QUAN GIA

Chương 653: Trong an toàn vẫn có rủi ro truyện copy từ

Chủ tịch thị xã Lưu muốn đến khảo sát, mỏ than Hồng Kỳ tất nhiên đã được thông báo trước. Hướng Vân đã truyền đạt chỉ thị của Chủ tịch Lưu qua điện thoại, đây chỉ là lần nghiên cứu khảo sát bình thường, không cần nghi thức chào đón rườm rà, nhưng các đồng chí trong khu mỏ vẫn không dám sơ sài. Dù không làm nghi thức nghênh đón lớn, nhưng tiệc mừng nhỏ vẫn phải làm. Chủ tịch thị xã đến khu mỏ, không thể không có chút động tĩnh gì, vậy cũng quá thất lễ.

Giám đốc khu mỏ Dương Kiến Trung dẫn một ít cán bộ trong cơ quan đến đường cái dưới chân núi thành một nhóm hoan nghênh Chủ tịch thị xã Lưu và phó Chủ tịch thị xã Vương.

Tám chín giờ sáng nắng đã gay gắt, đứng ở ven đường chưa được vài phút đã bị mặt trời chói chang nướng đến mồ hôi chảy đầm đìa, cùng với hỗn hợp bụi than và bụi đất thành một lớp nhờn dính trên mặt rất khó chịu.

Cũng may đoàn xe đã nhanh chóng chạy tới, không để các đồng chí trong mỏ than đợi lâu.

Đoàn xe chậm rãi dừng lại trước đoàn người đứng đón. Dương Kiến Trung bước lên, định mở cửa xe cho Chủ tịch Lưu, Lưu Vĩ Hồng đã mở kính xe, ôn tồn nói:- Giám đốc mỏ Dương, trời nóng quá nên không xuống xe đâu, mời các đồng chí cùng đến cơ quan mỏ.

Dương Kiến Trung hơi sửng sốt, lập tức liên tục gật đầu đồng ý, cùng các đồng chí trong cơ quan lên xe, chạy phía sau xe Chủ tịch Lưu, quanh co lên núi.

Khu làm việc của mỏ than Hồng Kỳ xây dựng trên sườn núi. San phẳng một góc sườn núi xây dựng cơ quan làm việc và ký túc xá công nhân viên chức, xây theo phong cách thập niên bảy mươi, tám mươi, chỉ có trụ sở làm việc của khu quặng là được sửa chữa, xây dựng lại theo kiểu giữa thập niên tám mươi, so với nhà trệt thấp bé bốn phía có vẻ hơi xa hoa, tuy nhiên cũng bụi bặm, cũ kỹ.

Xe ngừng trên một cái sân lớn, Lưu Vĩ Hồng bị đám người Dương Kiến Trung vây quanh, đi vào trụ sở làm việc.

Mỏ than Hồng Kỳ thuộc địa hạt thị xã Hạo Dương, nhưng thuộc cấp phó huyện. Dương Kiến Trung chính thức là cán bộ cấp Cục phó. Vào những năm sáu mươi, nền công nghiệp quốc gia còn chưa phát triển, các ngành công nghiệp và xây dựng xí nghiệp khai thác mỏ rất được xem trọng, cấp bậc hành chính cũng xứng đáng. Lúc đầu, mỏ than Hồng Kỳ thuộc địa hạt khu Thanh Phong, sau nhiều lần thay đổi, cuối cùng trở thành mỏ than của thị xã Hạo Dương.

Khi Công Ty Quản Lý Năng Lượng thị xã Hạo Dương mới được thành lập, đã từng có người đề nghị, Dương Kiến Trung phải được bổ nhiệm làm phó Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng. Người ta đường đường là cán bộ cấp phó, nước ta rất chú ý đến đãi ngộ chính trị ngang hàng.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng không đồng ý.

Mong muốn ban đầu của hắn khi thành lập công ty quản lý năng lượng này không phải để gia tăng số quan chức, gia tăng mấy mươi người làm công ăn lương. Bổ nhiệm mỗi một phó giám đốc mới đều là người mới, không muốn sắp xếp một bộ tụ tập ăn không ngồi rồi.

Hắn còn chưa hiểu hết Dương Kiến Trung, không nhất thiết phải bổ nhiệm một phó Tổng giám đốc hoàn toàn trên danh nghĩa. Cho dù bổ nhiệm, Dương Kiến Trung vẫn phải làm ở mỏ than Hồng Kỳ. Hơn nữa, Dương Kiến Trung đã là cán bộ cấp phó huyện đoàn, còn phó Tổng giám đốc công ty mới là cấp trưởng phòng. Dương Kiến Trung hẳn cũng không để ý đến chức suông như vậy chứ?

Nhưng Dương Kiến Trung lại có suy nghĩ khác.

Anh ta cũng còn khá trẻ, mới bước vào tuổi bốn mươi. Nếu có thể nhận chức phó Tổng giám đốc ở công ty quản lý năng lượng, không chỉ đơn giản là danh dự. Nhìn dàn lãnh đạo hiện tại của công ty quản lý năng lượng đi. Lưu Vĩ Hồng tự mình kiêm nhiệm chức Tổng giám đốc, Vương Thụ Quốc kiêm nhiệm Thường vụ Phó tổng Bí thư Đảng ủy. Hai vị này đều là những người quan trọng trong chính quyền. Hiển nhiên, Lưu Vĩ Hồng sẽ kiêm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc trong thời gian không lâu, chỉ cần công ty quản lý năng lượng đi vào quỹ đạo thì hắn sẽ từ chức. Chủ tịch thị xã có rất nhiều việc bận rộn, không thể quanh năm suốt tháng đầu tắt mặt tối với cái mỏ than trên này. Nếu Lưu Vĩ Hồng không kiêm nhiệm chức Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng nữa thì sẽ là ai? Người có khả năng nhất là Vương Thụ Quốc. Dù sao Vương Thụ Quốc cũng chỉ là phó chủ tịch thị xã về quản lý nguồn năng lượng khoáng sản thôi. Vương Thụ Quốc làm Tổng giám đốc, chức phó tổng thường vụ nên do Dương Kiến Trung nhận lấy. Cũng vì lý do như thế, Vương Thụ Quốc không có khả năng giữ chức Tổng giám đốc lâu dài, như vậy cuối cùng có khả năng là Dương Kiến Trung chưởng quản Công ty quản lý năng lượng.

Cùng là cấp Cục phó, Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng và giám đốc mỏ than Hồng Kỳ, nói về thực quyền hay mức độ lãnh đạo coi trọng đều rất khác nhau, quả thật là một trời một vực.

Nếu có thể thật sự trở thành Tổng giám đốc công ty quản lý năng lượng, còn có nghĩa là anh ta thật sự trở thành thân tín của Lưu Vĩ Hồng.

Muốn đạt được mục đích này, Dương Kiến Trung suy nghĩ nhiều cách, ý đồ muốn dựa dẫm Lưu Vĩ Hồng. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vừa mới đến nhận chức chưa lâu, chưa khuếch trương mạng lưới quan hệ, không thể nào gặp được Lưu Vĩ Hồng, nên vẫn chưa toại nguyện. Nhưng nghe nói Chủ tịch thị xã Lưu yêu cầu làm việc cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần là cán bộ làm tốt công tác đều được Chủ tịch thị xã Lưu xem trọng.

Cho nên Dương Kiến Trung vô cùng coi trọng việc Lưu Vĩ Hồng đến khảo sát mỏ than Hồng Kỳ lần này. Đây chính là cơ hội tiếp xúc gần gũi với Chủ tịch thị xã Lưu, tiếp thị bản thân với hắn.

Mọi người sau đó ngồi xuống phòng họp của khu mỏ.

Phòng họp của khu mỏ than Hồng Kỳ sắp xếp theo kiểu cũ, lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch, cán bộ ngồi phía dưới đài nhìn lên.

Theo thông lệ, Dương Kiến Trung sẽ báo cáo với lãnh đạo tình hình của mỏ than Hồng Kỳ trước. Lưu Vĩ Hồng không phải đến mỏ than Hồng Kỳ lần đầu. Ban đầu, khi quyết định thành lập công ty quản lý năng lượng, Lưu Vĩ Hồng đã khảo sát các mỏ than quốc doanh lớn nhất nước, tình hình cơ bản của mỏ than Hồng Kỳ hắn đã sớm quen thuộc. Vì thế, lần này Dương Kiến Trung chủ yếu báo cáo tình hình mỏ than Hồng Kỳ dựa theo yêu cầu của công ty quản lý năng lượng, tiến hành điều chỉnh tiến độ công tác, tình hình sau khi vận hành thử các máy móc thiết bị mới.

Thấy Dương Kiến Trung đã chuẩn bị tỉ mỉ, không cần nhìn văn bản đã ngồi nói rất đĩnh đạc, rất nhiều số liệu đều thuộc làu, có vẻ vô cùng hiểu rõ, vì Dương Kiến Trung đã đặc biệt nghiên cứu Chủ tịch thị xã Lưu, biết Lưu Vĩ Hồng trong nhiều trường hợp nói chuyện chính thức đều là ngẫu hứng, không thích báo cáo máy móc.

Nhưng Dương Kiến Trung hiển nhiên không đủ bản lĩnh như Chủ tịch thị xã Lưu, cũng không cầm giấy tờ, nhưng lúc nói chuyện, hương vị “máy móc” kia vẫn lộ ra. Có thể thấy được là anh ta đã học thuộc lòng báo cáo để diễn xuất một phen.

Thật sự muốn làm như Lưu Vĩ Hồng để chứng minh rằng anh ta toàn tâm toàn ý cho công việc, chân chính xem công việc là điều quan trọng nhất, mới có thể đem những điều đó ghi khắc trong đầu không quên, chỉ đơn thuần dựa vào biểu hiện là không được.

Cũng may Lưu Vĩ Hồng không quá để ý điểm này. Muốn từng cán bộ đều phải giống hắn tận tâm công tác là điều không thể. Đương nhiên, nếu gặp được cán bộ như vậy, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối coi trọng, sẵn lòng đề bạt, trọng dụng.

Nội dung báo cáo của Dương Kiến Trung không có gì mới mẻ. Giai đoạn hiện nay, tư tưởng đại bộ phận cán bộ còn dừng ở thời đại kinh tế có kế hoạch, thiếu hiểu biết với thị trường. Cho dù có chỉnh đốn nội bộ, nhưng dường như vẫn chưa thật sự hạ quyết tâm.

Dựa theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, các mỏ than nhà nước và mỏ than tập thể nếu thật sự muốn kinh doanh, ngoại trừ đổi mới thiết bị lấy quặng, tinh giản nhân viên và cơ quan, mọi nguồn tài nguyên nhân lực, vật lực đều dồn sức làm việc cũng là trình tự không thể thiếu.

Một ngàn công nhân viên chức, là bốn trăm người xuống giếng hay bảy trăm người xuống giếng, hiệu quả và lợi ích hoàn toàn khác biệt.

Lúc nghe báo cáo, Lưu Vĩ Hồng vốn không thể lên tiếng, lại càng không thể đặt câu hỏi, đây không phải là chỉ đạo của cấp trên. Một ít nghi vấn, thậm chí là phê bình, thường sẽ được đề xuất âm thầm. Lúc Lưu Vĩ Hồng phát biểu, theo thường lệ sẽ tỏ vẻ tán thành các hoạt động của mỏ than Hồng Kỳ gần đây.

Gần giữa trưa, cuộc họp báo cáo mới chấm dứt.

Lưu Vĩ Hồng ăn cơm trưa cùng những người trong khu mỏ. Đừng nhìn thấy mỏ than Hồng Kỳ làm ăn thua lỗ, không phải thị trấn trung tâm gì, nhưng bữa trưa trong khu mỏ lại khá phong phú, thậm chí còn có hải sản, không biết Dương Kiến Trung lấy từ đâu ra. Anh ta chuẩn bị tiếp đãi thật tốn không ít công sức.

Dùng xong cơm trưa, Lưu Vĩ Hồng cũng không nghỉ ngơi, lập tức yêu cầu đến khảo sát hiện trường thiết bị máy móc Liên Xô đang vận hành thử. Ô tô rời khỏi đại viện khu mỏ, dọc theo đường đi, Lưu Vĩ Hồng nhìn dãy nhà trệt ven đường, thấy các công nhân tụm năm tụm ba đánh bài giải trí, không khỏi nhói lòng, nói với Vương Thụ Quốc:- Đồng chí Thụ Quốc, mấy công nhân đó cũng khá nhàn nhã.

Vương Thụ Quốc đã quản lý công tác khoáng sản trong thời gian dài, tất nhiên phải hiểu rõ tình hình mỏ hơn Lưu Vĩ Hồng, nghe vậy cười nói:- Đúng vậy, đời sống giải trí ở khu mỏ khá đơn điệu, lúc các thợ mỏ xuống ca chỉ thích đánh bài hay nói chuyện cả buổi.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhíu lại, trầm ngâm nói:- Anh không cảm thấy thợ mỏ đánh bài nhiều quá sao?

Vương Thụ Quốc vội đáp:- Bình thường trên mỏ thay phiên làm việc ba ca.

Lưu Vĩ Hồng khẽ lắc đầu nói:- Tôi có nghe nói, hiện nay có rất nhiều thợ mỏ, nhất là những thợ mỏ dư dả tiền bạc, đều không chịu xuống giếng, cho dù là đến phiên trực của mình cũng là bỏ tiền cho người khác xuống thay, còn mình thì ở trên mặt đất đánh bài giải trí. Tình hình này, nếu là cá biệt thì cũng tạm, nếu là hiện tượng thông thường thì nhất định phải coi trọng. Nhất là Tổ trưởng ca trực càng không thể làm thế. Tình hình trong giếng là vô cùng nguy hiểm, thợ mỏ kinh nghiệm dồi dào và thợ mới có khác biệt rất lớn. Hơn nữa, mỏ than Hồng Kỳ đã khai thác trong thời gian dài, một ít hầm lò có chiều sâu vài cây số, tình huống lại càng phức tạp… Đồng chí Thụ Quốc, vấn đề này không thể bỏ qua. An toàn sản xuất vô cùng quan trọng, chút nữa tôi sẽ nói chuyện với Dương Kiến Trung về vấn đề nàêu cầu anh ta phải coi trọng. Mặt khác, tôi sẽ đề nghị thành phố sắp tới sẽ tổ chức đại kiểm tra an toàn sản xuất trong phạm vi toàn thị xã, loại bỏ các rủi ro. Đồng chí Thụ Quốc, hiệu quả sản xuất và lợi ích rất quan trọng, nhưng an toàn sản xuất trước sau vẫn xếp hàng đầu, đặc biệt là ở mỏ than lại càng phải chú ý.

- Vâng, Chủ tịch thị xã, tôi nhất định lập tức tổ chức cuộc đại kiểm tra này.

Vẻ mặt Vương Thụ Quốc cũng nghiêm nghị hẳn lên, gật đầu đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc