QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 854: “Xuống đường”

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Ngay cả Vân Vũ Thường cũng nói đến khu buôn bán Cửu An này có chút thú vị, tất nhiên đã khẳng định được nơi ấy rất có giá trị. Khu trung tâm của phố buôn bán có một quảng trường nho nhỏ, bố trí cây cối, các tác phẩm điêu khắc và vài thứ khác, nhìn qua khí thế cũng không tệ. Quảng trường buôn bán cũng là nơi dạo mát của người dân Cửu An vào những buổi tối mùa hè. Dù tình hình trị an ở Cửu An rất loạn, nhưng dòng người trên quảng trường vẫn đông đúc. Ở nơi có đông người, tự nhiên mọi người có cảm giác an toàn.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Bà xã, qua bên kia ngồi, nghỉ ngơi một chút nha.

- Dạ được.

Vân Vũ Thường vui vẻ bằng lòng. Do hoàn cảnh đặc biệt của hai người bọn họ, một người kinh doanh ở Giang Khẩu, một người làm chính trị trong nước, khác hẳn tình yêu của các thanh niên nam nữ bình thường, rất hiếm khi được lãng mạn dưới ánh trăng, còn việc nắm tay nhau dạo phố lại càng ít. Lần này, Vân Vũ Thường đã sắp xếp công việc bên Giang Khẩu ổn thỏa, đến Cửu An với Lưu Vĩ Hồng hơn mười ngày.

Chẳng ngờ vừa mới đến trung tâm quảng trường, đã phát hiện cách đó không xa, dường như có một vòng tròn bị người vây kín, đông nghìn nghịt, giữa vòng tròn phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như đã có án mạng xảy ra.

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng tối lại, đang chuẩn bị bước nhanh tới trước, lại nhìn qua Vân Vũ Thường bên cạnh, hơi do dự một chút.

Vân Vũ Thường thản nhiên nói:

- Em với anh đi xem thử.

- Được.

Lưu Vĩ Hồng cực kỳ quyết đoán, lập tức gật đầu trả lời, kéo tay Vân Vũ Thường, cùng nhau đi về phía đám người đang chen chúc. Lý Cường, Hà Mẫn, đi bảo vệ sau trước.

Vương Triệu Tung mới nãy còn không thấy bóng dáng, không biết chui từ đâu ra. Từ phía sau, hai bàn tay đầy vết chai chạm vào dây lưng tự chế sáng lóa. Cái thắt lưng này của gã không nên gọi là thắt lưng, mà phải gọi là dây cương, dường như làm bằng một loại kim loại rất thông dụng, không nhìn kỹ thì không nhận ra được. Thực tế, dây lưng này được làm từ thép tinh khiết, trên mỗi nút dây lưng đều gắn một thanh Phi đao nho nhỏ, dài hơn một tấc.

Phi như phi trong Tiểu lý phi đao, còn đao cũng giống đao của Tiểu lý phi đao.

Toàn bộ dây lưng này được dùng như một thứ binh khí. Đây vốn là tuyệt kỹ sở trường của Vương Triệu Tung. Từ lúc chuyển ngành ra khỏi bộ đội, gã không thể mang súng một cách hợp pháp, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Vương Triệu Tung. Cho dù là chiến đấu từ xa, hay gần, hoặc là vật lộn bên mình thì thắt lưng bằng thép tinh khiết này cũng đã có thể thỏa mãn những gì gã cần.

- Mẹ mày, ày hết hung hăng!

- Đánh chết nó đi…

Vừa mới chen vào được đám đông đã nghe mấy người hung hăng chửi bới, cùng với những tiếng động do đánh nhau.

Hơn trăm người làm thành vòng tròn thật to. Giữa vòng tròn có một người thanh niên trẻ tuổi mặc quần bò, áo phông, lăn lộn trên mặt đất, mình đầy máu tươi, ba tên thanh niên khác cũng khoảng bằng tuổi đang đấm đá y, trong đó còn có một người dùng thắt lưng quật vào người y. Người thanh niên bị đánh, hai tay ôm đầu, nãy giờ đã không còn tiếng động.

Cách đó khoảng ba bốn bước, có bốn năm tên xăm mình, quần thụng đang cấu véo kịch liệt một cô gái trẻ. Cô gái ấy lệ rơi đầy mặt, quần áo xốc xếch, van nài họ đừng đánh nữa. Dù vẻ mặt đầy kinh hoàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô có diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thon thả, là một thai phụ xinh đẹp.

- Khốn kiếp, tao muốn vợ mày, sao, mày không phục hả? Giờ cha mày ày thấy. Kéo thằng khốn đó đến đây, cho nó thấy rõ, tao làm vợ nó thế nào…

Tên thanh niên đang quật thắt lưng, chỉ tầm khoảng hai mươi tuổi, để tóc dài, cũng xăm trên ngực, mặc quần thụng, vẻ mặc hung hãn, la hét không ngừng, rõ ràng là lãnh đạo đám lưu manh này. Đám lưu manh này đều có thắt lưng ngang hông, dường như là vỏ đao, rõ ràng tất cả đều có võ trang. Vỏ đao rất dài, khoảng trên dưới một mét, trong đó có hai thắt lưng còn vẹo qua một bên, thoạt nhìn dường như là súng, hẳn là súng kíp tự chế.

Hơn hai trăm người xúm lại xem, cách đám lưu manh đó khoảng năm mét, làm thành một vòng tròn. Một ít người lộ ra vẻ bất nhẫn, cũng có một vài người lộ ra vẻ căm giận, nhưng lại có nhiều người lộ ra vẻ hưng phấn. Hiển nhiên cảnh tượng này đã đã tạo được một bộ phim hay.

Có máu tanh bạo lực, tiếp đó còn có mùi tình dục, không phải phim thì còn là gì?

Đây cũng xem như là một điểm đặc sắc ở Cửu An. Nếu là một thành phố khác, nếu xảy ra trò lưu manh lớn như vậy, ắt hẳn mọi người đã tránh ra xa, hay ít nhất cũng phải giữ khoảng cách hai ba mươi mét để khi có chuyện không hay thì có thể bỏ chạy, tránh được tai bay vạ gió.

Nhưng Cửu An thì khác. Đối với quần chúng Cửu An, cảnh tượng như vậy quen thuộc như cơm bữa. Theo hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, mấy năm trước, lúc Cửu An vừa bắt đầu loạn thì cũng là lúc “quần hùng khởi tranh”. Mỗi một con phố đếu có một đám lưu manh. Mấy đám lưu manh đó vì tranh đoạt địa bàn mà thường xuyên sống mái với nhau.

Đó thật sự là tranh giành sống chết, không phải nói đùa.

Nói theo thuật ngữ giang hồ của đám lưu manh đó, loại sống chết với nhau giữa các băng đảng lưu manh đó được gọi là “xuống đường”!

“Xuống đường” chính là trước khi hai băng lưu manh hẹn nhau trên một con đường nào đó để “quyết đấu” thì tiến hành thông báo cho cư dân trên con đường này biết, vào lúc quan trọng, tất cả mọi người nên biết điều mà ở yên trong nhà. Lúc “xuống đường”, bất cứ kẻ nào bước tới con đường ấy đều có thể bị chém giết.

Chém chết không bàn cãi!

Đó là trường hợp lớn thật sự, có thể rất hoành tráng.

Ngày “xuống đường”, hai băng lưu manh đều tự tiến vào con đường ấy theo lối riêng, số lượng khoảng hai ba mươi đến bảy tám mươi người không chừng. Cùng với việc “xuống đường” còn có “trận địa”. Đầu tiên là bốn thanh “quản sát”. “Quản sát” chính là một thứ vũ khí cán dài tự tạo, hình dạng giống như cây giáo, công nghệ chế tác cũng không phức tạp, chỉ là một ống tuýp rỗng, ngay phía trước ruột ống tuýp hàn vào một lưỡi dao bén nhọn, có khi là dao găm, có khi là dao cạo ba chấu. “Quản sát” dài ngắn không đồng đều, ngắn thì khoảng trên dưới một mét rưỡi, còn dài thì có thể hơn ba mét.

Kẻ cầm “quản sát” trong tay xung phong đầu tiên thường là thành viên dũng mãnh nhất, cường tráng nhất và không sợ chết trong băng lưu manh, đương nhiên, cũng không loại trừ kẻ có ý nghĩ đơn giản, rất dễ dàng bị người khác lừa dối.

Sau “quản sát” là “đội súng kíp”, cầm trong tay súng kíp tự chế, dài ngắn khác nhau, số lượng cũng không giống nhau, chỉ những băng đảng lưu manh có “lão Đại” có thực lực kinh tế mới có được. Sau đội súng kíp là đội khảm đao, vũ khí là dao mổ heo, dao bầu…

Một khi quyết định “xuống đường” đã chứng tỏ hai băng đảng lưu manh đã bị xung đột lợi ích đến nỗi không thể hòa giải, nhất định phải giải quyết bằng cách quyết đấu đến cùng. Hai băng lưu manh gặp nhau giữa đường, sau đó, lão Đại ra lệnh một tiếng, đám lưu manh liền hò hét xung phong, chém giết hàng đoàn.

Lúc này, tất cả căn nhà tầng trệt ở khu chém giết đều đóng chặt cửa. Nhiều người nhát gan còn mang dụng cụ trong nhà lèn chặt cửa, phòng ngừa chuyện chẳng lành, sau đó trốn kỹ trong nhà, nghe tiếng hò hét kêu la thảm thiết ngoài đường, già trẻ một nhà cùng ôm nhau run rẩy. Còn những người bạo gan thì nhô đầu từ lầu hai lầu ba, phấn chấn, cao hứng xem cảnh rầm rộ hiếm có này.

Quá trình “xuống đường” cực kỳ ghê gớm, thường thời gian quyết đấu cũng không quá dài. Dưới trận hỗn chiến này, trên dưới trăm người của cả hai băng lưu manh, gần như thương vong gần hết. Đương nhiên, người thật sự bị giết chết vẫn ít hơn, nhưng cơ bản là người nào cũng bị thương. Thông thường thì sẽ có một băng lưu manh bỏ chạy trước, bị bên còn lại đuổi giết. Đánh giết đến một con đường khác thì lập tức thu binh. Trận quyết đấu này được xem như là thắng lợi. Bên bị thua, nếu sau này gặp bên chiến thắng thì sẽ hoàn toàn bị đối phương đuổi đi, hoặc có thể bị thu nạp thành một hệ thống.

Thông thường, khi cảnh sát nghe tin chạy đến thì chỉ còn mặt đất nhàu nát đầy vết máu, hung khí cũng bị đám lưu manh mang đi, cũng không bắt đối phương “bồi thường” tiền thuốc men hay phí tổn mai táng, tất cả đều tự gánh vác, tất cả tiêu hóa.

Sau nhiều năm chém giết không ngừng, thôn tính lẫn nhau, thành phố Cửu An dần dần hình thành những băng đảng lưu manh khá cố định, có lớn có nhỏ. Nhưng những đám lưu manh nhỏ cũng không đến mức bị thâu tóm vì cũng được các băng lớn hơn che chở. Như băng của Thiệu Minh Chính kia chỉ khoảng hai mươi người, chỉ trang bị súng kíp và vũ khí lạnh, thực lực không mạnh, nhưng được Thẩm Vân Thiên và Bành An An che chở, các băng khác cũng không gây rắc rối cho chúng, xem như được sống yên ổn.

Trong đám lưu manh, khi phạm vi thế lực cơ bản đã được phân chia xong, tình trạng xuống đường cũng dần giảm bớt. Hơn nữa, theo sự phát triển của thời đại, vũ khí trang bị của vài băng lưu manh cũng được đổi mới, vài băng đảng thậm chí còn đi theo một con đường ngầm để làm nhái vũ khí quân dụng, ví dụ như “xưởng công binh ngầm” ở tỉnh Nam Quế và tỉnh Quỳnh Hải, làm nhái được súng lục quân dụng K54, khuyết điểm lớn nhất là tính năng không ổn định, thường xuyên kẹt đạn. Loại súng nhái K54 này, thậm chí được đổ vào Hong Kong, trở thành “đòn sát thủ” của xã hội đen Hong Kong, vì loại này có thể đục thủng được áo chống đạn của cảnh sát Hong Kong, khiến cảnh sát Hong Kong nghe nói đến đã giật mình. Vì loại súng này thường xuyên kẹt đạn, sau khi bắn phát thứ nhất thì không có cách bắn viên thứ hai, khiến đám tội phạm vô cùng đau đầu, khiến nó bị gọi là vũ khí đau đầu của cả cảnh sát và phần tử xã hội đen Hong Kong.

Vũ khí nhái xuất hiện khiến việc “xuống đường” không còn ý nghĩa, vì vậy, gần hai năm, dần dần không còn tình trạng “xuống đường” nữa. Nhưng mấy năm trước thỉnh thoảng có tình trạng “xuống đường”, gây ra nhiều người chết và tàn phế, khiến tình hình trị an Cửu An cũng sụp đổ cùng cực.

Khi Lưu Vĩ Hồng vừa hiểu được tình hình như thế đã cực kỳ khiếp sợ.

Đây đúng là tình trạng chiến tranh!

Bình luận

Truyện đang đọc