với người kia, hẳn là cũng nên làm cho thỏa đáng, lúc đó gây sức ép với hắn một chút, xem hắn có phải được làm bằng sắt hay không.

Đúng lúc này, trên hành lang có tiếng bước chân vang lên.

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, lập tức bước qua sô pha ngồi xuống, vẻ mặt đứng đắn hẳn lên. Phó Bí thư Thành ủy Lưu đến nhà khách thăm hỏi phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Trịnh đang bị thương, phải đứng đắn một chút mới được.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, dù cho cửa khép hờ, nhưng người kia rõ ràng là chú ý đến lễ phép.

- Xin hỏi, Trưởng phòng Trịnh ở Quốc vụ viện có phải ở đây không?

Một giọng nữ trung niên tao nhã, từ tốn hỏi.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi giương lên một chút, thoáng cảm thấy kinh ngạc.

Không ngờ là giọng nói của Hàn Xảo Trân. Tuy từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến nhậm chức cũng chưa đến biệt thự số 2 thăm hỏi Tân Minh Lượng, nhưng mọi người cùng ở trong khu biệt thự núi Ngưu Giác cũng bảy tám tháng rồi, có gặp gỡ mấy lần.

- Mời vào!

Trịnh Hiểu Yến vội vàng nói, đưa tay túm tóc lại, lập tức trở nên rất đoan chính.

Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, Hàn Xảo Trân và Hàn Kim Tỏa cùng nhau đến. Trong tay Hàn Kim Tỏa cầm mấy cái túi giấy, vừa vào cửa đã cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười, nhưng lập tức liền có vẻ ngạc nhiên.

Có thể thấy, Hàn Kim Tỏa không ngờ Lưu Vĩ Hồng cũng ở đây.

Hàn Xảo Trân cũng không khác gì, hơi ngẩn ra, được một lúc liền vui vẻ vồn vã nói:

- A, Bí thư Lưu cũng ở đây, xin chào, xin chào.

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười nói:

- Chị Hàn, xin chào.

Tuổi của Tân Minh Lượng còn lớn hơn cả Lưu Thành Gia, Hàn Xảo Trân cũng đã trên bốn mươi tuổi, đủ để Lưu Vĩ Hồng có thể gọi là “cô Hàn”. Nhưng thân phận của Lưu Vĩ Hồng hiện nay đã khác, gọi cấp trên phải chú ý một chút.

Hàn Xảo Trân cười nói:

- Nghe nói hôm nay Trưởng phòng Trịnh bị chút kinh hãi, sau khi lão Tân nhà tôi biết được thì rất sốt ruột… Vị này là Trưởng phòng Trịnh sao? Chậc chậc, trẻ trung xinh đẹp như vậy, thật không hổ là từ Bắc Kinh tới. Ở Cửu An chúng tôi, có đốt đèn lồng cũng không tìm đâu ra nữ cán bộ xinh đẹp như vậy…

Hàn Xảo Trân ngày xưa cũng là một nhân vật lợi hại, miệng mồm lanh lợi, biết nịnh hót. Bằng không, Tân Minh Lượng cũng sẽ không dám mạo hiểm ly hôn người vợ đầu, chịu xử phạt để cưới cô.

Trịnh Hiểu Yến vội nói:

- Chị Hàn khách sáo rồi, mời ngồi, mời ngồi.

Cô tuy chưa rõ lai lịch Hàn Xảo Trân, nhưng thấy Lưu Vĩ Hồng gọi là “chị Hàn” thì chắc cũng là một nhân vật khó lường.

Phòng này không phải là một gian nhà, nhưng cũng rất khá. Ngoại trừ chiếc giường lớn, trong phòng còn có một bàn tròn nhỏ cùng bốn cái ghế dựa. Có hai ba người bạn đến thì có thể tiếp đãi được.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giới thiệu với Trịnh Hiểu Yến:

- Chủ nhiệm Trịnh, đây là chị Hàn Xảo Trân, là vợ của chủ nhiệm Tân Minh Lượng. Vị này là Hàn Kim Tỏa, em của chị Hàn, nguyên giám đốc nhà máy cơ giới Sở Giang.

Trịnh Hiểu Yến vội vàng đưa tay ra, bắt tay Hàn Xảo Trân:

- Xin chào chị Hàn.

Hàn Xảo Trân mặc bộ vest nữ may rất khéo màu nâu nhạt, dáng người vẫn còn rất khá, khí độ ung dung, xinh đẹp quý phái. Vốn ở Cửu An, Hàn Xảo Trân đã được mọi người gọi là “đệ nhất phu nhân Cửu An”.

Dù Trịnh Hiểu Yến biết Tân Minh Lượng từng là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng ở Cửu An, hôm nay đám công nhân viên chức ra tay đánh người ở nhà máy cơ giới Sở Giang tám phần cũng do Hàn Kim Tỏa sai khiến, nhưng tới cửa thì là khách, cũng phải tiếp đãi khách sáo. Dù sao, thân phận của cô hiện nay cũng là phó Cục trưởng Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước quốc vụ viện, đại diện cho thể diện của Quốc vụ viện ở cơ sở, đâu thể chấp nhặt quá được.

Có những việc, chỉ có thể giấu chặt bên trong, bên ngoài xem như không có gì trở ngại.

- Chị Hàn, giám đốc Hàn, mau ngồi đi.

Chào hỏi xong, Trịnh Hiểu Yến cười tươi như hoa, mời hai người ngồi xuống, tự mình rót nước trà.

Hàn Xảo Trân thản nhiên ngồi xuống, Hàn Kim Tỏa vội đứng dậy, liên thanh nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, mời cô ngồi, mời cô ngồi, tôi làm được rồi.

Dù Hàn Kim Tỏa ốm o gầy mòn, hình dung đáng khinh, vừa nhìn đã biết tửu sắc quá độ, nhưng lại là một tay quan hệ xã hội, quan trọng nhất là biết thượng đội hạ đạp.

Trịnh Hiểu Yến khách sáo một câu, cũng ngừng tay, ngồi xuống ghế dựa.

Hàn Xảo Trân còn có thể dâng trà được cho Trịnh đại tiểu thư, Hàn Kim Tỏa là gì chứ?

Lúc ở Bắc Kinh, đừng nói là Hàn Kim Tỏa, ngay cả những nhân vật số một số hai có thân phận ở thành phố cấp 3 ngang bằng Tân Minh Lượng, trước mặt Trịnh đại tiểu thư còn phải khách khí, bình thường còn không dễ dàng gặp được Trịnh đại tiểu thư đâu.

Hàn Kim Tỏa vội đặt mấy cái túi giấy sang một bên, vội vàng pha mấy chén trà, hai tay đưa lên, sau đó cẩn thận ghé mông ngồi xuống ghế dựa, hoàn toàn bày ra dáng vẻ cấp dưới.

Hàn Xảo Trân đánh giá Trịnh Hiểu Yến, khen ngợi tự đáy lòng:

- Chủ nhiệm Trịnh thật xinh đẹp. Tôi ở Cửu An lâu như vậy chỉ thấy hai người thật sự xinh đẹp. Cô là một trong hai người đó.

Trịnh Hiểu Yến cũng vội vàng khiêm tốn một câu, nhưng không kìm nổi tò mò, mỉm cười hỏi:

- Chị Hàn, vậy còn vị kia là ai?

Hàn Xảo Trân nhìn Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Người còn lại chính là vợ của Bí thư Lưu đây. Cũng thật trùng hợp, cả hai vị đều từ Bắc Kinh tới. Bắc Kinh quả đúng là Bắc Kinh, nơi nhỏ bé của chúng tôi không sao sánh được.

Lưu Vĩ Hồng hơi nheo mắt lại một chút.

Hàn Xảo Trân ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng hắn, so sánh Trịnh Hiểu Yến và Vân Vũ Thường, thật là thú vị.

Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng khoát tay, cười nói:

- Chị Hàn, thật không dám. Vợ của Bí thư Lưu đúng là khuê nữ thật sự, con nhà gia giáo, dù ở Bắc Kinh cũng xứng làm số một số hai, tôi không dám so sánh với cô ấy.

- Đều xinh đẹp cả, đều xinh đẹp cả.

Hàn Xảo Trân lập tức liên thanh nói, liền chuyển sang đề tài khác, nhìn Trịnh Hiểu Yến, nói với vẻ quan tâm:

- Chủ nhiệm Trịnh, nghe nói hôm nay ở nhà máy cơ giới Sở Giang đã xảy ra vài chuyện không hay, Chủ nhiệm Trịnh bị thương, không nghiêm trọng chứ?

- Ha ha, cám ơn chị Hàn quan tâm, tôi không sao. Nhưng giám đốc Diệp Hữu Đạo bị thương khá nghiêm trọng, mấy người công nhân này thật quá đáng.

Trịnh Hiểu Yến nói, tuy trên mặt vẫn tươi cười nhưng nụ cười đã trở nên chuyên nghiệp, giọng điệu cũng khá thản nhiên, vừa nói vừa nhìn Hàn Kim Tỏa.

Hàn Kim Tỏa liền cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười, cũng không nói gì.

Xem ra Hàn Kim Tỏa là người hiểu biết, biết trước mặt Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến không dám nói leo vào. Hôm nay chủ yếu là thể diện của Hàn Xảo Trân. Hơn nữa, hiện giờ Hàn Kim Tỏa không còn là giám đốc nhà máy cơ giới Sở Giang, y càng không cần phải tham dự vào đề tài nà tiếp lời, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Có nhiều ân tình qua lại không thể hiểu cho hết. Người ta tình nguyện nể mặt mình thì cứ để vậy, còn đã không muốn tính toán gì thì nói nhiều cũng vô dụng.

Hàn Xảo Trân liền đầy căm phẫn nói:

- Sao lại có thể như thế được? Thật vô lý! Bí thư Lưu, kẻ xấu này bên Cục Công an chắc chắn sẽ bắt chứ?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Đã bắt rồi, không chạy thoát tên nào. Cửu An chúng ta nay không phải Cửu An lúc trước.

Hàn Kim Tỏa hơi biến sắc, chỉ thoáng qua đã khôi phục lại bình thường.

- Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều nói, từ sau khi Bí thư Lưu đến đây, Cửu An thật đã thay đổi lớn. Bí thư Lưu tuổi trẻ có triển vọng, không hổ là từ Bắc Kinh tới, không giống mọi người ở đây.

Hàn Xảo Trân mỉm cười, lời nịnh hót ào ạt như sóng triều.

Lưu Vĩ Hồng cũng đoán được, lúc Hàn Xảo Trân nói những lời này, thật ra hận đến ngứa cả răng. Chỉ có điều tình thế ép buộc, trước khác nay khác, Hàn Xảo Trân không thể không làm thế.

Bình luận

Truyện đang đọc