QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1024: Phó cục trưởng thường trực Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước (trung)

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Đại nội thúy bách uyển, ánh mặt trời chói chang, tiếng côn trùng chim chóc râm ran, gió thổi nhè nhẹ.

Chiếc Audi đi thẳng vào trong vườn.

Vẫn như lần trước, Phương Lê đứng ở bậc thang chờ Lưu Vĩ Hồng.

Tuy là bây giờ Phương Lê đã là Phó chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chứ không còn là nhân viên của Quốc vụ viện nữa, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh ta vẫn tiếp tục làm việc ở văn phòng của Phó thủ tướng Hồng. Chuyện này ở các tầng lớp cao cấp phía trung ương cũng rất phổ biến, như đồng chí Tùy An Đông là người phụ trách văn phòng, chức vụ chính thức lại là Phó trưởng ban tổ chức Trung ương.

Huống hồ Phó thủ tướng triệu tập Lưu Vĩ Hồng cũng là vì chuyện thay đổi chế độ xã hội của các doanh nghiệp nhà nước. Phương Lê cũng có thể lôi kéo được ít quan hệ.

- Xin chào Bí thư Lưu!

Phương Lê đứng ở bậc cầu thang, tiến nhanh về phía trước bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

- Chào Phó chủ nhiệm Phương.

- Ha ha, Bí thư Lưu, mời đi theo tôi, Phó thủ tướng đang ở bên trong.

Nói xong Phương Lê nhìn đồng hồ rồi nói:

- Bây giờ là 10h. 11h40 Phó thủ tướng phải đi tham dự một tiệc chiêu đãi.

Có nghĩa là để tiếp Lưu Vĩ Hồng, Phó thủ tướng đã sắp xếp đúng 100 phút. Với một người mưu cầu danh lợi trăm công nghìn việc như Phó thủ tướng mà sắp xếp được như thế này quả là một sự “hào phóng”.

- Cảm ơn Phó chủ nhiệm Phương.

Lưu Vĩ Hồng vẫn điềm tĩnh như trước, không bối rối hay vội vàng, đi phía sau Phương Lê đến văn phòng của Phó thủ tướng.

- Thủ trưởng, đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã đến.

Phương Lê đi vào trong thông báo.

- Mời cậu ta vào.

Lưu Vĩ Hồng tiến vào văn phòng, Phó thủ tướng Hồng ngồi ngay sau bàn làm việc, cũng không đứng dậy chào, sắc mặt rất nghiêm túc. Trên bàn xếp một chồng tư liệu dày, bên trên là một cặp kính lão.

- Chào thủ trưởng!

Lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến trước bàn làm việc của Phó thủ tướng, cúi đầu kính cẩn chào rất tự nhiên.

Phó thủ tướng Hồng gật gật đầu, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, xin chào. Cậu ngồi đi.

- Vâng, cảm ơn thủ trưởng.

Lưu Vĩ Hồng liền ngồi xuống một chiếc ghế dựa đối diện bàn làm việc, dáng ngồi thẳng nhìn trông rất nghiêm chỉnh.

Phương Lê lui ra ngoài rót trà cho Lưu Vĩ Hồng.

Phó thủ tướng Hồng cũng ngay người lại, ngước đôi mắt tinh anh nhìn Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói:

- Lưu Vĩ Hồng, cậu nói rất chính xác.

Mặc dù Lưu Vĩ Hồng biết tính của Phó thủ tướng Hồng vốn là như vậy, khi bắt đầu nói chuyện câu đầu tiên luôn thẳng thắn dứt khoát, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.

- Phó thủ tướng?

Lưu Vĩ Hồng hỏi như muốn khẳng định điều gì đó.

Phó thủ tướng Hồng gật gật đầu nói:

- Mấy tháng nay tôi đã phái đi mười mấy tổ điều tra tình hình của toàn bộ cách doanh nghiệp nhà nước ở các tỉnh thành. Vấn đề rất nghiêm trọng, mấy tình trạng mà trước đây cậu nói với tôi hầu như doanh nghiệp nào cũng có cả, thậm chí có nhiều nơi tình hình vô cùng nghiêm trọng. Trung ương hạ quyết thúc đẩy cải cách các doanh nghiệp nhà nước là vì muốn các doanh nghiệp thích nghi với sự phát triển của thời đại mới, sự thay đổi không ngừng của thị trường, cũng là vì muốn bảo vệ các doanh nghiệp luôn hoạt động tốt và chấn chỉnh lại các doanh nghiệp có vấn đề. Nhưng khi chính sách này được truyền xuống bên dưới thì đã bị rất nhiều địa phương bóp méo đi. Quan chức và chủ doanh nghiệp câu kết với nhau để mưu đồ trục lợi bất chính. Không cần biết là doanh nghiệp hoạt động tốt hay không đều áp dụng một phương thức áp đặt như nhau, sau đó mượn cớ là cải cách chính sách xã hội để chiếm tài sản quốc gia làm của riêng. Đúng là một lũ phá hoại!

Nói tới đây Phó thủ tướng Hồng dường như rất tức giận, lại một lần nữa nói ra ba từ “lũ phá hoại”.

Lưu Vĩ Hồng không tránh được có chút hoảng sợ, đồng thời trong lòng cũng dấy lên một sự tôn kính ngưỡng mộ.

Phó thủ tướng Hồng đúng là Phó thủ tướng Hồng, ông ta cũng có lúc sai lầm. Con người chứ đâu phải thần thánh đâu mà không bao giờ phạm sai lầm chứ. Nhưng ông ta dám thẳng thắn đối diện với sai lầm của mình, khiêm tốn lắng nghe ý kiến của người khác, khi phát hiện có sai sót lập tức sửa chữa. Mà hơn nữa trước mặt thế hệ con cháu như mình ông ta cũng chẳng hề do dự nói thẳng quan điểm của mình ra, không lấp lửng giấu diếm ra vẻ thần bí.

Đây mới là một vị chính khách chân chính mà Lưu Vĩ Hồng được quen biết.

Lưu Vĩ Hồng không nói gì.

Lúc này hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Nếu như là với một người khác thì có lẽ sẽ hùa theo sự căm hận của Phó thủ tướng Hồng, căm phẫn lên án cái lũ phá hoại kia một phen. Đây cũng là cách làm thường thấy nhất trong giới quan trường để duy trì sự đồng nhất với lãnh đạo.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết rằng không cần thiết phải làm trò này trước mặt Phó thủ tướng Hồng. Cái trò vặt vãnh ấy căn bản là không thể qua mắt được Phó thủ tướng Hồng.

- Còn nữa, tình trạng của những công nhân bị thất thiệp cũng rất bi quan. Mặc dù Quốc vụ viện đã có quy định rất rõ ràng với những công nhân bị thất nghiệp ở các doanh nghiệp trên toàn quốc rằng ai có thể cắt chức ai không thể cắt chức, khi bị cắt chứng thì được hưởng những đãi ngộ ra sao. Quy định thì rõ ràng đến thế nhưng có rất nhiều nơi đã không thực sự quán triệt để làm cho đúng.

Trước đó không lâu phía bên quân ủy báo tới một tin tức là có một bộ phận có công với quốc gia trong chiến tranh hay các anh hùng thương binh liệt sĩ cũng bị cắt chức rồi, cuộc sống bây giờ hết sức khó khăn dẫn đến rất nhiều ảnh hưởng xấu.

Phó thủ tướng Hồng tiếp tục nói.

Thật ra tình trạng này Lưu Vĩ Hồng biết khá rõ. Hồi tết âm lịch Lưu Thành Gia ở thành phố cố đô Kinh Hoa buôn bán tình cờ gặp lại bạn chiến đấu Trương Chiêu Dũng khi xưa. Nhất đẳng công thần, là quân nhân tàn tật thế mà giờ lại đang ngồi bán hàng ở sạp nhỏ ven đường. Lưu Vĩ Hồng bèn bảo cha triệu tập lại những chiến hữu cùng chiến đấu năm xưa tụ tập cuối năm để tìm hiểu tình hình một chút. Lưu Thành Gia cũng là người quyết đoán, thấy lời con trai nói cũng có lý bèn lập tức tiến hành triệu tập mọi người. Ông là tư lệnh cao cấp của quân khu Đông Nam nên việc tụ tập các bằng hữu cùng chiến đấu năm xưa cũng không phải là việc khó khăn gì. Kết quả phát hiện ra tình cảnh của Trương Chiêu Dũng không phải là cá biệt, có rất nhiều chiến sĩ đặc công trở về địa phương công tác đều vì chế độ tiên tiến hóa tổ chức doanh nghiệp hoặc vì doanh nghiệp phá sản mà bị mất chức. Là nhất đẳng công thần như Trương Chiêu Dũng, lại là quân nhân tàn tật, đáng lẽ ra không được phép cách chức, thế mà cuối cùng cũng bị cách chức. Lãnh đạo ở các địa phương không hề áp dụng đúng chính sách tỉ mỉ của trung ương mà chỉ làm theo tư tưởng cá nhân, tự mình tiến hành cải cách công tác của các doanh nghiệp nhà nước.

Sau đó Lưu Thành Gia vì việc này mà viết một bản báo cáo đưa lên lãnh đạo quân ủy. Bây giờ bản báo cáo này đã được lãnh dạo quân ủy chuyển tới chỗ của Phó thủ tướng Hồng.

Công tác của địa phương thì mời Quốc vụ viện ra mặt phối hợp cũng là thỏa đáng.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, vẫn không tự tiện như trước.

- Không thể để tình trạng này tiếp diễn được. Nếu cứ tiếp tục để như vậy nghĩa là đi ngược lại chính sách của Trung ương, thật là nguy hiểm quá. Cho nên tôi đã xin chỉ thị của Thủ tướng Vương Bỉnh Trung để thành lập một Cục giám sát ở Văn phòng quản lý giám sát nhà nước, chuyên môn phụ trách việc đôn đốc các doanh nghiệp tiến hành cải cách chế độ xã hội. Cậu có suy nghĩ gì về việc này không?

Phó thủ tướng Hồng bỗng nhiên đề cập đến vấn đề này, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào Lưu Vĩ Hồng.

Hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Phương Lê trong đầu Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này. Mười mấy giờ cân nhắc cũng chẳng phải là vội vàng, nên không do dự nói:

- Phó thủ tướng, cá nhân tôi cho rằng việc thành lập Cục giám sát này là rất cần thiết. Hơn nữa cũng phải trao cho đơn vụ này đủ quyền hạn để có thể đốc thúc công tác cải cách chế độ xã hội của các doanh nghiệp một cách hiệu quả nhất.

Không cần biết hắn có đồng ý đảm nhận chức Phó cục trưởng cục giám sát hay không thì hắn đều nghĩ rằng việc thành lập cơ cấu này là vô cùng quan trọng và cần thiết. Chính vì việc cải cách chế độ xã hội của các doanh nghiệp nhà nước ảnh hưởng đến quyền lợi của rất nhiều tầng lớp mà muốn việc tiến hành cải cách được diễn ra theo đúng quy định mà Trung ương đã ban hành thì quả thật phải có một tổ chức đứng ra giám sát, dẫn dắt chặt chẽ. Có lẽ sau khi thành lập Cục giám sát vẫn không thể hoàn toàn đảm bảo hoàn toàn rằng việc cải cách chế độ xã hội của các doanh nghiệp sẽ được tiến hành nghiêm chỉnh không chút tỳ vết, vẫn sẽ có rất nhiều quan chức câu kết với chủ doanh nghiệp để trục lợi cho bản thân, nhưng có sự giám sát thì tuyệt đối sẽ tốt hơn không có. Chỉ cần điều tra một vụ lớn, thu về cho quốc gia số tài sản cả trăm triệu tệ bị tổn thất thì đã có thể sắp xếp thỏa đáng cho cả trăm nghìn công nhân viên chức bị mất chức. Đứng trên khía cạnh này mà nói thì cho dù Cục giám sát chỉ điều tra ra được một vụ lớn cũng đáng để thành lập rồi.

Hơn nữa thiết lập cục giám sát cũng thể hiện rõ quyết tâm mạnh mẽ cứng rắn của Phó thủ tướng Hồng trong việc cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước. Tầng lớp lãnh đạo cao cấp nhất mà hạ quyết tâm như đinh đóng cột vậy thì các cấp bên dưới cũng sẽ kinh sợ mà chùn tay. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng ở một phương diện khác, Phó thủ tướng Hồng đã từng đứng ra đảm nhận việc chống lại quan chức tham ô, luôn đóng vai trò quan trọng trong việc này. Đã có rất nhiều tham quan đã phải chịu sự khuất phục dưới bàn tay mạnh mẽ của Phó thủ tướng. Phó thủ tướng ở một mức độ nhất định đã ngăn chặn được không ít phần tử tham ô kiêu ngạo, mang lại niềm tin lớn cho quần chúng nhân dân.

Phó thủ tướng Hồng gật gật đầu.Ông khá hài lòng với thái độ trả lời không chút do dự của Lưu Vĩ Hồng. Phó thủ tướng Hồng tin là trước khi đến đây Lưu Vĩ Hồng đã nắm được dụng ý của ông nên đã cân nhắc và trả lời không chút do dự. Có vẻ như ông đã không nhìn lầm người, quả thật là đặc biệt hơn những con cháu dòng dõi quý tộc khác

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, báo cáo về tình hình cải cách chính sách xã hội doanh nghiệp nhà nước của Cửu An tôi đã xem kĩ rồi…

Nói đến đây khóe miệng của Phó thủ tướng Hồng nở một nụ cười đầy ẩn ý:

- Bản điều tra báo cáo này chắc cậu cũng đã xem qua, mà không, có lẽ là cậu còn chỉnh sửa rồi nữa.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi giật mình kinh hãi.

Chính khách chân chính, quả là không giống với người thường. Chỉ từ cách hành văn và ngữ khí của bản báo cáo điều tra đó mà cũng có thể rút ra được kết luận chuẩn xác như vậy, quả là phi thường. Phó cục trưởng Trịnh tuyệt đối sẽ không nói với người khác là Bí thư Lưu Vĩ Hồng có sửa lại bản báo cáo này.

Một lát sau Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:

- Thủ trưởng quả là tinh ý, việc gì cũng nhìn ra cả.

Phó thủ tướng Hồng cười ha hả nói:

- Cậu này, đừng có nịnh lão già này. Tư tưởng của cậu và tư tưởng của mấy người trong văn phòng kia không giống nhau, khác biệt rất rõ ràng. Bọn họ không thể làm được bản báo cáo như thế, chỉ có cậu làm được, mà cũng chỉ có cậu dám làm thôi.

Phó thủ tướng Hồng nói như thế khiến Lưu Vĩ Hồng phải thừa nhận rồi. Bản lĩnh chính trị của Phó thủ tướng Hồng quả là cao, ông cũng chẳng hề giấu diếm ý định khen ngợi của mình dành cho Lưu Vĩ Hồng.

- Cảm ơn sự khen ngợi của Phó thủ tướng, tôi thật không dám nhận. Có lẽ trong mắt của một số người tôi chỉ là một kẻ lưu manh mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng cũng nói đùa.

- Được, tốt lắm! Tôi đang cần một kẻ lưu manh như vậy đây!

Phó thủ tướng Hồng khẽ đập bàn khen ngợi nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, nếu tôi mời cậu đến Văn phòng quản lý giám sát nhà nước phụ trách công tác hàng ngày của Cục giám sát, cậu có đồng ý không?

Phó thủ tướng Hồng nhìn thẳng vào hai mắt của Lưu Vĩ Hồng chậm rãi hỏi, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Bình luận

Truyện đang đọc