QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1150: Con gái Trịnh Hiểu Yến!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Sở dĩ tại thời khắc mấu chốt Trần Kiếm ra quyết định quan trọng như vậy, chủ yếu vẫn là do bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cùng với phỏng đoán động thái cao tang của y. Đoán ý qua lời nói và sắc mặt, dĩ nhiên là đoán thái độ của Lưu Vĩ Hồng. Có vẻ như Lưu Vĩ Hồng vô cùng hoan nghênh Hạ Cạnh Cường báo cáo riêng. Từ thần thái của Lưu Vĩ Hồng có thể nhận ra như vậy.

Đây là một vấn đề.

Vì sao Hạ Cạnh Cường bỗng nhiên muốn báo cáo riêng, Lưu Vĩ Hồng còn rất hoan nghênh?

Hai vị này, cũng không thể nhìn vào chức vụ bọn họ lúc này mà xác định sự chân thật của bọn họ, ngoại trừ Phó cục trưởng thường trực cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Quyền Chủ tịch thành phố thành phố Bình Nguyên, bọn họ còn có một thân phận khác, đều là truyền nhân chính thống của gia tộc chính trị siêu cấp.

Ở những vấn đề mẫn cảm như thế, thái độ như vậy có thể hiểu rõ ràng, chẳng lẽ chỉ cần mình Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường tự quyết định?

Trần Kiếm không tin.

Y cảm thấy, chắc chắn là nhân vật lớn của Lưu gia, Hạ gia lên tiếng ở Bắc Kinh. Một số chính sách của Trung ương, chắc chắn cũng đã trải qua nhiều lần nghiên cứu nhiều lần thảo luận, trong quá trình này, ý kiến của các lãnh đạo xuất hiện sự khác nhau, là chuyện vô cùng bình thường. Khả năng nhất trí thông qua thì lại không lớn. Như vậy, có thể vì nguyên nhân này, mà đề ra phần báo cáo này hay không?

Rất có khả năng!

Nếu là như vậy, Trần Kiếm cảm thấy chính mình cũng không thể phản đối. Y cũng không có tư cách này, tham dự đến bên trong trình tự “Đánh cờ” như vậy. Nếu truyền nhân của Lưu gia và Hạ gia đều muốn phải làm như vậy, Trần Kiếm nếu nhảy ra phản đối, chẳng phải tự hại mình sao? Y hiện tại còn cầu cạnh Lưu Vĩ Hồng. Tuy rằng báo cáo điều tra nghiên cứu đã làm thông báo chính thức, vẫn có thể sửa bản thảo. Nhưng thế thì sao? Y có thể quản chữ viết trên giấy, chẳng lẽ còn có thể quản được miệng Lưu Vĩ Hồng?

Sau khi hắn trở về thì tùy tiện nói vài câu, hoặc là thay thế vài câu nói ở báo cáo, Trần Kiếm sẽ gay go. Những cái khác không nói, chỉ cần đào sâu vào công ty bách hóa thứ nhất, nhà máy xi măng số ba và vấn đề tồn tại trong quá trình vài đơn vị thay đổi chế độ, Trần Kiếm lập tức chịu không nổi.

Bất kể Lưu Vĩ Hồng hay là Hạ Cạnh Cường, đều có đủ năng lực thúc đẩy việc này.

Ngoại trừ không còn hợp tác.

Dù sao chuyện này, chủ yếu là hành động của Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng, liên quan đến Trần Kiếm y đây, cơ bản không nhiều. Dù phần báo cáo này lấy danh nghĩa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên báo lên, lãnh đạo phía trên, rất rõ ràng ai đứng đằng sau nhúng tay, bình thường sẽ không tìm tới Trần Kiếm y. Nói thật, Trần Kiếm còn không đủ trình độ ra trước đài như vậy.

Đương nhiên nếu về sau thật sự có đại sự xảy ra, cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, thật ra có khả năng làm Trần Kiếm bị liên lụy. Mặc kệ có thế nào, y là Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, là “Người chịu tội thay” vô cùng lý tưởng.

Nhưng đây là chuyện về sau, nếu thật sự xuất hiện tình huống này, Trần Kiếm chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.

Hiện giờ lửa cháy đến nơi, phải giải quyết trước mắt đã.

Nếu không, đợi đến sau nà chắc chắn không qua được.

Trần Kiếm cẩn thận phân tích lại, cảm thấy nguy cơ làm “Người chịu tội thay” vẫn là khá nhỏ. Cho dù là Lưu gia hay là Hạ gia, đều là những ông trùm chính trị, không có chuyện tùy tiện xuất chiêu, làm như vậy chắc chắn có lý do, chắc chắn sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may. Dù là có Trần Kiếm phải làm “Người chịu tội thay” thì Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng cũng bị thương tổn không nhỏ. Cái gọi là “Người chịu tội thay” chẳng qua là đánh cờ chính trị trong hòa bình hành, sau khi tung ra chiêu ngăn chặn miệng người khác, bọn cáo già ai không biết? Cuối cùng cũng sẽ tinh ở trên đầu Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường.

Sau khi tỏ thái độ ủng hộ Hạ Cạnh Cường báo cáo, trong lòng Trần Kiếm lại bình yên.

Trận đánh cờ này chiến trường chính đã dời đi, không còn ở Bình Nguyên, nói cách khác, Hạ Cạnh Cường hiện tại sẽ không tập trung vào không tha cho y. Hạ công tử phải toàn lực ứng phó, và ứng đối khả năng phát sinh cơn lốc chính trị tầng cao hơn, tương đối mà nói, anh ta càng cần một sân sau ổn định, sẽ không làm mưa làm gió ở Bình Nguyên nữa.

Nội bộ mâu thuẫn, cũng không phải tình hình Hạ công tử thích chứng kiến.

Xem ra nguy cơ thật sự có thể qua được rồi

- Phó cục trưởng Lưu, làm một điếu chứ?

Trần Kiếm trong đầu tự hỏi mấy vấn đề này, lại muốn hút thuốc, liền cười nói với Lưu Vĩ Hồng, tiện tay cầm thuốc lá, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu.

Lưu Vĩ Hồng cười nhận lấy điếu thuốc, Trần Kiếm lập tức châm thuốc.

Lái xe lập tức hạ cửa kính phía sau xe.

Từ Bình Nguyên đi ra một hơn ba trăm km, tình hình giao thông cũng không tốt lắm, tốc độ xe cũng không nhanh được, nên ngoài cửa sổ không có gió quá lớn thổi vào.

Lưu Vĩ Hồng nhả khói, nhìn chăm chú ra cảnh sắc ngoài cửa sổ. Dọc đường đi, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa chủ động nói chuyện với Trần Kiếm, càng không nói tới vấn đề kiến thiết thành thị và phát triển kinh tế. Trần Kiếm không phải đối tượng để bàn luận loại đề tài này. Căn cứ vào phân tích của Lưu Vĩ Hồng, số ngày Trần Kiếm tiếp tục đứng ở Bình Nguyên, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lưu Vĩ Hồng cảm nhận đồng chí này, quả thật không thể nào thích hợp làm Bí thư Thành ủy.

Trong mắt Hạ Cạnh Cường, tất nhiên vẫn chưa đặt vấn đề dân sinh lên hàng đầu, dù sao vẫn rất chú ý phát triển kinh tế địa phương. Trần Kiếm lại hoàn toàn là một vị quan cổ hủ, trong lòng Trần Kiếm, chỉ có lợi ích của mình, không có lợi ích của người khác.

Cán bộ như vậy, lại là đại bộ phận hiện nay.

Lưu Vĩ Hồng cũng không có cách nào, rửa sạch toàn bộ những quan viên này từ bên trong đội ngũ cán bộ. Cho dù hắn sau này đi lên cương vị lãnh đạo cao hơn, loại quan như Trần Kiếm, hắn ta phải đối mặt mỗi ngày.

Trần Kiếm dường như cũng biết tâm tư Lưu Vĩ Hồng, chỉ ngẫu nhiên nói chút chuyện tào lao, cơ bản không đề cập đến vấn đề nghiêm túc.

- Phó cục trưởng Lưu, đã mười hai giờ, chúng ta nên tìm một chỗ ăn cơm đã.

Trần Kiếm nhìn đồng hồ, cười nói.

- Được.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Trần Kiếm liền dặn lái xe, tìm chỗ ăn cơm.

Kỳ thật không cần tìm, Bí thư Thành ủy một mình xuất hành, dọc đường đi, thư ký đã sớm thu xếp chu đáo. Lúc này, đoàn xe còn ở trong phạm vi thành phố Bình Nguyên, một huyện rất gần phía nam.

- Bí thư Trần, phía trước có cái đập chứa nước, có một quán ăn bình dân, đồ ăn coi như tươi sốt, chúng ta vào đó chứ?

Thư ký nghe vậy, lập tức nói.

- Được, đồ ăn tươi ngon, không cần làm thịt cá, thức nhắm bình dân là tốt nhất.

Trần Kiếm ra lệnh một tiếng, lái xe liền đánh tay lái, rẽ Toyota Crown đi vào đường đó. Đoàn xe phía sau, vội vàng đi theo.

Đoàn xe đi chưa đến hai km, liền đi vào bên cạnh một đập chứa nước nhỏ, dừng lại trước một nhà hàng nông gia nhìn trang trọng nhất.

Trần Kiếm lần này xuất hành, cũng không báo cho đồng chí dưới huyện này, dù sao chỉ là “Quá cảnh” không ở lại lâu, sẽ không cần phải nghênh đón phiền toái, nói không chừng còn làm Lưu Vĩ Hồng mất hứng. Qua lại hơn một tháng, Trần Kiếm đã biết, vị Phó cục trưởng Lưu này, mặc dù là con cháu quý tộc, nhưng dường như rất phản đối phô trương lãng phí.

Cửa xe tải mở ra, Trịnh Hiểu Yến xuống xe trước, vươn tay, gọi:

- Uyển Nhi, xuống xe!

Lập tức, Đặng Uyển Nhi mặc quần áo mới từ trong xe nhô người ra, Trịnh Hiểu Yến duỗi tay ra, bế cô bé xuống. Cánh tay Uyển Nhi, có một chiếc phù hiệu đen trên tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn, còn vương chút đau thương.

Trước đó không lâu, Đặng Hữu Chương rốt cục không chống lại nổi với bệnh tật, đã qua đời ở bệnh viện.

Đặng Hữu Chương ra đi rất yên lòng, lúc đi, Trịnh Hiểu Yến và Đặng Uyển Nhi đều ở bên cạnh ông ấy. Trước khi Đặng Hữu Chương lâm chung, trịnh trọng phó thác Đặng Uyển Nhi cho Trịnh Hiểu Yến. Ông ấy biết điều này không hợp tình hợp lý, nhưng ông ấy cũng không có lựa chọn. Người nhà của ông ấy đều mất, Đặng Uyển Nhi thật ra còn có một người dì, nhưng mà bà xã ông ấy đã bỏ đi với người tình vài năm trước, Đặng Uyển Nhi từ lâu đã đoạn tuyệt quan hệ với bên họ ngoại. Đặng Hữu Chương bị bệnh lâu như vậy, Đặng Uyển Nhi ra ngoài ăn xin mấy tháng, cũng không thấy cô xuất hiện, giờ phải giao Đặng Uyển Nhi cho cô, hiển nhiên không thực tế.

Đặng Hữu Chương biết Trịnh Hiểu Yến là cán bộ nội các Chính phủ xuống, ông ta khẩn cầu Trịnh Hiểu Yến và nhóm lãnh đạo ở thành phố, tìm cho Đặng Uyển Nhi một gia đình tốt nhận nuôi dưỡng. Ông ấy tin tưởng chính phủ ra mặt xử lý chuyện này, hẳn là có thể chuẩn bị tốt.

Trịnh Hiểu Yến tất nhiên đáp ứng yêu cầu của ông ta.

Đặng Hữu Chương rất xúc động, dùng hết chút sức lực còn lại, ngồi dậy trên giường, dập đầu trước Trịnh Hiểu Yến. Cho tới lúc tắt thở, miệng Đặng Hữu Chương vẫn thì thào hai chữ: Người tốt, người tốt...

Trịnh Hiểu Yến và cán bộ cục Dân chính thành phố cùng đi tìm dì Đặng Uyển Nhi. Nhưng cho dù các cán bộ cục Dân chính nói gì, và hứa hẹn cục Dân chính sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho Đặng Uyển Nhi, dì của Đặng Uyển Nhi cũng không đồng ý nuôi dưỡng Đặng Uyển Nhi. Còn nói mỉa mai, nói chính chị mình bị Đặng Hữu Chương làm liên lụy, một phụ nữ xinh đẹp như vậy, ngây ngô gả ột kẻ bất lực như Đặng Hữu Chương, không được gì mà lại phải chịu khổ, bị rất nhiều oan khuất, một chút phúc cũng chưa hưởng đến. Chính mình mới không muốn dính líu tới đứa con ghẻ bên người.

Ai muốn nuôi thì người đó nuôi đi!

Thái độ lạnh lùng của dì Đặng Uyển Nhi, hoàn toàn chọc giận Trịnh Hiểu Yến.

Sắc mặt Trịnh đại tiểu thư không dễ tha cho người đang ở trước mặt cô nói lời khó nghe thế!

Nếu không phải e dè thân phận của mình, Trịnh Hiểu Yến lúc ấy sẽ cho dì của Đặng Uyển Nhi một bài giáo huấn — giáo huấn người phụ nữ vừa bợ đỡ lại cay nghiệt này.

Trịnh Hiểu Yến giận dữ, đứng tại chỗ nói với Đặng Uyển Nhi:

- Uyển Nhi, cô đưa cháu về Bắc Kinh. Từ hôm nay trở đi, con chính là con gái Trịnh Hiểu Yến, không có quan hệ với bất cứ ai khác nữa.

Trịnh đại tiểu thư nói được làm được, nhổ một miếng nước bọt.

Nay đã hơn một tháng, Đặng Uyển Nhi sớm đã có tình cảm với Trịnh Hiểu Yến không muốn xa rời, ở sâu trong tâm coi Trịnh Hiểu Yến như người mẹ, luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Cô bé tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng đối với thành phố này, thật ra cũng vô cùng lưu luyến.

Người thứ ba từ xe tải bước xuống là vợ Trần Kiếm. Lần này đi tới tỉnh thành, vợ Trần Kiếm cũng cùng đi. Cô và Bí thư Viên Đông Bình, là đồng hương, hiện giờ Viên Đông Bình là Bí thư Tỉnh ủy, cô đương nhiên phải theo Trần Kiếm cùng đi Tần Quan gặp mặt Bí thư Viên. Vốn đằng sau xe Toyota có thể ngồi được ba người, vợ Trần Kiếm lại khăng khăng ngồi cùng với Trịnh Hiểu Yến, nói là náo nhiệt.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là muốn có quan hệ tốt với Trịnh Hiểu Yến.

Cuối tháng này, đoàn kịch có thể phải đi Bắc Kinh tham gia diễn xuất.

Một người “Vợ hiền” luôn sẽ vì chồng mà mở rộng mạng lưới quan hệ, ở điểm này, vợ Trần Kiếm có thể nói là sở trường.

Bình luận

Truyện đang đọc