QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 717: Vân lão gia tạ thế

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Người còn ở Bắc Kinh, khoản tiền mười triệu đã được chuyển tới.

Trịnh Hiểu Yến quả nhiên làm việc nghiêm túc.

Đương nhiên, tác dụng chủ yếu của Trịnh Hiểu Yến là chắp nối, khiến Trịnh Quảng Nghĩa chịu ký tên lên chi phiếu. Trịnh Quảng Nghĩa cũng biết Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch thị xã Hạo Dương, dựa vào danh vọng của nhà họ Lưu hiện nay thì cũng đáng cho Trịnh Quảng Nghĩa cấp mười triệu này.

Được Trịnh Hiểu Yến hỗ trợ, từ cơ quan hay Vụ tài chính, Lưu Vĩ Hồng chạy tới đâu cũng thuận lợi, ai cũng tươi cười vui vẻ cả.

Rõ ràng là phải nể mặt Trịnh đại tiểu thư rồi.

Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng không thể viết một tấm biển viết “Ông nội tôi là Lưu Trung Nguyên” treo ở cổ đi xin người ta ký tên được. Cô Trịnh tác động vào lập tức có hiệu quả.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng không vội quay về thị xã Hạo Dương.

Vân Vũ Thường từ Giang Khẩu trở về Bắc Kinh, hai vợ chồng đến khách sạn Bắc Kinh.

Tại đây có đặt một bữa tiệc nhỏ, khoản đãi những bạn bè thân thiết.

Ngay ngày hôm qua, Quân ủy chính thức tuyên bố văn bản bổ nhiệm Lưu Thành Gia làm Ủy viên Quân khu Đông Nam.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đứng ở đại sảnh khách sạn chờ khách. Toàn là thân thích nên cũng phải giữ lễ.

Bữa tiệc này của Lưu Thành Gia, ngoài chiêu đãi anh chị em trong nhà và nhà thông gia Vân Hán Dân, còn có các bạn chiến đấu cũ, Thiếu tướng Hạ Thiên Hữu - Tham mưu trưởng Cảnh vệ quân khu Bắc Kinh, Thiếu tướng Mạnh Thanh Sơn - Tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải cùng với Thiếu tướng Lao Thiết Dân, phó Trưởng ban Huấn luyện tác chiến Bộ tổng tham mưu.

Mạnh Thanh Sơn vừa đúng lúc đi công tác đến Bắc Kinh.

Nhìn thấy Mạnh Thanh Sơn bước đến, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vội vàng tiếp đón, cúi đầu chào hỏi:

- Chào chú Mạnh ạ!

Mạnh Thanh Sơn mặc chế phục tướng Hải quân màu lam, uy phong lẫm lẫm, cười ha hả nói:

- Được lắm, Vĩ Hồng, cháu kết hôn với Vũ Thường cũng không thông báo cho chú một tiếng, sợ chú đến uống mất của cháu một ly rượu mừng hả?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Tướng quân Mạnh bận rộn việc quân, cháu không dám quấy rầy.

Mạnh Thanh Sơn cười ha hả nói:

- Đêm nay cháu phải uống nhiều một chút.

- Dạ nên như thế.

- Xin mời, chú Mạnh.

Tiệc rượu lần này, tổng cộng có ba bàn. Đỗ Vu Hinh cùng bà cụ nói chuyện phiếm ở Thanh Tùng Viên, Mã Quốc Bình đã chạy về tỉnh Ích Đông, con cháu đời thứ hai của Lưu lão gia có sáu người, thêm Vân Hán Dân, Hạ Thiên Hữu, Mạnh Thanh Sơn và Lao Thiết Dân cùng ngồi một bàn.

Lưu Vĩ Hồng và đám cháu ngồi hai bàn.

Đã bàn giao chức vụ phó Trưởng ban Thanh niên Nông thôn Trung ương Đoàn, đi đến thành phố Tân Xuân tỉnh Giang Hán trình diện, liền làm Ủy viên thường vụ thành ủy, phó Chủ tịch thường trực thành phố.

Thế hệ con cháu, tất nhiên do Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường làm chủ.

Nhiệm vụ đầu tiên ở trung ương đã chấm dứt, Luu Thành Gia ra ngoài nhận chức, cũng là không muốn các gia đình thế lực khác hiểu lầm.

Yến tiệc tất nhiên phải náo nhiệt, mấy người đều kính rượu Lưu Thành Gia, tỏ ý chúc mừng.

Tàn tiệc, Lưu Vĩ Hồng nói khẽ với Vân Vũ Thường:

- Vợ ơi, hai ngày này chúng ta ở lại khu cảnh vệ đi. Cha sẽ đi thành phố Kinh Hoa ngay, chúng ta đến ở với họ.

Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu.

Đây là chuyện nên làm.

Người một nhà trở về nhà số một Quân khu cảnh vệ Bắc Kinh, Lâm Mỹ Như không dừng được, đưa mắt nhìn khắp nhà, quả thật lưu luyến không muốn rời. Lưu Vĩ Hồng nói chính xác, không đến mấy tháng đã phải chuyển nhà.

Lâm Mỹ Như cũng không hỏi lại Lưu Vĩ Hồng, đối với đứa con có thiên phú về chính trị, Lâm Mỹ Như sớm đã thấy nhưng không thể trách nó được. Mấy năm nay, Lưu Vĩ Hồng chưa sai lầm bao giờ.

Lưu Hoa Anh lại buồn rầu nói:

- Mẹ, mẹ đi cùng cha rồi, con làm sao bây giờ?

Cô vừa mới đi làm ở Ủy ban Trung ương quốc gia, chưa quen thuộc với cơ quan và đồng sự thì cha mẹ đã phải đi xuống Đông Nam.

Lâm Mỹ Như liền thấy thương cảm, quay lại nói với Lưu Thành Gia:

- Thành Gia, anh xem thế này có được không, Hoa Anh đi với chúng ta đến Kinh Hoa. Con gái một mình ở lại Bắc Kinh, em cũng thật sự lo lắng.

Thật ra trước đó Lưu Hoa Anh vẫn ở lại Bắc Kinh học đại học, nhưng khi đó đi học thì không có cách nào đi theo Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như khắp nơi được. Giờ đã tốt nghiệp rồi, có thể điều động đơn vị công tác. Dựa vào địa vị hiện giờ của Lưu Thành Gia, điều động công tác cho con gái chỉ là chuyện thường. Lưu Vĩ Hồng đang làm Chủ tịch thị xã, không tiện điều động, Lâm Mỹ Như muốn mang con gái theo.

Là cán bộ cao cấp thật ra cũng có nhiều điều bất đắc dĩ. Cả nhà trời nam đất bắc, không được sum vầy.

Lưu Vĩ Hồng vội rót trà cho cha, nghe vậy lập tức tán thành, nói:

- Cha, mẹ, ý này cũng không tệ. Con thấy cho Hoa Anh theo hai người tới Kinh Hoa, có người chăm sóc cũng tốt.

Lâm Mỹ Như cười tủm tỉm, gật đầu không ngừng.

Đứa con này quả là hiểu ý. Hơn nữa, bà cũng biết, hiện nay, trước mặt Lưu Thành Gia, lời nói của Lưu Vĩ Hồng còn hiệu nghiệm hơn bà.

Lưu Thành Gia gật đầu nói:

- Cũng được. Hoa Anh, hôm nay con cứ đi làm đi, để cha hỏi ý bác cả, xem nên sắp xếp con đến đơn vị nào cho thích hợp.

Thành phố Kinh Hoa là một tỉnh lị, Lưu Thành Thắng đã làm Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam nhiều năm, hỏi ông ấy là đúng rồi.

Lưu Hoa Anh tất nhiên vô cùng vui vẻ, vâng dạ luôn miệng, ôm cổ Lâm Mỹ Như làm nũng.

Lâm Mỹ Như cười, đánh khẽ cô, sẵng giọng:

- Con nhỏ này, lớn rồi còn làm như con nít vậy…

Dáng vẻ ngập tràn thương yêu. đọc truyện mới nhất tại .

- Cha, con có đề nghị, sau khi cha đi Kinh Hoa, binh chủng kỹ thuật phải nghĩ cách hướng về Trung ương nhiều một chút, nhất là không quân hải quân, cho dù không đối chọi cũng nên hình thành lực uy hiếp, hù dọa bọn họ!

Lưu Vĩ Hồng ngồi cạnh cha trên sô pha, thuận miệng nói.

Thấy cha con họ lại bàn chuyện quốc gia, Lâm Mỹ Như liền không kiên nhẫn nghe, kéo Vân Vũ Thường, tủm tỉm nói:

- Vũ Thường, hai ngày nay con và Vĩ Hồng sẽ ở đây, lại đây, mẹ dẫn đi xem phòng ngủ của các con.

Vân Vũ Thường ngoan ngoãn gật đầu, cùng mẹ và em chồng đi lên lầu.

Vẻ mặt Lưu Thành Gia trở nên nghiêm túc, khẽ vuốt cằm nói:

- Trung ương cũng có ý định này. Lúc này các đảo ở bên kia, vận mệnh chính trị không ổn định, có nhóm người cá biệt không hiểu chuyện, muốn độc lập. Tăng mạnh lực lượng không quân hải quân cũng là tất yếu. Cha sẽ suy xét, ngoại trừ tăng mạnh lực lượng không quân, hải quân, lục quân và lính đặc chủng tác chiến cũng phải coi trọng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói phải.

Xem ra Lưu Thành Gia cũng thâm nhập từ sớm rồi. Từ mấy tháng trước, khi các vị bô lão xác định Lưu Thành Thắng sẽ đảm nhiệm chức vụ Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, Lưu Thành Gia cũng đã suy nghĩ về chức vụ mới của mình.

Nghiêm túc mà nói, Tư lệnh Quân khu Đông Nam chỉ trực tiếp chỉ huy bộ đội lục quân, không quân Quân khu Đông Nam và hạm đội Đông Hải, còn lại là do Bộ Tư lệnh không quân và Bộ Tư lệnh hải quân trực tiếp chỉ huy, Bộ Tư lệnh Quân khu Đông Nam chủ yếu là phối hợp. Chỉ trong thời gian chiến tranh, Quân khu Đông Nam chuyển thành Chiến khu Đông Nam, Tư lệnh Chiến khu mới có thể chỉ huy toàn diện trong phạm vi chiến khu, bao gồm cả lục quân, hải quân và không quân.

Đứng trên lập trường của Lưu Thành Gia, ông ta coi trọng lục quân và quân đặc chủng cũng rất hợp lý.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cha, con phải nói, Quân ủy cho cha đi Đông Nam là dùng đúng người rồi. Oai vũ của Lưu gia lừng lẫy, chỉ nghe qua cũng khiến mọi người đổ mồ hôi lạnh!

Hiển nhiên là đùa giỡn, Chủ tịch thị xã Lưu đang nịnh bợ cha mình.

Lưu Thành Gia cười ha hả, nhẹ nhàng vuốt tóc, nhưng vẻ mặt rất đắc chí. Lần này, đừng nói dọa được bọn họ nằm sấp, mà dọa cho bọn họ toát mồ hôi lạnh cũng không quá khó. Phải cho bọn họ nếm chút uy phong của lão Lưu này mới được.

Trong khi nói chuyện, Vân Vũ Thường vội vã bước xuống, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, hạ giọng nói:

- Vĩ Hồng, dường như ông nội không qua được, cha em kêu chúng ta lập tức đến…

Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, vội vàng đứng dậy, hỏi gấp:

- Khi nào?

- Mới vừa rồi gọi điện thoại đến.

Lưu Thành Gia vội nói:

- Vậy các con đi ngay đi, cha mẹ sẽ qua ngay.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, lôi tay Vân Vũ Thường, cấp tốc bước ra, khởi động xe Audi, hướng về phía nhà Vân lão gia. Đã nhiều năm nay, Vân lão gia đều sống trạng thái thực vật. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, thật ra ông cụ đã phải đi vào hai năm trước, trong kiếp này, kéo dài thêm được hai năm.

Lần này sợ là không thể qua nổi.

Trên thực tế, lúc họ đến nơi thì ông cụ đã qua đời. Ông đi rất yên tĩnh, vẫn như trước, dường như ngủ say, chỉ tự nhiên ngừng thở.

Vì tình trạng của Vân lão gia trước đây, ông có thể mất bất cứ lúc nào đều nằm trong dự đoán của mọi người. Nhưng vì danh vọng trong Đảng cùng với sự nghiệp vì Đảng vì nước của ông, nguyên lão tạ thế, tất nhiên phải chấn động.

Sau đó Quốc vụ viện, Trung ương Đảng, Quân ủy Trung ương báo tang trên toàn thế giới, ca ngợi đồng chí Vân Hoài Viễn là nhà cách mạng giai cấp vô sản thế hệ trước, là chiến sĩ cộng sản kiên định, là một trong những người lãnh đạo ưu tú của Đảng ta.

Trong lúc lo việc tang ma cho ông cụ, lãnh đạo Đảng và nhà nước như Tùy An Đông, Vương Bỉnh Trung, Thạch Hán Nguyên, Hồng Trực Chính, Lý Trị Quốc đều đến linh đường phúng viếng, kính tặng vòng hoa, thân thiết an ủi gia quyến đồng chí Vân Hoài Viễn.

Bạn bè của Vân lão gia khi sinh thời cũng từ các nơi trong nước đến Bắc Kinh, tham dự lễ truy điệu. Thậm chí, ngay cả Lưu lão gia cũng tự mình tham dự lễ truy điệu, đưa người đồng chí, người bằng hữu đến đoạn đường cuối cùng. Vì có Lưu lão gia tham dự, nên lễ truy điệu càng thêm trang trọng. Di thể Vân lão gia sau khi hỏa táng được an táng tại nghĩa trang cách mạng có tiếng nhất Bắc Kinh.

Vân lão gia tạ thế vào lúc này cũng không ảnh hưởng lớn đến cục diện chính trị. Nhà họ Vân đã vượt qua ải khó khăn, nhưng vì tình thân, con cháu nhà họ Vân trong lòng rất đau buồn.

Lưu Vĩ Hồng ở Bắc Kinh nhiều ngày cùng Vân Vũ Thường.

Đây cũng là nghĩa vụ phải làm của cháu rể nhà họ Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc