QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1106: Điểm khác biệt của việc bắt cá lớn và bắt tôm tép

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

Sau lễ Quốc Khánh, một hội nghị nhỏ được tổ chức ờ văn phòng phó cục trưởng thường vụ cục Giám sát

Người triệu tập hội nghị tất nhiên là Lưu Vĩ Hồng, người tham dự hội nghị là Trưởng phòng Giám sát 1 Hồ Ngạn Bác, Trưởng phòng Giám sát 2 Long Vũ Hiên, Phó cục trưởng Liễu Tề cùng với Chánh văn phòng Trịnh Hiểu Yến và cán sự văn phòng, thư ký thực tế của Lưu Vĩ Hồng - Trần Khải Hoa

Hai Phó cục trưởng khác và một Phó cục trưởng Hướng Vân cùng với hai phó trưởng phòng khác ở Cục Giám sát, trước kỳ nghỉ quốc khánh, cũng đã đi ra bên ngoài tiến hành điều tra nghiên cứu. Cục Giám sát tổng cộng sáu mươi mấy cán bộ công nhân viên chức, trong đó còn bao gồm bộ phận nhân viên trợ giúp hậu cần, cán bộ nghiệp vụ thật sự, cũng chỉ có khoảng năm mươi người phụ trách đôn đốc vô số doanh nghiệp nhà nước cả nước thay đổi chế độ, lượng công việc to lớn, có thể thấy rõ. Trên cơ bản, cục Giám sát bình thường đều chỉ để lại một Phó cục trưởng trấn thủ, hai vị khác nhất định ở bên ngoài biên điều tra nghiên cứu khảo sát.

Văn phòng Phó cục trưởng thường trực khá nhỏ hẹp, cũng không có khu vực hội nghị chuyên môn, đoàn người ngồi tại khu sô pha khách, trên bàn trà bày một đống thư tố cáo, tất cả đều là thư tín phản ánh vấn đề thành phố Bình Nguyên tỉnh Lũng Tây. Mấy bức thật danh tố cáo, đám người Hồ Ngạn Bác, Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Trần Khải Hoa đang truyền nhau trong tay, Trịnh Hiểu Yến thì dù bận vẫn ung dung tựa vào sô pha

Số thư tín này, cô đều đã xem qua.

- Trù tính rất chu đáo chặt chẽ…

Hồ Ngạn Bác chậm rãi buông thư tố cáo trong tay xuống, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo giọng điệu đùa cợt nói

Long Vũ Hiên lập tức đồng ý gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, thủ pháp cũng rất chuyên nghiệp. Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao vượt chức xâm quyền phòng kiểm sát, không phải là ai cũng biết rằng có đơn vị này.

Vào năm 94, tổng cục Kiểm sát tối cao phản tham ô hối lộ chưa chính thức thành lập, tuy nhiên đã có kiến nghị này, đang tiến hành nghiên cứu thảo luận tính khả thi. Trước đó, việc Kiểm sát tối cao vượt chức xâm quyền phòng kiểm sát cũng có cùng loại chức năng. Nhưng vượt chức xâm quyền phòng kiểm sát thuộc bộ phận tạo thành bình thường của viện kiểm sát, thanh danh không vang dội bằng cục Chống tham nhũng như vậy, quần chúng bình thường thậm chí cán bộ chính phủ, trên cơ bản đều không nghe nói qua có tồn tại một bộ phận như vậy.

Mấy bức thư thật danh tố cáo, trực tiếp gửi cho viện Kiểm sát tối cao vượt chức xâm quyền phòng kiểm sát, có thể thấy được người tố cáo đối với đơn vị tạo thành trong viện kiểm sát, vô cùng quen thuộc, hoặc là nói có một số người chỉ điểm thông hiểu gì đó

- Còn nữa, thời gian và địa điểm gửi thư tín này, cũng có chút thú vị.

Hồ Ngạn Bác cười cười, nói:

- Hình như chính là lúc thành phố Bình Nguyên mở hội nghị báo cáo ở Bắc Kinh. Nếu phân tích như thế, phỏng chừng số thư tín này chính là cán bộ tham gia hội nghị báo cáo gửi ra

Đoàn người liền đồng loạt gật đầu, đồng ý phân tích của Hồ Ngạn Bác

Hoàn cảnh công việc nội bộ của Cục Giám sát, kỳ thật thoáng hơn rất nhiều so với đơn vị các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia cấp Vụ, Cục bình thường, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ bày kiểu cách nhà quan, hội nghị hắn triệu tập, nhất quán đều là nói thoải mái, mọi người có cái gì là có thể nói cái đó, người nói vô tội. Lưu Vĩ Hồng hôm nay triệu tập cuộc hội nghị nhỏ này, không thể nghi ngờ chính là dự tính làm một quyết định cuối cùng về vấn đề tố cáo của thành phố Bình Nguyên. Năm người ngồi đây, cũng có thể nói là cấp dưới được hắn tin cậy nhất

Long Vũ Hiên quay đầu nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Phó cục trưởng, hội nghị báo cáo lần đó, hình như cũng có mời anh tham gia? Bình nguyên bên kia, có người nào đến?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Tôi đại khái xem qua danh sách, Bí thư Thành ủy Trần Kiếm, Quyền Chủ tịch thành phố Hạ Cạnh Cường, còn có vài thành viên chủ yếu của bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, mặt khác, đều là nhân vật số một của cơ quan trực thuộc thành phố và khu huyện phía dưới, ước chừng có sáu bảy mươi người

Hồ Ngạn Bác gật gật đầu, nói:

- Ừ, có thể được chọn tham gia cuộc họp báo cáo này, khẳng định được là tai to mặt lớn của Bình Nguyên bọn họ, người bình thường, cũng không có đãi ngộ này. Cho nên tôi mới nói có chút thú vị, thư tố cáo này, khẳng định có liên quan với đám tai to mặt lớn tham gia cuộc họp báo cáo này. Xem ra Chủ tịch thành phố Hạ ở thành phố Bình Nguyên, vẫn chưa tạo dựng được quyền uy tuyệt đối

Trịnh Hiểu Yến chen vào nói:

- Anh ta mới đi chưa đến nửa năm, lại là nhân vật số hai, muốn tạo dựng quyền uy tuyệt đối, nào có dễ dàng như vậy. Tôi nghe nói, Phó cục trưởng Lưu lúc trước khi ở Hạo Dương làm của Chủ tịch thị xã, cũng tổn hao rất nhiều tinh thần đứng vững địa thế

Đoàn người liền ngơ ngác nhìn nhau, nghe ra, chủ nhiệm Trịnh rất có thiện cảm đối với Chủ tịch thành phố Hạ, vì Chủ tịch thành phố Hạ đỡ lời, đồng thời vẫn không quên trêu chọc Phó cục trưởng Lưu một phen, đúng là ngón tay bẻ ngược, chủ nhiệm Trịnh lá gan đủ lớn

Nhưng chủ nhiệm Trịnh từ trước đến nay chính là đức hạnh như vậy, ai cũng hết cách với cô

Phó cục trưởng Lưu tự nhiên chỉ có thể làm bộ như không có nghe thấy, nói:

- Tất cả mọi người nói xem, chuyện này, làm thế nào

Ánh mắt mọi người, liền tự nhiên mà vậy dừng ở trên mặt Long Vũ Hiên. Dựa theo phân công bên trong cục Giám sát, phòng Giám sát 2 chủ quản giám sát kiểm tra công tác doanh nghiệp nhà nước địa phương thay đổi chế độ, chuyện này, phải nghe ý kiến của anh ta trước

Long Vũ Hiên ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Phó Cục trưởng, thật danh tố cáo, bình thường đều là nên tra xét. Hơn nữa, theo nội dung thư tố cáo, cũng coi như là chứng cớ vô cùng xác thực, trong lời cũng là chứng cứ

Thái độ này, chính là ủng hộ đi thành phố Bình Nguyên điều tra tìm hiểu tình hình

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, ánh mắt chậm rãi nhìn quét một vòng, nói:

- Đồng chí khác thấy thế nào, đều nói ra xem

Hồ Ngạn Bác trầm ngâm một hồi, nói:

- Phó Cục trưởng, có vấn đề, tôi nghĩ không được thấu đáo cho lắm

- Cứ nói

- Số người tố cáo này, đến việc Kiểm sát tối cao vượt chức xâm quyền phòng kiểm sát cũng có thể biết được, lại chưa nghe qua có cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sao? Hơn nữa anh và chủ nhiệm Phương còn đích thân đi tham gia cuộc họp báo cáo của bọn họ, chủ nhiệm Phương hẳn là sẽ giới thiệu thân phận và chức vụ của các anh đúng không?

Hồ Ngạn Bác chậm rãi nói.

Đoàn người trên mặt liền lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Trịnh Hiểu Yến lại sáng long lanh, dường như nhớ ra chỗ quan trọng nào đó. Mọi người đang ngồi, chỉ có cô biết, mấy bức thật danh tố cáo này, kỳ thật là do Lưu Vĩ Đông chuyển giao cho Lưu Vĩ Hồng. Ngay từ đầu không có suy nghĩ sâu như vậy, nghe Hồ Ngạn Bác nhắc tới, Trịnh Hiểu Yến liền cảm thấy trong này hẳn là còn có một gút mắc, là cô trước kia chưa từng suy xét tới

- Ừ, nghi vấn này của Ngạn Bác, tôi cũng có chút nghĩ không ra

Long Vũ Hiên gật đầu phụ họa.

Nếu thư tố cáo quả thật là do cán bộ tham gia cuộc họp báo cáo gửi ra ngoài, theo lý hẳn là trực tiếp gửi cho cục Giám sát, không cần thiết phải “sang tay” của Kiểm sát tối cao đọc chức xâm quyền phòng kiểm sát. Nói như vậy, thật danh tố cáo này, đi đường vòng càng ngắn càng tốt. Mỗi lần tăng một lần “sang tay”, thì liền tăng thêm một sự mạo hiểm, làm không tốt thư tín còn chưa chuyển tới cục Giám sát bên này, thì giữa đường đã “Bốc hơi”

Tình hình như vậy, nhiều không kể xiết.

Nói ra thì, có chút như là lột quần đánh rắm vậy

Lưu Vĩ Hồng khoát tay, nói:

- Vấn đề này, tạm thời không cần xoắn. Mấu chốt là nội dung thư tín, có chân thật đáng tin không

Số thư tín này do Lưu Vĩ Đông tự tay giao cho hắn, hơn nữa rõ ràng nói với hắn, Lưu Thành Thắng cũng đã xem qua. Lưu Vĩ Hồng cũng là trong lòng có nghi ngờ, cảm thấy trong này đây có lẽ còn có nguyên nhân khác, nhưng cũng không tiện ở đây nói ra trước mặt mọi người

Hồ Ngạn Bác khẽ cười một tiếng, không hé răng. Anh ta cũng cảm thấy trong này có bài văn, thậm chí có thể là có người cố ý lâm vào. Chỉ có điều với đầu óc của Lưu Vĩ Hồng, hắn không có khả năng không thể nghĩ tới. Nếu Lưu Vĩ Hồng không muốn tiếp tục thảo luận, Hồ Ngạn Bác tự nhiên cũng sẽ không nói thêm gì.

Hạ Cạnh Cường cũng không phải là Chủ tịch thành phố cấp 3 bình thường, y là người nối nghiệp đời thứ ba được Hạ gia coi trọng nhất, trong toàn bộ con cháu quý tộc nhà quyền quý Bắc Kinh, luôn được tôn vinh là một trong nhựng người kiệt xuất nhất. Hiện tại, lại có người đem Hạ Cạnh Cường xem như “một món ăn”, trịnh trọng mà bê tới trên bàn của Lưu Vĩ Hồng một con cháu quý tộc rất kiệt xuất khác, cung thỉnh Phó cục trưởng Lưu "Nhấm nháp". Muốn nói trong đó không có bất cứ mưu mẹo gì, Hồ Ngạn Bác khẳng định không tin. Hồ Ngạn Bác thậm chí từ giữa còn ngửi được mùi âm mưu nào đó

Liễu Tề nói:

- Nếu muốn biết nội dung thư tín có chân thật đáng tin hay không, biện pháp duy nhất, chỉ có thực địa điều tra khảo sát

Liễu Tề nói rất cẩn thận, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lưu Vĩ Hồng. Sự kiện này, thân phận của "Đương sự" hai bên, cực kỳ mẫn cảm. Cháu của Trưởng ban Tổ chức Trung ương đương nhiệm, con trai của tư lệnh viên quân khu Đông Nam, muốn điều tra con trai của Hạ Thái Bình mới nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy Hoàng Hải, cũng không phải đơn giản như vậy. Liễu Tề cũng có thể đoán được trong đó chất chứa nguy hiểm cực lớn. Tuy nhiên bỏ qua một bên những lời đồn thổi, “Thật danh tố cáo phải tra xét” chính là quy tắc của cục Giám sát định ra, không thể bởi vì đối tượng bị điều tra là Hạ Cạnh Cường mà thay đổi khác đi

- Vũ hiên, ý kiến của anh cũng là như thế sao?

Long Vũ Hiên gật gật đầu, rất trầm trọng nói:

- Ừ, tôi cảm thấy thật danh tố cáo cần phải tra

- Tốt lắm, tôi tôn trọng ý kiến của hai trưởng phòng các anh. Như vậy đi, Vũ Hiên, anh mang theo vài người, đi Bình Nguyên một chuyến, tìm hiểu cụ thể nội dung được đề cập trong thư tố cáo. Muốn dẫn ai đi, do anh quyết định, đến lúc đó để Hiểu Yến thông báo thành phố Bình Nguyên bên kia làm tốt công tác tiếp đãi

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vung tay lên, hạ quyết tâm.

- Vâng!

Long Vũ Hiên thẳng người, cao giọng đáp.

Hồ Ngạn Bác há miệng, rốt cục vẫn không nói gì.

Sau khi tan họp, Lưu Vĩ Hồng chậm rãi trở về sau bàn làm việc, chuẩn bị xử lý một đống công văn, máy điện thoại liền vang lên. Lưu Vĩ Hồng cầm lấy điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm của Hồ Ngạn Bác.

- Nhị ca, trong này hình như có chút vấn đề

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi:

- Anh cảm thấy có vấn đề gì?

Hồ Ngạn Bác trầm ngâm nói:

- Theo cảm giác, giống như có người có ý 'Dẫn đường' chúng ta.

Trước đó không lâu, Lưu Vĩ Hồng để anh ta đi tra tổng công ty sắt thép Phương Bắc và Toàn Thanh Hoa, hiện tại lại có người thật danh tố cáo Hạ Cạnh Cường, đều là nhân vật độc rất có lai lịch, Hồ Ngạn Bác quả thật có lý do hoài nghi là có người cố ý "Dẫn đường”

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Ngạn Bác, mặc kệ có có người dẫn đường hay không, chúng ta cũng chỉ cần suy xét vấn đề của chính chúng ta. Bọn họ vẫn có thể dẫn đường, nhưng tra ai không tra ai, quyền chủ động dù sao nẳm trong tay chúng ta. Còn nữa, chẳng lẽ anh không biết là, bắt cá lớn so với bắt tôm tép càng có giá trị sao?

Hồ Ngạn Bác cười ha hả, nói:

- Cũng phải, bắt cá lớn tuy rằng đắc tội với người nhiều, nhưng ưu đãi cũng không nhỏ. Nếu cứ mãi bắt tôm tép, thì chỉ có đắc tội với người, ưu đãi một chút cũng không có

Lưu Vĩ Hồng miệng tự hiện lên một vẻ tươi cười.

Hồ Ngạn Bác ngộ tính chính trị, quả nhiên không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc