QUAN GIA

Báo cáo của Vương Hóa Văn cũng rất quy củ, mọi người cũng im lặng lắng nghe. Dù sao Hội nghị khen thưởng như vậy cũng có quy trình tiêu chuẩn.

Hội nghị trù bị thì không cần phải lo lắng. Điều duy nhất khác với năm ngoái là báo cáo của Vương Hóa Văn hôm nay dường như nhanh hơn. Lúc Vương Hóa Văn bắt đầu báo cáo, Từ Văn Hạo đốt một điếu thuốc, còn chưa hút xong, Vương Hóa Văn đã nói xong rồi.

Báo cáo kết thúc!

Từ Văn Hạo trố mắt, hoài nghi nhìn Vương Hóa Văn, dường như có thiếu cái gì đó!

Đúng rồi, thiếu danh sách khen thưởng.

-Chủ nhiệm Vương?

Từ Văn Hạo hồ nghi hỏi một câu.

Vương Hóa Văn mỉm cười bất đắc dĩ nhìn y. Không phải gã không công bố danh sách khen thường, mà do sau khi danh sách đó được gửi lên trên, cho đến nay vẫn chưa trở lại tay gã. Vương Hóa Văn cũng không biết những đơn vị và cá nhân nào được khen thưởng.

-Chủ nhiệm Vương, đây là danh sách khen thưởng bước đầu mà hội nghị đã thống nhất, ông báo cho mọi người cùng nghe.

Trong lúc mọi người đang rất hồ nghi, Mộ Tân Dân mở sổ ghi chép của mình ra, lấy vài tờ giấy đưa cho Vương Hóa Văn. Bạn đang đọc chuyện tại

Vẻ mặt mơ hồ của mọi người lại trở nên căng thẳng.

Có chuyện rồi.

Trước đây những buổi thảo luận như thế này, danh sách đã được xác định từ sớm, cái gọi là thảo luận, chẳng qua chỉ xác nhận thêm một lần nữa, thử xem liệu có sót mất ai không, hoặc là những Bí thư sẽ đề nghị thêm một vài đơn vị hay cá nhân cần khen thưởng. Thông thường bất kỳ Bí thư nào đề xuất đơn vị hoặc cá nhân để khen thưởng, cơ bản đều được đồng ý. Dù sao cũng chỉ là việc một bằng khen một cờ thi đua mà thôi, không nhất thiết phải khiến các cán bộ không thoải mái.

Nhưng lần này, đã họp rồi, Mộ Tân Dân mới lấy danh sách ra, chứng tỏ đã có vấn đề rồi.

Vương Hóa Văn đưa hai tay nhận lấy, lên giọng, nghiêm chỉnh đọc những danh sách trên những trang giấy đó. Danh sách này vốn dĩ do Văn phòng Huyện ủy phác thảo, trước đó cũng cần trưng cầu ý kiến của các lãnh đạo trong Huyện, sau khi tổng hợp lại mới trình cho Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa và Bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân quyết định. Nhưng danh sách mà Mộ Tân Dân đưa cho Vương Hóa Văn đã được sửa chữa rồi. Gạch đi một vài đơn vị và cá nhân, phía sau lại thêm vào tên những đơn vị và cá nhân mới. Và số lượng sửa đổi này không phải nhỏ.

Vương Hóa Văn phải dùng đến mười phút mới đọc xong danh sách này.

Nghe ra thì không có gì thay đổi, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy không đúng.

Gương mặt nghiêm túc của Mộ Tân Dân lộ ra một nụ cười cứng nhắc, nói:

-Mọi người nếu có ý kiến gì với danh sách này thì cứ nói.

Mộ Tân Dân vừa dứt lời, Đặng Trọng Hòa liền bắt đầu, thản nhiên nói:

-Bí thư Mộ, có phải danh sách này bị sót rồi không, sao không giống với danh sách trong tay tôi.

Mộ Tân Dân liếc mắt nhìn gã, cũng thản nhiên nói:

-Tôi đã sửa một chút.

Đặng Trọng Hòa gật gật đầu, nói:

-Hóa ra là như vậy, tại sao trong cả danh sách khen thưởng, lại không thấy khu Giáp Sơn đâu? Như vậy có vẻ không ổn?

Mọi người cũng bắt đầu phát giác ra, trong danh sách mà Mộ Tân Dân đã sửa, hoàn toàn không có tên của khu Giáp Sơn, không hề có một đơn vị hay cá nhân tiên tiến nào, đây là điều chưa từng có. Từ trước đến này chưa từng có hội nghị khen thưởng của Huyện nào lại "bỏ sót" mất toàn bộ một Khu, sáu xã, một thị trấn. Như vậy là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã phủ định toàn bộ khu Giáp Sơn.

Các anh làm suốt một năm, ngay cả một cá nhân tiên tiến cũng không có thì chẳng phải vô công rồi sao?

Hiển nhiên là do Mộ Tân Dân loại ra. Lúc Vương Hóa Văn chỉnh lý danh sách này, không thể loại khu Giáp Sơn ra ngoài được.

Mộ Tân Dân lãnh đạm nói:

- Tôi cho rằng không có gì không ổn. Công tác ở khu Giáp Sơn quả thật có vấn đề. Tư tưởng của toàn bộ những lãnh đạo cũng không đúng, thành công vĩ đại, chẳng qua cũng chỉ thích làm ra vẻ, hoàn toàn không quan tâm đến khó khăn của quần chúng nhân dân. Cách làm như vậy, Huyện không khuyến khích.

Sự kinh ngạc lướt qua trên mặt các vị Phó bí thư và Vương Hóa Văn, tất cả mọi người đều giả vờ câm điếc, ngay cả một người rất ít phát biểu ý kiến như Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tôn Văn Các, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tại sao, lại quay về mấy năm trước rồi sao? Muốn chia phe để tranh đấu?

Đặng Trọng Hòa đương nhiên không hài lòng nói:

-Bí thư Mộ, tôi thấy như vậy không ổn. Công tác ở khu Giáp Sơn cũng có nhiều thành tích. Bọn họ đã tự lực cánh sinh xây dựng được hai nhà máy, còn thu hút được năm trăm ngàn đô la đầu tư từ bên ngoài, công việc trồng bông và chăn nuôi heo hơi lấy thịt và trâu bò lấy thịt cũng đạt được hiệu quả tốt. Một năm nay, sự thay đổi của khu Giáp Sơn không phải nhỏ, tinh thần của các cán bộ cũng có chuyển biến rất lớn, thành tích cũng không phải nhỏ. Đương nhiên, người thì không thể toàn diện, công tác ở khu Giáp Sơn cũng có nhiều điểm làm còn chưa tốt, nhưng dù sao thành tích cũng là quan trọng nhất. Bây giờ khen thưởng trong toàn Huyện lại loại hẳn khu Giáp Sơn ra ngoài, chẳng lẽ không có ai đáng để khen thưởng sao? Nếu thật sự là như vậy thì Ủy ban nhân dân Huyện chúng ta có phải cũng có trách nhiệm? Khu Giáp Sơn chẳng qua cũng do huyện Lâm Khánh lãnh đạo mà thôi.

Bây giờ mọi người xem như cũng đã hiểu, vì sao Mộ Tân Dân lại triệu tập hội nghị lâm thời này, thì ra đã xảy ra mâu thuẫn với Đặng Trọng Hòa. Thông thường một hội nghị khen thưởng như vậy, Bí thư và Chủ tịch Huyện phải bàn bạc với nhau trước, để có được ý kiến thống nhất. Huống hồ Mộ Tân Dân vừa mới nhậm chức, công việc những năm 1990, gã cơ bản không tham dự, như vậy càng phải lắng nghe ý kiến của Đặng Trọng Hòa nhiều hơn.

Hơn nữa Đặng Trọng Hòa nói cũng rất có lý, lộ ra một điểm mấu chốt là, Mộ Tân Dân làm như vậy, chẳng khác gì đang phủ định những việc mà Ủy ban nhân dân và Huyện ủy huyện Lâm Khánh đã làm suốt một năm qua. Giả sử những điều Mộ Tân Dân nói là đúng, như vậy cả một khu sáu xã một thị trấn đều "đi nhầm phương hướng", Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện đương nhiên phải có trách nhiệm. Tại sao lại không sửa đổi những sai sót đó?

Nghĩ như vậy, Từ Văn Hạo lại càng thêm cảnh giác hơn.

Năm vị Phó Bí thư Huyện ủy Lâm Khánh, Mộ Tân Dân và những người quản lý công nghiệp, giao thông vận tải, nông nghiệp đều nhậm chức chưa lâu, có thể "không chịu trách nhiệm" với những công việc của huyện Lâm Khánh trong năm qua. Còn Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tôn Văn Các đã sắp về hưu rồi, những tranh đấu trong huyện, đối với lão cũng chẳng liên quan gì. Chỉ có Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa và Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Từ Văn Hạo là "người cũ". Nếu thật sự thông qua danh sách mà Mộ Tân Dân đã sửa đổi này thì không chỉ đánh thẳng vào mặt Lưu Vĩ Hồng, mà còn đánh thẳng vào mặt Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo.

Cũng khó trách Đặng Trọng Hòa lại không quan tâm đến sự đoàn kết, kiên quyết phản đối.

Đặng Trọng Hòa cũng được, Từ Văn Hạo cũng được, có phải đang không thích Lưu Vĩ Hồng hay không, thì là một chuyện khác. Cho dù họ có ý kiến với Lưu Vĩ Hồng thì cũng không thể cho phép Mộ Tân Dân làm như vậy, Mộ Tân Dân còn chơi xấu hơn cả Chu Kiến Quốc. Chu Kiến Quốc có Bí thư Địa ủy làm chỗ dựa, cũng phải bỏ ra không ít công sức mới lấy được uy tín ở huyện Lâm Khánh. Mộ Tân Dân còn chưa ngồi được vào ghế nóng, đã muốn nắm hết quyền hành ở huyện Lâm Khánh, nhất ngôn cửu đỉnh, trên danh nghĩa thì đối đầu với Lưu Vĩ Hồng, nhưng kỳ thực cả Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo cũng bị kéo vào, đây là đang "vẽ mặt" đây.

Mộ Tân Dân cũng nghiêm túc nói:

-Chủ tịch Đặng, tôi không có ý phủ định công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Chúng ta đang nói chuyện chính. Tôi cho rằng ý tưởng phát triển của đồng chí Lưu Vĩ Hồng và khu Giáp Sơn có vấn đề, vô tổ chức vô kỷ luật, bọn họ làm vậy là đi theo con đường tư bản chủ nghĩa.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Cừ thật, không những vô tổ chức vô kỷ luật, mà còn đi theo con đường Tư bản chủ nghĩa!

Có lẽ đã mấy chục năm rồi không nghe những câu đại loại như vậy!

Sắc mặt Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo và Vương Hóa Văn đều tối sầm, Tôn Văn Các và Lý Học Trí lại có vẻ kinh ngạc.

Một lúc sau, Đặng Trọng Hòa chậm rãi nói:

-Bí thư Mộ, đây là một phê bình quá nghiêm khắc, tôi nghĩ nên thận trọng thì hơn.

Phải nói, Đặng Trọng Hòa rất chú trọng quy củ, hoàn toàn không cho rằng cách nói của Mộ Tân Dân là đúng. Lúc phản bác, cũng dùng những lời lẽ rất cẩn thận, lúc nào cũng lấy thân phận Huyện ủy Mộ Tân Dân, không muốn vượt quá.

-Đương nhiên, tôi không có thành kiến gì đối với bản thân đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Trước khi làm việc ở huyện Lâm Khánh, tôi cũng không biết anh ta mà. Nhưng cách làm của anh ta ở khu Giáp Sơn thật sự không đúng. Thứ nhất, trong Khu đó, trước đây không lâu cũng tổ chức một hội nghị khen thưởng. Điều này thì không có gì, cũng là một việc rất bình thường. Nhưng tại sao họ lại thưởng tiền? Đảng chúng ta từ trước đến nay rất chú trọng việc gian khổ mộc mạc, chỉ khen thưởng về mặt tinh thần. Ví dụ huyện chúng ta tổ chức hội nghị khen thưởng, cũng chỉ chủ yếu là khen thưởng về mặt tinh thần, khen thưởng vật chất chỉ mang tính tượng trưng mà thôi. Hơn nữa, cũng chỉ thưởng vật chất cho các đơn vị, còn cá nhân, cơ bản đều là thưởng về tinh thần, nhiều nhất cũng chỉ thưởng một cái bình giữ nhiệt hay một cái cặp công văn mà thôi. Nhưng Lưu Vĩ Hồng ở khu Giáp Sơn, lại phát những món tiền lớn. Những cá nhân tiên tiến của họ, mỗi người đều được bốn trăm tệ, đơn vị tiên tiến thưởng đến mấy ngàn tệ, đây là hành vi gì chứ? Khu Giáp Sơn năm nay còn đang phải ăn gạo cứu tế, phải nhờ vào tài chính chuyển đến để phát lương cán bộ, nhưng tại sao cuối năm lại có được một số tiền thưởng lớn như vậy? Đến mấy chục ngàn tệ đấy.

Nếu tôi nhớ không nhầm, tổng cộng thu nhập tài chính của khu Giáp Sơn năm ngoái cũng chỉ có hai mươi ngàn. Hắn làm như vậy, ai phê chuẩn chứ? Hoàn toàn là Chủ nghĩa tư bản, dùng vật chất để giải quyết. Được, khu Giáp Sơn khen thưởng đã dùng đến mấy chục ngàn, vậy Huyện chúng ta khen thưởng, có phải cũng nên dùng tiền không? Có phải nên thưởng nhiều hơn khu Giáp Sơn không? Theo như tiêu chuẩn của họ, khen thưởng toàn huyện, ít nhất cũng phải tiêu đến mấy trăm ngàn nhỉ? Tài chính của huyện chịu nổi không? Vì vậy, Lưu Vĩ Hồng làm vậy là không giống ai, lấy lòng mọi người, lấy tiền công để được lòng riêng. Nói hắn đang làm theo Chủ nghĩa tư bản, cũng không có gì quá đáng chứ? Chỉ có Chủ nghĩa tư bản, mới khư khư tính chuyện được mất của cá nhân, chúng ta là Nhà nước Xã hội chủ nghĩa, không làm những chuyện đó.

Mộ Tân Dân chậm rãi nói, cuối cùng còn nói thêm một câu.

-Các đồng chí, phải cảnh giác đấy. Chủ nghĩa xã hội hay Chủ nghĩa tư bản, là một vấn đề mang tính nguyên tắc, không thể hàm hồ được.

Vẻ mặt nhóm người Đặng Trọng Hòa đều có vẻ rất nghiêm túc, Tôn Văn Các vốn dĩ nâng ly trà lên chuẩn bị uống, lại bỏ xuống, hai tay ôm lấy ly trà, chậm rãi vuốt ve, dường như có chút suy nghĩ gì đó.

Mộ Tân Dân như vậy là lập luận logic, chụp mũ quá cứng nhắc.

Không khí phòng họp nhất thời trở nên yên lặng

Một lúc sau, Lý Học Trí ho khan một tiếng, nói:

-Bí thư Mộ, kế hoạch kinh tế của khu Giáp Sơn có thể không ổn, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ?

Đi theo con đường Tư bản chủ nghĩa, người bình thường sẽ không chịu nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc