QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1186: Ý tưởng thật sự của Phó thủ tướng Hồng

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Sau khi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Thúy Bách Uyển, không vội vã về sơn trang Vạn Hồng, mà đi một chuyến đến Thanh Tùng Viên trước, thăm hỏi bà cụ. Từ khi vào Bắc Kinh công tác, bóng dáng Lưu Vĩ Hồng, thường xuyên xuất hiện ở Thanh Tùng Viên. Bà cụ tuổi tác đã cao, là cháu trai, tất nhiên phải thường xuyên về nhà, làm trọn chữ hiếu.

Ước chừng hơn năm giờ, Mercedes Benz mới xuất hiện ở sơn trang Vạn Hồng.

Vân Vũ Thường đang ở phòng khách chậm rãi bước đi thong thả, Hà Mẫn đi cùng cô. Mang thai, thân mình cồng kềnh, rất dễ cảm thấy mệt nhọc. Cũng không thể nằm hoặc ngồi lâu, phải tích cực hoạt động. Phương thức hoạt động không cần dữ dội, nhưng thời gian nhất định phải đủ.

Hà Mẫn vốn muốn đi nấu cơm, Vân Vũ Thường ngăn cô, nói là gọi điện thoại kêu nhà hàng đưa đến đây là được. Lưu Vĩ Hồng không ở nhà, vẫn là có người ở bên làm bạn thì tốt, nếu chẳng may phát sinh chuyện gì không ngờ, không đến mức trở tay không kịp.

Thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, Vân Vũ Thường liền mỉm cười ra đón.

Hà Mẫn lập tức “Biến mất” gọi điện thoại kêu cơm.

Là vệ sĩ chuyên trách của Lưu Vĩ Hồng, cuộc sống cũng rất không có quy luật, thời gian đi theo Lưu Vĩ Hồng, bình thường đi nhà hàng chiếm đa số, Hà Mẫn âm thấm “Oán giận” nói với Vương Triệu Tung, nói là đã lâu không nấu ăn, tay nghề cũng trở nên không thạo.

- Đàm đạo thế nào?

Vân Vũ Thường dựa vào người Lưu Vĩ Hồng, tiếp tục chậm rãi bước đi thong thả, vừa đi vừa hỏi. Theo cảm nhận của Vân Vũ Thường, chuyện cải cách giáo dục này, không thua gì cục Giám sát “Quyết đấu” với Toàn Thanh Hoa. Và đánh cờ cùng với đại nhân vật phía sau Toàn Thanh Hoa, Cổ Hiểu Lượng, tất nhiên là chuyện sống còn, vấn đề cải cách giáo dục, một phân cũng không dám coi nhẹ, đối với tiền đồ sau này của Lưu Vĩ Hồng, có ảnh hưởng quan trọng.

Lưu Vĩ Hồng hạ giọng nói:

- Còn có thể được, Phó thủ tướng Hồng để bọn anh nói chuyện khá thoải mái, trên cơ bản những gì anh cần nói, đều đã nói đủ.

- Vậy Phó thủ tướng Hồng tỏ thái độ như thế nào?

- Ông ấy không tỏ thái độ rõ ràng, bảo anh đem ý kiến sửa sang lại thành báo cáo chuyên môn, đưa cho ông ấy xem.

- Vâng…

Vân Vũ Thường nhẹ nhàng gật đầu, hai hàng lông mày hơi hơi nhíu lại.

Thế cục vẫn không phải rất sáng tỏ, nhưng có thể từ miệng trần thuật chuyển thành ý kiến văn bản, cuối cùng đã đi được thêm một bước.

- Em cũng ra mồ hôi rồi. Tới đây, chúng ta nghỉ ngơi một lúc.

Lưu Vĩ Hồng quay đầu liếc mắt nhìn vợ một cái, thấy mồ hôi trên trán Vân Vũ Thường chảy ra trơn bóng, lập tức nói, dìu Vân Vũ Thường đến sô pha. Vừa mới ngồi xuống sô pha, di động của Lưu Vĩ Hồng lại reo lên.

Vân Vũ Thường không khỏi thản nhiên cười, trêu chọc nói:

- Phó cục trưởng Lưu, công việc bận rộn quá.

- Vì là nhân vật trọng yếu mà...

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, từ giọng điệu của vợ, nói câu vui đùa, lập tức đưa điện thoại lên tai.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

Đầu bên kia, truyền đến giọng Phương Lê:

- Vĩ Hồng, phó thủ tướng bảo nộp báo cáo, anh mau chóng làm đi... Ừ, luận cứ phải đầy đủ, luận điểm phải rõ ràng dứt khoát. Còn có, cách diễn đạt cũng nên chú ý một chút.

Câu cuối cùng, giọng Phương Lê hơi thấp xuống một chút.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ.

Hắn vừa mới ở trước mặt Phó thủ tướng Hồng nói những lời đó, quả thật là “hơi thẳng thắng”, thậm chí mơ hồ có ý chỉ trích Chủ tịch “Chỉ vì cái trước mắt”, Phương Lê lại nhắc nhở hắn, không cần “Giẫm lên vết xe đổ”. Phỏng chừng tất cả cán bộ cấp Phó giám đốc sở trong thiên hạ cũng chỉ có Lưu Vĩ Hồng dám nói như thế trước mặt Phó thủ tướng Hồng.

- Ngoài ra, công tác ở phòng Giám sát 1 bên kia, cũng thích hợp làm tổng kết. Nếu anh cho rằng thích hợp, bảo bọn họ viết một bản báo cáo, giao cho tôi xem.

Lập tức, Phương Lê lại bình tĩnh nói.

Ông ta đúng là cục trưởng cục Giám sát.

Lưu Vĩ Hồng lập tức có chút cảm động, lời này của Phương Lê, chẳng khác nào là tỏ vẻ ủng hộ hắn.

- Tốt, chủ nhiệm Phương, tôi sẽ mau chóng đưa hai bản báo cáo lên.

- Ừ, được, cứ như vậy trước đã, tạm biệt.

- Tạm biệt!

Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, nhẹ nhàng dựa vào sô pha. Hà Mẫn ngâm cho hắn một ly trà đặc. Vân Vũ Thường mang thai, khi ở cạnh Vân Vũ Thường, Phó cục trưởng Lưu tuyệt đối cấm hút thuốc, chỉ có thể lấy trà đặc thay thế. Nếu thật sự thèm thuốc lá, Phó cục trưởng Lưu có thể chạy ra ngoài hút.

- Luận cứ đầy đủ, luận điểm rõ ràng dứt khoát...

Miệng Vân Vũ Thường, nhẹ nhàng lặp lại một câu vừa rồi Phương Lê nói trong điện thoại, cô cũng nghe được.

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nói:

- Vợ à, có phải em cũng hiểu được những lời này rất khả nghi hay không?

Vân Vũ Thường gật gật đầu, nói:

- Dường như là có chút thâm ý... Phương Lê hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh, có lẽ, đây cũng là ý của Phó thủ tướng Hồng?

Giữa vợ chồng, đối mặt với nhau, Vân Vũ Thường tất nhiên có chuyện sẽ nói thẳng, không quanh co lòng vòng.

Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu, nói:

- Anh cũng hiểu rất có khả năng. Đại cải cách lớn như vậy, sẽ không chỉ một người quyết định. Trước đó, Phó thủ tướng Hồng chắc chắn phải trưng cầu ý kiến rất nhiều đồng chí.

Vân Vũ Thường lập tức nói tiếp:

- Chưa chắc ý kiến của mọi người đều đã nhất trí. Ở giữa, hẳn là cũng có nhu cầu ích lợi bất đồng, có đánh cờ.

Việc này cũng là đương nhiên. Bất luận việc thực thi cuộc cải cách trọng đại nào, đều bao hàm sau lưng vô số nước cờ. Từng ích lợi tập đoàn, cũng đều vì nhu cầu của chính mình mà ảnh hưởng đến chính sách và thực thi.

Có lẽ, đây cũng không phải ý của Phó thủ tướng Hồng?

Lưu Vĩ Hồng mặc dù có trí nhớ rộng lớn, nhưng Phó thủ tướng Hồng cùng với đại nhân vật khác, có tầm nhìn ra sao, rất nhiều tình hình, chưa chắc đã tận mắt nhìn thấy, bằng phân tích đơn thuần, cũng có thể suy đoán ra. Xét đến lâu dài, Lưu Vĩ Hồng nói có đạo lý hay không, Phó thủ tướng Hồng trong lòng hẳn là cũng biết.

Nói không chừng, Phó thủ tướng Hồng cũng cần báo cáo này, một báo cáo “Luận cứ rõ ràng, luận điểm rõ ràng dứt khoát”.

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên trở nên có chút hưng phấn dâng trào.

Quả thực với lời nói như thế, việc này rất có triển vọng.

Nói trắng ra là, vẫn là một loại đánh cờ chính trị, “Kẻ mạnh sẽ thắng”!

Thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng phấn chấn, Vân Vũ Thường liền nói:

- Vĩ Hồng, làm việc hết sức là được, không tất yếu phải cầu khẩn quá mạnh mẽ cho dù là toàn bộ thế giới cũng tốt, quốc gia cũng tốt, đều có quỹ đạo chuyển động của riêng nó. Sức người cũng có giới hạn.

Vân Vũ Thường hiểu tính cách của Lưu Vĩ Hồng, sợ hắn kiềm chế sự mệt mỏi, cố ép chính mình.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Vân Vũ Thường, mỉm cười gật đầu.

Chỉ chốc lát, nhà hàng tiểu khu, đưa đến sáu món ăn, trong đó bốn món là cơm canh của đám người Lưu Vĩ Hồng, còn lại hai món khác là do Hà Mẫn dặn dò ông chủ nhà hàng, làm đặc biệt dành cho phụ nữ có thai. Mọi người ngồi vây quanh một chỗ, im lặng ăn cơm.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lại ngồi ở sô pha phòng khách xem thời sự, Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị vào phòng sách, bắt đầu làm báo cáo, hơi áy náy nói với Vân Vũ Thường:

- Vợ à, xem ra mấy ngày tới, lại không thể ở bên em.

Vân Vũ Thường nghiêng đầu, nheo mắt liếc hắn một cái, như cười như không nói:

- Phó cục trưởng Lưu, sao em nghe lời này thấy lời hơi không ứng với tâm nhỉ? Có phải anh muốn em cho anh vài câu dễ nghe, mấy câu khuyến khích hay không? Ví dụ như, đàn ông đại trượng phu, phải lấy sự nghiệp làm trọng và vân vân?

Lưu Vĩ Hồng toát mồ hôi.

Sau khi Vân Vũ Thường mang thai, dường như tính tình cũng có chút biến đổi, thích lấy hắn ra nói giỡn. Nói thật, trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng còn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi này. Với cảm nhận của hắn, Vân Vũ Thường kiếp trước kiếp này, đều là đối tượng hắn có thể dựa vào.

Thấy Lưu Vĩ Hồng ngượng ngùng, Vân Vũ Thường liền cười nói:

- Anh đi làm việc của anh đi. Lần này em trở về, cũng tính gặp mặt một số bạn tốt trước kia tâm sự, đã lâu không gặp, cũng nhớ họ.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:

- Nên mà nên mà, hoàn toàn nên... Tuy nhiên, vợ à, hiện tại thân thể em không thuận tiện, hay là đừng chạy đi khắp nơi? Nếu không, chúng ta mời các bạn em về nhà làm khách, thế nào?

- Không đến mức ấy, em bây giờ không đến nông nỗi ấên tâm đi, Hà Mẫn sẽ theo giúp em. Mặt khác, em gọi điện cho Hoa Anh, kêu em nó nghỉ vài ngày, tới đây theo giúp em. Hì hì, cũng thuận tiện để giúp anh một phen.

Khóe miệng Vân Vũ Thường nở ra một nụ cười tươi.

Bởi vì một câu nói của Lưu Vĩ Hồng, Đổng Vĩ và Lưu Hoa Anh cho tới nay vẫn là “Hai người không đội trời chung”, Lưu Hoa Anh không biết có nói xấu gì Lưu Vĩ Hồng ở sau lưng, Đổng Vĩ lại sống chết không chịu tiết lộ một chút gì về nội dung đối thoại lần đó với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Hoa Anh quả thực bị chọc tức. Vân Vũ Thường vì chồng sắp xếp giải hòa, làm tốt công tác tư tưởng với em gái chồng.

Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng rất khẩn trương, nói:

- Không phải chứ, kêu Hoa Anh lại đây, cô bé không yên lặng được đến một khắc đó, em chịu được sao?

- Không việc gì, không phải có cả Hà Mẫn sao? Hơn nữa, vài ngày nữa một người bạn tên Mike cũng từ Mĩ tới đây, anh ta là chuyên gia quản lý xí nghiệp hiện đại, định đến Bắc Kinh xây dựng một cơ cấu huấn luyện, huấn luyện nhân tài chuyên môn quản lý xí nghiệp, em cũng muốn gặp mặt anh ta.

- Được, chờ anh ta tới đây, anh cùng em đi gặp anh ta.

Nhắc đến đại danh Mike này, Lưu Vĩ Hồng mơ hồ cũng biết một chút, quả thật là chuyên gia học giả rất có danh vọng, cùng số chuyên gia giáo dục của nước ta trên TV đời sau, khác nhau xa lắc. Lưu Vĩ Hồng cũng muốn mở rộng kiến thức một chút.

Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu, lại khoát tay, ra hiệu cho Lưu Vĩ Hồng tùy ý định đoạt.

Lưu Vĩ Hồng lúc này mới đi vào phòng sách, ngồi trước bàn làm việc, mở giấy ra viết bản thảo, cũng không vội hạ bút, cầm điện thoại, gọi cho Hồ Ngạn Bác.

- Ngạn Bác, là tôi.

Điện thoại vang lên một hồi mới thông. Phỏng chừng hiện tại, Hồ Ngạn Bác đang ở với Tạ Vũ Hân.

- Nhị ca, có chuyện gì?

Giọng Hồ Ngạn Bác, còn vững vàng, không thở hồng hộc.

- Vừa rồi Phương Lê gọi điện thoại cho tôi, muốn chúng ta tổng kết công tác của phòng Giám sát 1, làm một bản báo cáo giao cho ông ta.

Hồ Ngạn Bác sửng sốt giật mình, nói:

- Chủ nhiệm Phương muốn có báo cáo?

- Ừ.

- Nói như vậy, đoàn người đều kiềm chế không được, muốn nhúng tay vào?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Đây là chuyện tốt thôi, nhiều người thì lực lượng càng lớn.

- Đúng, nhiều người thì lực lượng càng lớn. Tôi dự tính, cũng đã tới lúc nên mở rộng mạng lưới.

- Là như thế, anh nắm chặt một chút.

- Được, anh yên tâm được rồi.

Nghe được lời đó, giọng Hồ Ngạn Bác hơi phấn khởi.

Bình luận

Truyện đang đọc